"Nếu như không muốn thu hẹp khoảng cách giữa em và anh, không cần phải làm em nhớ lại những ký ức này.”
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn nước mắt đang đảo quanh mắt Mộ Thiên Thanh, lòng khẽ co thắt. Anh âm thầm cau mày, sau đó dời mắt nhìn về vườn hoa hướng dương phía trước, giọng điệu khó khăn: "Tôi từng nghĩ tới muốn cô nhớ lại quá khứ, những điều này... chỉ là thực hiện ước định ban đầu!"
Thay Ưng thực hiện ước định giữa cô và anh ấy, nhưng tôi lại không thể nói cho cô biết, Ưng đã rời khỏi cô, hoàn toàn rời khỏi cô…
Lãnh Tĩnh Hàn không nói những lời này, chỉ là trong lòng càng thêm nặng nề.
Mặc dù đã sáu năm, nhưng cho đến hôm nay, dù anh nhớ lại cũng không dám tin Ưng đã chết rồi. Một người cuồng ngạo không kềm chế được sẽ dùng phương thức như vậy hoàn toàn rời xa tất cả những người quan tâm anh. Thậm chí... bởi vì không thể nhìn Mộ Thiên Thanh dù chỉ một lần, không thể tự mình dắt tay cô đi hoàn thành ước định mà để lại tiếc nuối mãi mãi.
Mộ Thiên Thanh không thể kìm nén nước mắt, từng giọt nước nặng trĩu lướt trên mặt rồi lan đến miệng, trong lòng chất chứa cảm xúc đau đớn, khổ sở.
Mộ Thiên Thanh cắn môi dưới, mắt nhẹ nhàng chớp, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nghẹn ngào: "Chỉ là vì thực hiện cam kết?"
Lãnh Tĩnh Hàn không trả lời, mắt nhìn Mộ Thiên Thanh, nhìn nước mắt cô không ngừng rơi, đáy mắt hiện lên nỗi đau lòng.
Cô là một người kiên cường, như trong tài liệu điều tra cho dù bị thương trong nhiệm vụ cô cũng không rơi một giọt nước mắt. Nhưng ở trước mặt anh, cũng có thể là ở trước mặt "Ưng" cô... trở nên rất yếu đuối.
Mộ Thiên Thanh tự cười giễu, nháy mắt, cố ép nước mắt không rơi thêm nữa, hít một hơi thật sau, âm thầm cắn răng, nở nụ cười khó coi: "Nếu như chỉ là như vậy, như vậy... em không cần!"
Nói xong, Mộ Thiên Thanh xoay người định rời đi. Cô vẫn luôn ảo tưởng cảnh gặp lại sau nhiều năm. Nhưng cô cũng không nghĩ tới sẽ thành ra thế này. Rõ ràng ở ngay bên cạnh nhưng không thể nào biết khoảng cách xa chừng nào…
Đã từng là mặt trời rực rỡ, đã biến thành đêm lạnh lẽo. Cô ở trước mặt anh không phải là ngày nắng!
"A", Mộ Thiên Thanh sợ hãi kêu, vẫn đang trong mạch cảm xúc đau thương, cả người đã nghiêng về trước...
Mộ Thiên Thanh nhìn rãnh cống trước mặt, trợn to hai mắt, ngay lúc sắp úp mặt trên đất thì cô vung loạn tay, bỗng cánh tay bị một bàn tay mạnh mẽ cầm lấy, thuận thế lôi về phía sau, cả người rơi vào trong lồng ngực to lớn của Lãnh Tĩnh Hàn…
Mùi thuốc lá nhàn nhạt xen lẫn hơi thở phái nam trong nháy mắt chui vào trong mũi Mộ Thiên Thanh. Mộ Thiên Thanh chưa hoàn hồn thở hổn hển, cả người đông cứng trong ngực Lãnh Tĩnh Hàn...
