Lãnh Tĩnh Hàn chậm rãi bò dậy, lãnh đạm sửa sang lại quần áo, ánh mắt thâm thúy nhìn người ở phía sau ngọn lửa và cột khói đen khổng lồ...
Đối phương cũng đã đứng lên, khóe miệng chứa đựng nụ cười thản nhiên, nghênh đón tầm mắt của Lãnh Tĩnh Hàn từ sau ngọn lửa... Lộ ra hơi thở quỷ quyệt mà lạnh lẻo.
Người đàn ông đó nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, ở dưới ánh lửa, thân hình to lớn có chút hư ảo, nhưng cho dù như thế thì vẫn không cách nào che giấu được khí phách bẩm sinh như cũ.
Gần như cùng lúc, hai người né tránh ngọn lửa hừng hực đối đi chỗ đối phương, bọn họ bước không nhanh không chậm, thậm chí, có chút chậm chạp...
Mỗi một bước đi, Lãnh Tĩnh Hàn đều cảm thấy mình phải dùng hơi sức cực lớn, anh muốn nhìn rõ đối phương là người nào... Rồi lại sợ thấy, cái loại mâu thuẫn đó như muốn xé rách từng dây thần kinh của anh.
"Đã lâu không gặp... Dạ?"
Lời nói lạnh lẻo lộ ra giễu cợt, khóe miệng Mục Sâm nở nụ cười cười nhưng trong ánh mắt đều là lạnh lẽo, ánh lửa chiếu vào trên khuôn mặt của anh ta giống như Tu La địa ngục.
Lãnh Tĩnh Hàn vi nhận ra Mục Sâm, đôi mắt chim Ưng hơi nhíu lại "Là anh?"
"Thế nào... Rất bất ngờ đúng không?" Giễu cợt trong giọng điệu của Mục Sâm càng thêm nồng đậm.
"Đúng là có chút ngoài ý muốn?" Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo, đôi mắt chim Ưng bắn ra hai ánh sáng sắc bén.
Nụ cười trên khóe miệng Mục Sâm sâu hơn, không thèm để ý, "Ngoài ý muốn nhìn thấy tôi... Hay là ngoài ý việc tôi lấy phương thức này gặp mặt anh?"
"Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn trở nên bén nhọn, giống như hai việc Mục Sâm đều giống như kim đâm vào trong lòng của anh, môi mỏng hơi mím lại, toàn thân lộ ra sát khí từ trong xương.
Mục Sâm nhìn thấy bộ dạng của anh, ngược lại hài lòng nở nụ cười, anh ta sâu kín nói: "Thế nào... Mấy năm không thấy, trở nên nóng nảy rồi hả? Hay là... Anh đang hy vọng xa vời cái gì đó?" U72l.
Lời này giống như cố ý muốn khơi lên lửa giận của Lãnh Tĩnh Hàn, lúc trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn bị che phủ bởi khói đen dày đặc thì Mục Sâm đột nhiên tiến lên, đang lúc tới gần Lãnh Tĩnh Hàn thì tung một cú đá về phía trước...
Bởi vì tốc độ cực nhanh nên lúc quét chân tới Mục Sâm còn xen lẫn tiếng gió, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, anh nghiêng người tránh né đồng thời cũng phản công, hai cái chân thon dài va chạm nhau trên không trung, sau đó hai bóng người bởi vì quán tính mà tách ra.
Đáy mắt Mục Sâm đều là tàn nhẫn, anh ta đáp xuống đất đồng thời khóe miệng nâng lên, lúc hai người sáp vào nhau so quyền cước lần nữa, lạnh lùng nói: "Không nghĩ tới... Sau khi hoàn lương thì thân thủ của anh cũng không có thui chột."
"Để anh..." Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn rét lạnh, tìm được sơ hở của Mục Sâm, tránh né Mục Sâm đồng thời thân hình xoay tròn, bay lên đá một cú vào ngực của anh ta sau đó rơi xuống đất, nói ra nửa câu sau, "... Thất vọng rồi."
