Chinh Phục Vợ Yêu

Chương 113: Rời khỏi Dạ Ưng (08)




Edit: Diem Nguyen

Lãnh Tĩnh Hàn lái xe thẳng đến xưởng gia công. Giám đốc điều hành nghe nói tổng giám đốc đến thì hết hồn đến nỗi té lăn từ sô pha xuống đất nhưng sau đó không dám chậm trễ liền lồm cồm bò dậy vừa chạy vừa sửa sang lại quần áo trên người ra đón...

"Tổng giám đốc, sao hôm nay ngài lại phải đích thân tới đây..." Giám đốc điều hành thấp thỏm dè chừng hỏi thăm đồng thời âm thầm quan sát Lãnh Tĩnh Hàn. Trong lòng ông ta càng nghi ngờ, nếu như là kiểm tra bất ngờ thì ít nhất anh ta cũng phải đi cùng với cái cô thư ký vốn như hình với bóng kia chứ.

Đôi mắt chim ưng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ liếc tên quản lý rồi tự bước vào phòng làm việc đồng thời đáp: "Chuyện riêng!"

Giám đốc điều hành âm thầm thở dài một hơi nhưng cũng không dám buông lỏng, mặc kệ là chuyện gì nếu như bị tổng giám đốc biết ông ta ngủ trong giờ làm việc chắc lão tiêu đời mất. 

Vừa bước vào phòng làm việc, Lãnh Tĩnh Hàn bắt gặp ngay cảnh tượng đồ đạc bề bộn lung tung, anh khẽ cau mày rồi quay lại liếc tên quản lý lạnh lùng ra lệnh: "Không cần đi theo tôi!" Nói xong anh xoay người đi đến phòng thiết kế.

Giám đốc điều hành run sợ lấm lét nhìn Lãnh Tĩnh Hàn rời đi. Quan sát thấy phòng làm việc bề bộn ông ta thầm chắc lưỡi hít hà. Nếu như ngày thường hẵng là ánh mắt của Lãnh Tĩnh Hàn đã đóng băng giết lão thế nhưng hôm nay anh ta lại dễ dàng bỏ qua và không nói gì. 

Nghĩ cũng lạ nhưng ông ta mặc kệ, lão vội vàng kêu người tới quét dọn...

Lúc này bên trong phòng thiết kế mấy kỹ sư đang thảo luận những điều chỉnh sau cùng đối với mẫu sản phẩm mới cho quý sau. Lãnh Tĩnh Hàn đột nhiên xuất hiện làm cho bọn họ nhất thời luống cuống.

Lãnh Tĩnh Hàn thấy thế lạnh nhạt nói: "Các anh cứ làm việc của mình đi!"

Mấy người kỹ sư cũng chỉ gật đầu một cái, vì dù có cả nể Lãnh Tĩnh Hàn nhưng bản thân mỗi người bọn họ cũng là thành phần có tiếng tăm trong ngành nên bọn họ chỉ tập trung bàn thảo phần mấu chốt của cuộc họp chứ không quấn lấy xu nịnh Lãnh Tĩnh Hàn. Chính bọn họ cũng hiểu rằng ông chủ khó tính này quan tâm đến hiệu quả công việc và năng lực làm việc hơn là những lời nói sáo rỗng vô bổ.  

Đôi mắt sáng quắt của Lãnh Tĩnh Hàn quét một vòng quanh phòng, cuối cùng anh đến tìm giấy bút trên chiếc bàn lớn chất đầy bản vẽ rồi ngồi xuống chỉnh tề, đầu tiên là hơi trầm tư sau đó bắt đầu động bút...

Bên kia mọi người đang khẩn trương bàn thảo, bên này Lãnh Tĩnh Hàn lại yên tĩnh giống như không tồn tại, thỉnh thoảng phát ra tiếng vẽ rột rẹt trên giấy...

Vẻ mặt Lãnh Tĩnh Hàn hết sức chăn chú, thậm chí tiếng ồn ào của cuộc họp bên kia cũng không mảy may ảnh hưởng đến anh. Cùng lúc những kỹ sư bên kia đang đau đầu chọn lựa phương án nhưng khổ nỗi mọi người đều cảm thấy bản thiết kế không có vấn đề gì, nội dung cũng phù hợp chủ đề nhưng xem tới xem lui vẫn cảm thấy không hài lòng, còn chưa hài lòng điểm nào thì mọi người vẫn không tìm ra được.  

Lúc này mọi người không khỏi đồng loạt hướng mắt về phía Lãnh Tĩnh Hàn với vẻ mặt lạnh như băng nhưng rất chuyên tâm phác hoạ gì đó, anh ta như cách ly với thế giới này, chỉ là đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình...

Bọn họ chưa từng thấy qua một Lãnh Tĩnh Hàn có thần thái như thế, có chăng là sự chuyên tâm vào bản vẽ lại có phần quen thuộc với bọn họ vì khi mỗi người chịu trách nhiệm thiết kế mẫu mới bọn họ đều tập trung tuyệt đối vào tác phẩm của mình. 