Lãnh Tĩnh Hàn không buông Mộ Thiên Thanh ra, cứ lẳng lặng ôm như vậy. Người trong ngực nhỏ yếu như không hề có chút thịt nào. Anh rất khó tưởng tượng người gầy yếu như vậy làm thế nào chống đỡ… gia đình sau nhiều năm vụn vỡ?
Nghĩ tới đây ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lơ đãng hướng về khúc quanh phía trước, đôi mắt sâu bắn ra hai đường sáng sắc bén về phía góc áo không rõ.
Anh khẽ mở miệng, mặt không biến sắc nói: "Quá khứ tươi đẹp đến đâu cũng đã là quá khứ, trí nhớ cũng chỉ là trí nhớ!"
Mộ Thiên Thanh bừng tỉnh khi nghe giọng nói trầm trầm, đột nhiên đẩy tay rời khỏi lồng ngực Lãnh Tĩnh Hàn mấp môi hỏi: "Có ý gì?"
"Bắt đầu lại lần nữa!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn Mộ Thiên Thanh nói xong, ánh mắt không hề để ý nhìn về phía trước, hành động nhỏ đến mức không thể nhận ra, ánh mắt dần thay đổi.
Trong góc, người đàn ông cao lớn cảm nhận được một luồng khí lạnh đang xua tan dòng khí nóng xung quanh, một loại cảm giác lạnh từ lòng bàn chân khiến anh ta không khỏi rùng mình. Anh ta khẽ liếc Lãnh Tĩnh Hàn cùng Mộ Thiên Thanh đang ở rãnh cống, lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn rồi nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Mà bên cạnh rãnh cống, Mộ Thiên Thanh nhẹ nhấp mi, không hiểu nhìn Lãnh Tĩnh Hàn hỏi: "Bắt đầu lại lần nữa?"
Lãnh Tĩnh Hàn thản nhiên trả lời: "Em xác định tình cảm của em bây giờ không có tư tưởng của thời thơ ấu sao? Bây giờ em hiểu người đang đứng trước mặt em được bao nhiêu?”
Hai câu hỏi ngắn đơn giản khiến Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên. Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, giống như nhiều năm qua cô chưa từng nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo sẽ xuất hiện tình huống như ngày hôm nay.
"Giấc mơ luôn luôn đẹp, đáng tiếc... thực tế không không đẹp như mơ!"
Lời nói thản nhiên nhưng ẩn chứa nhiều ý tứ, Lãnh Tĩnh Hàn âm thầm thở dài, có lẽ... để cô tự mình khám phá mặt trời của cô đã rời đi là phương pháp tốt nhất.
Có lẽ, khi cô nhớ lại cũng sẽ phát hiện, điều cô kiên trì cũng chỉ là ấm áp trong trí nhớ!
Mộ Thiên Thanh cảm giác đầu óc mình ở trước mặt Lãnh Tĩnh Hàn sẽ trở nên loạn ngầu, lời anh nói luôn làm cho cô như rơi vào trong sương mù, mỗi một câu nói cũng cất giấu những dụng ý khác...
Thầm cười tự giễu, Mộ Thiên Thanh đột nhiên cảm thấy là mình quá coi trọng chính mình rồi, khóe miệng cô giật giật, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh nói: "Đúng vậy, thực tế luôn tàn khốc... Có lẽ, chỉ là do em quá cố chấp!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn dáng vẻ cô, nhẹ than thầm, trong lòng biết cô cũng không để ý gì tới ý tứ của anh nhưng cũng không muốn nói thêm điều gì, hôm nay mang cô tới nơi này cũng chỉ muốn xác thực nghi ngờ đêm qua mà thôi...
Lúc này, một người làm vườn vội vã đi về phía bọn họ, thấy Lãnh Tĩnh Hàn, trước tiên cung kính nói: "Tổng giám đốc, có mấy cảnh sát ở bên ngoài, nói có nghi phạm ở nông trường!"
Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày, trong đầu thoáng qua người vừa ở góc tường, thầm nghĩ: chẳng lẽ là anh đoán sai?