Mục Sâm cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, cú đá kia của Lãnh Tĩnh Hàn cũng không nhẹ, nặng nề rơi xuống ngực anh ta, anh ta cảm thấy trong miệng đột nhiên tràn vào hơi thở ngai ngái, ngực nóng rát cùng tơ máu ở khóe miệng từ từ tràn ra...
"Hừ?" Mục Sâm hừ nhẹ đồng thời dùng ngón cái lau vết máu ở trên khóe miệng, trên mặt lộ ra nét mặt khát máu, đang muốn tiến lên đấu tiếp, bước chân mới vừa nâng lên thì một khẩu súng đã dí vào sau ót anh ta.
Mục Sâm dừng bước, lẳng lặng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một cái, sau đó ánh mắt nhìn về khẩu súng trong tay anh, đột nhiên khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt, chậm rãi nói: "Thế nào... Ưng chết nhiều năm như vậy... mà anh vẫn không có cách nào buông tha được sao?"
Đôi mắt chim của Ưng Lãnh Tĩnh Hàn hơi híp lại, chỗ sâu trong đôi mắt đen như mực cuồn cuộn lửa giận, giờ phút này... Trong đáy lòng của anh đang có một ngọn lửa thiêu đốt bao trùm lấy sự lạnh lẽo ngày thường, vết sẹo bị người khác cứng rắn vạch trần đồng thời lại còn vô tình xát thêm muối khiến cho thần kinh đang ngủ đông của anh đau đớn.
"Anh đang hy vọng xa vời cái gì?" Mục Sâm cười nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, khẽ nhướng mày, "Cho là ưng? Cho là anh ấy không có chết? Cho tất cả đều là trò chơi gặp mặt giữa hai người."
Khuôn mặt giống như điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn đã lạnh đên không có nhiệt độ, cảm giác tình nguyện không để ý có thể bị bại lộ thân phận cũng muốn dụ Ưng ra ngoài lập tức như rơi vào hầm băng khiến cho trên người anh lô ra sát khi dày đặc.
"Chuyện của tôi và Ưng... Không tới phiên cậu bàn luận." Lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lẽo giống như tới từ địa ngục, mặt dù bên cạnh đang rực lửa nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mục Sâm cười, trên mặt hoàn toàn là đồng tình, ánh mắt của anh ta chuyển súng trong tay Lãnh Tĩnh Hàn sang chăm chú quan sát từng nét mặt của Lãnh Tĩnh Hàn, chậm rãi nói: "Dùng súng của Ưng... Nhìn anh ấy vì mình mà chết... Mùi vị đó nhất định không dễ chịu đúng không?"
"Thế nào..." Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, lãnh đạm nói: "... Anh làm nhiều chuyện mờ ám như vậy... Cũng chỉ là vì vạch trần muốn vạch trần vết sẹo của tôi thôi sao??"
"Ngày Ưng chết tôi đã có nói, tôi sẽ quay trở về... Tìm anh." Mục Sâm cười cười, hoàn toàn không để ý tới súng trong tay Lãnh Tĩnh Hàn, lạnh lùng nói: "Những thứ anh đã tặng cho tôi, tôi đều biết và sẽ từng chút... từng chút... Từng chút một trả lại cho anh."
"Sẵn sàng chờ đợi..." Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt nhìn gương mặt đáng ghét của Mục Sâm, tức giận lúc nãy bây giờ đã khôi phục lại lạnh lùng thường có, "Nếu như anh cảm thấy lần này anh còn mạng để mà làm tiếp…"
Trong giọng nói lộ ra giễu cợt nhàn nhạt, lúc Mục Sâm hơi kinh ngạc thì thu hồi súng đồng thời khinh miệt quét mắt nhìn anh ta một cái, lãnh đạm nâng chân rời khỏi chỗ này...
