Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 39: Không khỏi tức giận




Lãnh Tĩnh Hàn lái xe chạy nhanh trên đường, gọi điện thoại cho Mộ Thiên Thanh mấy lần không được, gương mặt lạnh lùng tỏ rõ sự tức giận mà anh không hề hay biết.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn nhấn phím kết nối...

"Lão Đại, Lão Quỷ đột nhiên mất tích!" Trong điện thoại vang lên giọng nói nặng nề của Tiểu Lục.

Lãnh Tĩnh Hàn nheo mắt, lạnh nhạt hỏi: "Chuyện khi nào?"

"Buổi trưa lúc đàn em báo cáo, nói là mất dấu!"

"Cậu đang ở đâu?" Lãnh Tĩnh Hàn hờ hững hỏi.

"Em đang ở MG!"

"Ừ!" Lãnh Tĩnh Hàn đáp, cúp điện thoại, khẽ đăm chiêu, đột ngột bẻ tay lái sau đó phóng xe về phía MG…

Đến MG, bảo vệ vừa thấy anh vội vàng kính cẩn mà nịnh nọt nghênh đón, "Lãnh thiếu!"

Lãnh Tĩnh Hàn cũng không thèm nhìn mặt bọn họ, một tay bỏ trong túi quần, bước chậm rãi vào MG, đi thẳng đến phòng bao của bọn Tiểu Lục.

Vào phòng, đám người Tiểu Lục vội vàng đứng dậy, "Lão Đại!"

Lãnh Tĩnh Hàn ngồi xuống trên ghế sofa, giương mắt lên nhìn, ánh mắt thâm thúy nhìn Tiểu Lục, "Cậu có ý kiến gì đối với chuyện này không?"

Tiểu Lục ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu ý Lãnh Tĩnh Hàn. Anh ta ngồi xuống một bên sofa, nghĩ một chút rồi mới nói: "Có hai khả năng, một là, Lão Quỷ không tin tưởng chúng ta, hiện tại tình hình bên Tam Giác Vàng rất căng thẳng, súng ống đạn dược bên kia chủ yếu là do chúng ta cung cấp; hai là..."

Tiểu Lục liếc nhìn Lãnh Tĩnh Hàn đang ưu nhã châm thuốc, nuốt xuống, nói tiếp: "Muốn bắt được điểm yếu của Dạ Ưng!"

Lãnh Tĩnh Hàn nhếch môi cao ngạo, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: "Dạ Ưng có điểm yếu gì?"

Lời nói thản nhiên nhưng tràn ngập khí thế cao cao tại thượng, vô cùng lạnh lẽo, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm.

Tiểu Lục không nói gì, Dạ Ưng chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, trong thế giới này, không phải chỉ cần anh có quyền, có tiền... là sẽ có nhiều chuyện để cho anh chơi mãi!

Nhưng Dạ Ưng là nơi khiến người ta không thể tìm được nhược điểm, đó là do...

Tiểu Lục nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, anh vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ, lúc nào cũng có thể cảm nhận được loại ánh sáng nóng bỏng từ anh, giống như chỉ cần có anh bên cạnh không có bất cứ chuyện gì có thể ngăn trở bước chân bọn họ.

"Truyền lời, nếu như hắn ta không xuất hiện trước thời gian đã hẹn..." Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn u ám mà gian xảo, "... Vậy thì vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện!"

Tiểu Lục nhíu chặt mày đáp lời, lén quan sát Lãnh Tĩnh Hàn đang im lặng hút thuốc, cảm thấy hôm nay tâm trạng anh hình như không tốt, lòng thầm nghĩ, không biết là ai bảo Lão Đại không bao giờ để lộ cảm xúc.

*

Lúc Mộ Thiên Thanh về nhà mặt trời đã lặn hẳn, cô vừa mở cửa tiếng chuông điện thoại vang lên như búa đòi mạng, cô vội vàng đóng cửa đi nhận điện thoại...

"Mộ Thiên Thanh, cậu chết dẫm ở đâu vậy hả, làm gì mà không nhận điện thoại!"