"Là cảnh sát khu nào?" Mắt Mộ Thiên Thanh còn hơi đỏ nhưng nghe nói trong vườn hoa có nghi phạm, mắt ánh lên tia sáng.
Người làm vườn ngạc nhiên, sau đó lắc đầu.
Lãnh Tĩnh Hàn đi trước về cổng vườn, Mộ Thiên Thanh cũng đi theo…
Ở trước cổng vườn hoa, Thượng Quan Mộc còn đang mặc đồng phục dã chiến, mấy người bên cạnh cũng như vậy. Trong lúc bọn họ đang đánh dã chiến thì vô tình phát hiện một nghi phạm mất tích năm năm. Trên đường đuổi theo lúc đến gần vườn hoa thì biến mất không thấy đâu nữa.
Ánh mắt Thượng Quan Mộc hơi lạnh đứng đó chờ đợi, vì vườn hoa là của tư nhân, trong tay bọn họ không có lệnh kiểm soát nên không có cách nào cưỡng chế lục soát, chỉ có thể trong lúc chờ lệnh kiểm soát cũng chờ chủ vườn hoa.
"Ba phút sau sẽ có lệnh kiểm soát!" Một vị cảnh quan cúp điện thoại báo cáo với Thượng Quan Mộc.
Nhưng Thượng Quan Mộc không đáp, chỉ nheo nheo mắt, nhìn hai người đang đi tới... Sau khi anh nhìn qua Lãnh Tĩnh Hàn, rồi lại nhìn Mộ Thiên Thanh, cho đến khi hai người đứng lại ở trước mặt anh, anh vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Mộ Thiên Thanh cũng không nghĩ đến lại gặp Thượng Quan Mộc ở đây, cô nhấp môi dưới, che giấu cảm xúc hốt hoảng, nhưng cũng không dám nhìn thẳng ánh mắt bi thương của anh.
Mấy cảnh sát ở đây, ngoài Thượng Quan Mộc cũng chưa từng gặp Lãnh Tĩnh Hàn, mấy người khi thấy người này thản nhiên đứng trước mặt bọn họ thì bị ánh mắt sắc bén cùng khí thế cao ngạo của anh kinh động.
Thượng Quan Mộc thôi nhìn Mộ Thiên, nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: "Không nghĩ tới, nơi này lại là của Lãnh thiếu..."
Lãnh Tĩnh Hàn cũng không xem nhẹ ánh mắt vừa rồi của Thượng Quan Mộc, ánh mắt sâu hun hút nói: "Nghe người làm vườn nói có nghi phạm lẩn vào vườn hoa?"
"Đúng!" Thượng Quan Mộc tỏ vẻ chuyện công, "Chúng tôi vốn đang ở chiến trường dã chiến đằng trước, trong lúc vô tình phát hiện một nghi phạm đang lẩn trốn, trên đường đuổi theo đến đây thì mất dấu…”
Thượng Quan Mộc không nói tiếp, những người xung quanh vừa nghe đã hiểu, ngoài vườn hoa này căn bản không còn chỗ nào ẩn nấp.
Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch miệng, vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nói: "Phối hợp với cảnh sát vốn cũng là việc chúng tôi nên làm..."
Nói xong, Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ liếc người làm vườn, lạnh lùng phân phó: "Phối hợp với cảnh sát Mộc!"
"Vâng!" Người làm vườn đáp.
"Vậy thì cảm ơn Lãnh thiếu đã tạo điều kiện!" Thượng Quan Mộc bình tĩnh nói.
"Cảnh sát Mộc xin cứ tự nhiên!" Lãnh Tĩnh Hàn nói xong, như không có chuyện gì xảy ra kéo tay Mộ Thiên Thanh đang bối rối nhìn Thượng Quan Mộc, khẽ ra hiệu với mọi người, đưa Mộ Thiên Thanh còn đang bần thần lên xe.