Đôi tay Lãnh Tĩnh Hàn đút trong túi quần đi về phía trước, bóng lưng cô tịch ở dưới ánh lửa trong bầu trời đêm càng lộ ra vẻ tịch mịch, Mục Sâm lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, khóe miệng hiện lên cười lạnh, lúc Lãnh Tĩnh Hàn dần dần đi xa thì trong bóng tối, mộ thân hình cao lớn từ từ bước ra.
Mục Sâm quay đầu lại liếc mắt nhìn, nói: "Anh Tiêu..."
Ánh mắt anh Tiêu vẫn nhìn về bóng lưng cô độc phía trước như cũ, trước sau như một ... Làm cho người ta cảm thấy không có cách nào thân cận được, anh ta nhìn bóng dáng của Lãnh Tĩnh Hàn dần dần biến mất trong đêm tối, cho đến khi tiếng xe phòng cháy truyền đến thì mới thu hồi ánh mắt, không nói tiếng nào đi về hướng ngược lại.
Mục Sâm lẳng lặng đi theo sau lưng Tiêu Thần, anh nhìn anh bóng dáng cao ngạo phía trước, từ đầu đến cuối cũng không hiểu, tại sao anh Tiêu lại đột nhiên quyết định gặp mặt Lãnh Tĩnh Hàn, hoặc là... từ đầu đến đuôi, cũng chưa có từng có ý nghĩ muốn gặp mặt?
Mục Sâm hạ tầm mắt ngẫm nghĩ, có lẽ... Cái này mới là mục đích của anh Tiêu, một người khi nghĩ một việc là không thể nào, rồi thời điểm kỳ vọng kỳ tích tồi tại lại thất vọng chính là đả kích lớn nhất...
Nâng đầu lên nhìn về phía Tiêu Thần lần nữa, Mục Sâm lại nghi ngờ, anh Tiêu đau khổ nhiều năm như vậy, lần này không phải trở về là để trả thù sao?
Chẳng lẽ... Anh mềm lòng rồi sao?
Thời điểm Mục Sâm nghĩ mãi không ra thì Tiêu Thần đột nhiên dừng bước, anh ta nhìn phía nhánh cây liễu rủ chập chờn trong bóng tối, nhàn nhạt nói: "Món nợ của tôi... Chỉ như vậy là đủ bồi thường rồi sao?"
Mục Sâm không có nói tiếp, chỉ đứng ở phía sau Tiêu Thần mấy bước.
"Tình anh em... Ngay từ lúc tôi thay cậu đỡ phát súng kia thì cũng đã trả sạch rồi" Tiêu Thần sâu kín nói xong, giống như là đang an ủi mình, trong bóng tối không thấy ai được bi thương trong đáy mắt anh ta, lại càng không thấy thù hận trong đáy mắt đó.
Làm anh em, có lẽ kiếp này không được nữa rồi...
Xong khi tự giễu chê cười xong, Tiêu Thần tiếp tục đi về phía trước, hai tay anh ta đút ở trong túi quần, bình tĩnh bước đi, truyền sau lưng truyền đến tiếng còi xe phòng cháy chữa cháy cùng với tiếng người ồn ào nhưng anh ta vẫn giống như không nghe thấy, dần dần đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Có lẽ... Trò chơi của anh nên đổi lại phương thức rồi.
Ít nhất anh nên để cho Lãnh Tĩnh Hàn thử một chút cảm giác sụp đổ khi biết được chân tướng sự thật, cảm giác đau lòng đó,... Không thể không thù hận được.
Nghĩ như vậy nhưng lòng của Tiêu Thần dần dần nặng nề rồi cả người anh cũng cảm thấy nặng nề không cách nào diễn tả được.
Tim của anh dần dần lạnh lẽo giống như cơn mưa trong đêm khuya, trong đầu khuôn mặt của Mộ Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn đan xen vào nhau, đáy mắt dần trở nên thâm trầm.