Mộ Thiên Thanh chỉ cảm thấy lỗ tai "Ong ong", cô xoa nhẹ chân mày nghe Thẩm Duyệt Nhiên thao thao bất tuyệt trong điện thoại hồi lâu, vừa nghe cô nàng lẩm bẩm có gọi điện thoại bèn móc di động mới phát hiện điện thoại di động không có trên người.

Cô nhìn bàn ăn, điện thoại di động đang nằm ngay trên bàn mới hậm hực nói: "Mình quên điện thoại ở nhà... Cái người này sao vội tìm mình như vậy làm gì?"

"Tiêu rồi, hôm nay lúc mình bố trí hội trường đụng phải cha mình!" Trong điện thoại vang lên tiếng kêu rên của Thẩm Duyệt Nhiên.

Mộ Thiên Thanh trợn to hai mắt, kinh ngạc hỏi: "Sao cha cậu lại đến thành phố A?"

"Trọng điểm không phải cái này..." Thẩm Duyệt Nhiên cắn răng, sau đó dừng lại, nhỏ giọng nói: "Trọng điểm là cậu mau tìm người tới cứu mình!"

Mộ Thiên Thanh đột nhiên nhíu mày, trong đầu hiện lên khuôn mặt Thẩm Trạch Hải khiến người ta có thể liên tưởng ngay đến bốn chữ tiếu lý tàng đao (miệng nam mô bụng bồ dao găm – bề ngoài biểu hiện rất tử tế nhưng trong thâm tâm rất độc ác).

"Thiên Thanh?" Thẩm Duyệt Nhiên thật lâu không nghe thấy tiếng Mộ Thiên Thanh, vội vàng gọi.

"Cha cậu thông minh nhanh trí như vậy, tạm thời tìm một người cũng không qua được?" Mộ Thiên Thanh nhíu mày càng chặt.

"Bây giờ đã không lo được nhiều như vậy..." Thẩm Duyệt Nhiên nói rất nhỏ, giọng điệu nóng nảy: "Là chị em thì phải giúp mình nghĩ cách, tốc độ phải nhanh, mình chờ điện thoại của cậu!"

"Tút tút tút..."

Mộ Thiên Thanh còn chưa kịp nói xong trong điện thoại đã vang lên tiếng ngắt điện thoại.

Cô nhíu mày cúp điện thoại, trong đầu suy nghĩ tìm ai giúp một tay mới có thể lừa gạt vượt qua kiểm tra?

Lúc này, tiếng chuông điện thoại dễ nghe đột nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh liếc nhìn bàn ăn, sau đó đứng dậy đến nhận điện thoại, thấy là Lãnh Tĩnh Hàn gọi, không khỏi vui vẻ vội vàng nhận điện thoại...

Đầu dây điện thoại kia của Lãnh Tĩnh Hàn đã được kết nối, nhưng không lên tiếng.

"Alo?" Mộ Thiên Thanh nghi ngờ dò thử.

"Ở đâu?" Giọng nói lạnh lẽo mang theo hơi thở bá đạo

"Ở nhà!"

"Vẫn ở nhà?"

Mộ Thiên Thanh hơi nhíu mày, Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng như vậy giống lúc cô đang thẩm vấn phạm nhân.

Điện thoại trở nên im lặng, cuối cùng Mộ Thiên Thanh vẫn quyết định nói dối, "Ừ, sau khi về cũng chưa có đi ra ngoài."

Cô không biết Lãnh Tĩnh Hàn gọi điện thoại tới, mà cô cũng không nghĩ đến anh sẽ vô duyên vô cớ gọi cho cô.

Lãnh Tĩnh Hàn cầm điện thoại nhẹ nhàng tựa vào ghế salon, đôi mắt sâu hướng về hình ảnh trên màn hình phía trước, gương mặt cứng ngắc.

"Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Lãnh Tĩnh Hàn hơi nhíu mày, cảm thấy hơi chán nản đối với lời nói không có suy nghĩ này.

"Em... buổi tối có việc!"

"Ừm!"

Lãnh Tĩnh Hàn thờ ơ đáp, cúp điện thoại. Anh tùy ý ném điện thoại lên trên bàn, rút một điếu thuốc ngậm trong miệng. Bật lửa phát ra tiếng ‘keng’, khói bay lên, đứng dậy đi tới cửa sổ quan sát con phố vàng son khiến người ta choáng ngợp…

Ánh nắng chiều nhu hòa tinh khiết hắt lên cửa sổ, quanh người Lãnh Tĩnh Hàn như phát ra vầng sáng, nhưng lại không nhận thấy chút ấm áp nào, ngược lại giống như Satan muốn lao ra bóng tối, bất cứ khi nào cũng có thể cắn nuốt ánh sáng...