Mặt Thượng Quan Mộc tối sầm, cảm giác vô cùng khác thường.
"Thượng Quan?" Người bên cạnh nhắc nhở.
Bởi vì cũng chưa từng gặp mặt Lãnh Tĩnh Hàn, còn thêm khác khu, cho nên mặc dù đã từng nghe nói đến chuyện Mộ Thiên Thanh nhưng mấy người cũng không biết, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Thượng Quan Mộc thu hồi ánh mắt, sau đó nhanh chóng đi vào vườn hoa, bắt đầu tìm kiếm theo phương án ban đầu, chỉ để lại ba người đứng trông ở cổng xem có người trốn ra hay không.
Lên xe Mộ Thiên Thanh vẫn không nói gì, lòng hơi nhấp nhổn nhìn đoàn người nhanh chóng đi vào vườn hoa, khẽ nhếch môi.
"Thế nào? Không giải thích với anh ta sao?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi.
Mộ Thiên Thanh thu hồi ánh mắt, lúng túng giật giật khóe miệng lầm bầm: "Em với anh ấy không có quan hệ gì… sao phải giải thích?”
"Hả?" Lãnh Tĩnh Hàn hỏi lại.
"Không có gì!" Mộ Thiên Thanh nhanh đáp.
Lãnh Tĩnh Hàn nhìn cô cúi đầu, gương mặt lạnh trở nên cứng ngắc. Anh thôi nhìn cô, khởi động xe lui lên trên đường. Chỉ là lúc rời khỏi vườn hoa, anh nhìn cổng vườn ở gương chiếu hậu, suy nghĩ trở nên mờ mịt.
Chẳng lẽ... mục tiêu của anh sai rồi?
"Reng", điện thoại trên xe đúng lúc vang lên, Lãnh Tĩnh Hàn ấn nút trả lời.
"Tổng giám đốc, buổi chiều có cuộc họp đại hội cổ đông, thời gian là hai giờ!" Trong điện thoại vang lên giọng nói ôn hòa của Hình Thiên, cung kính nhưng không có cảm giác xa cách.
"Ừm!" Lãnh Tĩnh Hàn chỉ là lạnh lùng đáp, sau đó liền cúp điện thoại.
"Nếu anh có việc thì đi trước đi…" Mộ Thiên Thanh nhìn Lãnh Tĩnh Hàn nói: "Anh thả em ở trạm xe lửa là được rồi, em đến cửa hàng hoa của Tiểu Nhiên!"
"Đi ăn trưa trước!" Trong lời nói của Lãnh Tĩnh Hàn không cho phép cự tuyệt.
Trải qua mấy lần ở cùng, Mộ Thiên Thanh đã quen với thói bá đạo của Lãnh Tĩnh Hàn, yên lặng ngồi ở trên xe.
Trên đường không ai mở miệng, khi Lãnh Tĩnh Hàn đậu xe trước một nhà hàng cao cấp đạt tiêu chuẩn thì Mộ Thiên Thanh có chút mất tự nhiên liếc nhìn quần áo của mình, yên lặng theo sau anh.
"Lãnh thiếu!" Nhân viên phục vụ cung kính hành lễ, không hề liếc mắt tới Mộ Thiên Thanh.
Mộ Thiên Thanh thầm tự giễu, đúng vậy, cái gì mà quy tắc ăn cơm, trước mặt kẻ có tiền và có quyền… chỉ sợ đều không đáng kể.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người Lãnh Tĩnh Hàn tới vị trí gần cửa sổ rồi đưa thực đơn cho cả hai, sau đó đứng chờ ở bên cạnh…
Mà từ lúc bọn họ đi vào, có mấy ánh mắt vẫn theo sát bọn họ. Lãnh Tĩnh Hàn cũng không để ý tới, Mộ Thiên Thanh lại như ngồi trên đống kim, hơn nữa, tính mẫn cảm nói cho cô biết, ánh mắt kia hết sức không tốt!