Làm người đối với thời điểm phải chọn lựa lấy hay bỏ... Thì không nên nhìn lại nữa, thứ mà anh cần làm chỉ là đi về phía trước.
Sắc mặt của Tiêu Thần dần dần trở nên lạnh lẽo, không còn nặng nề như lúc nãy, nụ cười nham hiểm hung ác dần dần tràn ra trên môi…
*
Thành phố A, bến tàu Hoàng Gia.
Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh nhìn cảnh tượng nơi này, mười mấy chiếc xe đắt đỏ nổi tiếng đậu ở trên bờ, ánh đèn lóe lên trên chiếc du thuyền đang dừng sát bên bờ, tiếng dương cầm chậm rãi phiêu du, hai người nhìn nhau nhíu mày.
"Sếp Mộc, cảnh sát Mộ?" Vẻ mặt Hình Thiên vô cùng nghi hoặc nhìn Thượng Quan Mộc và Mộ Thiên Thanh, tò mò hỏi thăm, "Hai người đây là..."
Gương mặt Mộ Thiên Thanh quẫn bách, nhìn một chiếc du thuyền tư nhân khổng lồ đang đậu trên bến tàu, hiển nhiên trên đó đang tổ chức một buổi vũ hội tư nhân, ở đâu có dáng vẻ của giao dịch mờ áo?
Thượng Quan Mộc lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh nhìn Hình Thiên nhàn nhạt nói: "Tôi muốn đến xem cảnh biển ... Thư ký Hình có tin không?"
"Đương nhiên là tin rồi." Hình Thiên cười cười, như có thâm ý nhìn Mộ Thiên Thanh một cái, "Hôm nay tin tức tôi quan tâm chính là ... Chúc mừng sếp Mộc công khai tình cảm trong tối, vinh quang hướng tới... ‘ ánh mặt trời ’ rực rỡ."
Hình Thiên nói giống như không hề để ý nhưng mà lại thêm ba chữ ánh mặt trời, ánh mắt của anh ta hơi liếc thấy sắc mặt của Mộ Thiên Thanh thay đổi, mặt không đổi sắc hỏi thăm: "Tổng giám đốc đang ở trong bữa tiệc tư nhân ở trên thuyền, nếu như sếp Mộc và cảnh sát Mộ không để ý thì có thể tham gia.”
"Không cần..." Thượng Quan Mộc nhận ra Mộ Thiên Thanh lúng túng, nhàn nhạt nói xong, "Nơi này náo nhiệt như vậy, không thích hợp... Chúng tôi."
"Ha ha, đúng vậy đúng vậy, ngược lại là do tôi sơ sót." Hình Thiên giống như ý thức được mình sai lầm, khẽ lắc đầu bày tỏ mình không có mắt, ánh mắt lại như có thâm ý nhìn về phía Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh âm thầm cắn răng, cô không tự chủ né tránh ánh mắt Hình Thiên, khó chịu trong lòng biến mất, nhìn Thượng Quan Mộc nói một câu, "Chúng ta đi thôi?"
Mặc kệ là bị người khác đùa bỡn hay là nơi này thật sự có mờ ám, giờ phút này, bọn họ cũng không có cách nào âm thầm dò hỏi được, chỉ vì mặc dù nơi này hoan nghênh người tới nhưng đáng tiếc dù sao cũng là địa phương của tư nhân, muốn lục soát thì phải có lệnh kiểm soát.
Ánh mắt Thượng Quan Mộc liếc về phía chiếc du thuyền, chỗ sâu trong con ngươi chứa đựng bôi thâm ý cùng Mộ Thiên Thanh rời đi.
Cho đến khi bóng dáng bọn họ biến mất, điện thoại của Hình Thiên mới vang lên, anh ấn nút nghe rồi đưa gần lại tai, bên trong truyền đến giọng nói của Tiểu Tứ, "Anh Thiên, anh đúng là có gan... Anh không sợ bọn họ thật sự đi lên hay sao?"