"Cốc cốc cốc!"

Lúc này vang lên tiếng gõ cửa, Lãnh Tĩnh Hàn cũng không quay đầu lại nói một câu "Đi vào", cửa được mở ra, Hình Thiên đi vào.

Lãnh Tĩnh Hàn cúi đầu, vê điếu thuốc trong cái gạt tàn thuốc, lạnh nhạt hỏi: "Ông cụ như thế nào?"

"Tức giận không nhẹ!" Hình Thiên bĩu môi, nói: "Thật ra thì em vẫn không hiểu, tại sao lão Tổng lại cho anh làm Tổng giám đốc? Cho dù anh buộc ông ấy đến mức đấy ông ấy cũng không bãi nhiệm anh!"

Lãnh Tĩnh Hàn lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trời chiều hoàn toàn biến mất. Vấn đề Hình Thiên nói anh cũng từng nghĩ tới nhưng lại không có đáp án. Nếu như nói Lãnh Tiếu Thiên là bởi vì không có con trai... Lý do này không đúng, dù sao chuyện ông có một người con riêng cũng không phải là bí mật lớn gì.

"Tra nghi phạm đó sao rồi?" Lãnh Tĩnh Hàn chuyển đề tài.

"Tra rồi. Ngoại trừ thân phận nghi phạm cũng không có gì khả nghi. Mấy năm nay lúc đang lẩn trốn rất nghèo túng, lần này trở về vốn là nghĩ bí quá hoá liều một lần, nhưng không nghĩ tới lại gặp phải Thượng Quan Mộc..."

"À!!" Lãnh Tĩnh Hàn kinh ngạc tiết lộ ý tứ sâu xa.

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhếch miêng, hơi thở lạnh lẽo, trong đầu anh xâu chuỗi chuyện của hai ngày nay, ánh mắt tối lại.

Có vài người... giống như đang chơi trò chơi cùng anh?

Chỉ là, mục đích của người này là gì?

"Nghe Tiểu Lục nói không thấy Lão Quỷ?" Hình Thiên lấy chai rượu, rót cho mình và Lãnh Tĩnh Hàn một ly, "Ngày mai chính là ngày kỷ niệm ngày thành lập trường cảnh sát, hắn không xuất hiện có cần phải sửa lại kế hoạch của chúng ta không?”

"Hắn sẽ xuất hiện!"

Chỉ bốn chữ, rất nhẹ, lại làm cho người ta tin phục. Hình Thiên cười cười, giơ ly rượu lên, đổ toàn bộ rượu vào trong miệng.

*

Sắc trời dần dần tối, lúc vừa lên đèn vốn là lúc cả nhà ngồi chung một chỗ ăn cơm nói chuyện, trên đá ngầm bên bờ biển lại xuất hiện một bóng người cô độc...

Ban đêm gió nhẹ nhàng thổi mang theo mùi mặn chát của nước biển, người đàn ông ngồi trên đá phóng tầm mắt vào mặt biển nơi xa, ánh mắt bình tĩnh lộ vẻ ưu thương nhàn nhạt, vẻ ưu thương này nhìn lâu sẽ khiến cho lòng người cũng trở nên nặng nề.

Người đàn ông ngồi lẳng lặng, giống như hòa cùng với trời đất thành một chỉnh thể, cho đến khi điện thoại di động vang lên phá vỡ không khí im lặng...

Người đàn ông không mở miệng nói chuyện, chỉ nghe người ở đầu dây bên kia báo cáo, một lúc lâu sau mới cười tà nói: "Tôi đến ngay!"

Người đàn ông cúp điện thoại, đứng dậy, sau đó nhảy khỏi đá ngầm... Tất cả động tác làm liền một mạch, toát lên vẻ khỏe mạnh làm cho người ta có cảm giác hưởng thụ.

Người đàn ông lái xe đến khu biệt thự trên núi rồi dừng lại trước một căn nhà, xe anh ta vừa đậu ở bãi đã có người vội vàng tiến lên mở cửa.

"Anh Tiêu!" Người mở cửa cung kính gọi.

Người đàn ông không để ý đến, trực tiếp đi vào biệt thự. Khi anh ta bước vào, mấy người vốn đang ngồi bên trong đều đứng lên, cung kính gọi: "Anh Tiêu!"

Nhưng chỉ có một người còn ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Hắn tức giận nhìn người đàn ông, "Anh là ai? Tại sao dẫn tôi tới nơi này?"

"Anh không phải cần phải biết tôi là ai, về phần tại sao bắt anh..." Người đàn ông giương khóe miệng, đôi mắt xếch nhỏ dài lộ ra hơi thở lạnh lùng, khuôn mặt không phải làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy đẹp nhưng không ai có thể làm ngơ, "Lão Quỷ, chúng ta bàn chuyện giao dịch một chút?”

Đối với người đàn ông biết thân phận của hắn, Lão Quỷ khá kinh ngạc. Hắn ta căn bản không rời khỏi Tam Giác Vàng, cho dù có giao dịch cũng rất ít khi tự mình đi. Người ngoài biết đến hắn rất nhiều, nhưng người có thể nhận ra hắn thì không nhiều.

Nhưng nghi ngờ cũng là nghi ngờ, dù sao Lão Quỷ đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, hắn giấu kín sự nghi ngờ, lạnh lùng hỏi: "Giao dịch gì?"

Người đàn ông ngồi xuống trước Lão Quỷ, cười nhạt nhìn Lão Quỷ, chậm rãi nói: "Tôi muốn biết thời gian và địa điểm Dạ Ưng giao dịch với anh!"

"Không thể nào!" Lão Quỷ bác bỏ không hề suy nghĩ.

Nụ cười trên khóe miệng người đàn ông sâu hơn, giống như quyết định nhanh như vậy đối với anh ta là có chút tiếc hận.

Lão Quỷ run lên, thầm cau mày. Ánh mắt lạnh lùng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể lăng trì hắn đời hắn chỉ từng gặp qua một người như vậy... Người đàn ông này là ai?

"Không cần vội vàng cự tuyệt..." Người đàn ông bình tĩnh nói, "Tôi sẽ không can thiệp đến giao dịch của anh và Dạ Ưng. Thậm chí tôi có thể bảo đảm ngày đó các anh sẽ không chịu bất cứ quấy nhiễu nào..."

"Hừ!" Lão Quỷ hừ lạnh, "Sao tôi có thể tin anh?"

"Chỉ bằng tôi..." Người đàn ông khẽ cười lạnh, "... có thể khiến anh vĩnh viễn không thể trở về Tam Giác Vàng!"

Mặt Lão Quỷ lúc trắng lúc xanh, hắn đã lăn lộn nửa đời tất nhiên hiểu điều người đàn ông này nói không phải là phô trương thanh thế, "Mục đích của anh là gì?"

"Điều này anh không cần biết!" Người đàn ông nói xong, đứng lên, nhìn Lão Quỷ từ trên cao, lạnh lùng nói: "Cho anh thời gian suy nghĩ... Chỉ là, anh cũng không nên bỏ lỡ thời cơ, nếu như không cẩn thận bỏ qua thời gian hẹn với Dạ Ưng sợ rằng không cần tôi ra tay, anh cũng vĩnh viễn không thể quay về Tam Giác Vàng!"

Người đàn ông sau khi lạnh lùng liếc nhìn Lão Quỷ, xoay người đi lên lầu, theo sau chân anh ta là một người đàn ông dáng dấp khôi ngô.

"Phái người bắt Mộ Thiên Thanh..." Người đàn ông vừa vào thư phòng đã nói.

"Anh Tiêu, nữ cảnh sát kia có quan trọng đối với Lãnh Tĩnh Hàn không?"

Ánh mắt người đàn ông trở nên tĩnh mịch, chậm rãi nói: "Có quan trọng hay không... lần này sẽ biết!"

Mặc kệ là bởi vì phần tình cảm trong tiềm thức về Ưng hay Mộ Thiên Thanh... nhất định đều là nhược điểm của hắn!