Mấy người kỹ sư không hẹn mà cùng nhìn nhau, trầm mặc, một người trong đó người nhỏ giọng đề nghị: "Hay là...chúng ta xin ý kiến của tổng giám đốc xem thế nào!"

Mọi người lại nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu một cái, bởi ai cũng đã thấy tổng giám đốc vẽ mẫu dây chuyền "Tình Thiên", xem qua thì cũng không có gì xuất sắc nhưng đến khi gia công xong đem đi soi dưới góc độ khúc xạ khi xoay tròn và phản chiếu thì nó lại trở thành một món đồ trang sức trên cả tuyệt vời. 

Mọi người yên tĩnh chờ đợi, Lãnh Tĩnh Hàn vẫn đang chuyên chú vẻ thiết kế đồ, cho đến sắc trời bên ngoài đã tối anh mới dừng bút, trong đôi mắt đen như mực ấy khi nhìn vào tác phẩm của mình hiện lên từng tia mê luyến, lại càng giống như ánh nhìn của một người đối với mối tình sâu đậm nhưng không níu giữ được đành trơ mắt nhói lòng bỏ qua. 

Lãnh Tĩnh Hàn nhướn mắt lên nhìn đám người trước mặt lạnh nhạt nói: "Đem bản thiết kế của quý sau qua đây xem!"

Mấy kỹ sư cả kinh, không ngờ Lãnh Tĩnh Hàn tập trung như vậy nhưng lại đoán biết ý nghĩ của bọn họ, một người trưởng nhóm phản ứng nhanh vội mang mấy bản thiết kế ưng ý nhất qua cho anh xem. 

Lãnh Tĩnh Hàn nhìn sơ qua thành quả của nhóm người, lạnh nhạt nói: "Logo cầu kỳ quá!"

Dứt lời anh buông xấp bản thiết kế mẫu xuống đồng thời, cầm bản phác thảo của mình lên rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng thiết kế.

Mấy kỹ sư rối rít xem lại bản thiết kế của mình, mọi người như được Lãnh Tĩnh Hàn chỉ điểm đúng chỗ, ánh mắt bọn họ theo đó mà sáng lên. 

"Đối với việc thiết kế, tổng giám đốc quả thật có tài năng thiên phú. Nếu như anh ta vào giới chắc chắn...sẽ nhất định đạt được thành tựu rất lớn!" Một kỹ sư nhận xét với vẻ khâm phục.

Lãnh Tĩnh Hàn đi thẳng đến bộ phận sản xuất, đưa bản thiết kế đến tận tay tổ trưởng tổ gia công rồi rời đi. Xe của anh lên đường quay về thành phố A khi màn đêm đã bao trùm xuống mọi ngã ngách. Cơn gió đầu đông vô tình lùa vào khe cửa mang theo hơi lạnh se sắt thế nhưng anh không cảm thấy lạnh...

"Két..." Tiếng phanh xe đột nhiên truyền đến, đôi mắt lạnh lẽo của Lãnh Tĩnh Hàn thâm thúy nhìn quán ăn bên đường mà không hay mình đã đến quán Nụ Cười. 

Đôi môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch lên một đường cong tự cười mình, vẻ mặt bình thản anh mở cửa xuống xe.

"Tling tling tling..." Tiếng chuông giòn vang nhắc nhở Nimola đang bận rộn bên trong có khách đến. Bà ta nhìn thấy là Lãnh Tĩnh Hàn, gương mặt liền nở nụ cười thật tươi đón tiếp. Nhưng khi đưa mắt nhìn phía sau lưng anh như tìm kiếm lại thấy chỉ có một mình Lãnh Tĩnh Hàn, bà ta vừa vui vẻ đón anh vào bên trong vừa hỏi: "Hôm nay sao chỉ có một mình cậu thôi vậy?"

"Gần đây cô ấy hơi bận rộn!" Lãnh Tĩnh Hàn nhàn nhạt đáp xong, người đã bị Nimola kéo ngồi xuống. Lúc này anh mới phát hiện thật trùng hợp khi anh đang ngồi ở chỗ trước kia. 

"Ừ, tôi có đọc báo...". Trong lúc rót trà cho Lãng Tĩnh Hàn, Nimola nói thêm: "Gần đây Tiểu Tình Thiên rất lợi hại nha, tôi thấy cô ấy thường hay lên báo lắm!" 

Lãnh Tĩnh Hàn nhếch nhếch đôi môi. Có lẽ nghe nhắc đến chuyện xưa nhiều nên anh cũng chìm đắm trong hồi ức cũ. Đối với người xưa anh không khỏi có cảm giác thân thuộc. 

“Đã kiên cường so với khi còn bé rất nhiều!"

Nimola khẽ nhíu mày gật đầu, sau đó bà ta lại nhìn Lãnh Tĩnh Hàn một cách thâm ý nói: "Tiểu Tình Thiên càng ngày càng kiên cường rồi, nhưng... Mặt Trời Nhỏ lại không hề thay đổi gì!"

Lãnh Tĩnh Hàn vẫn như cũ, anh nhếch môi cười nhạt, cũng không để ý suy nghĩ sâu xa đến lời nói của Nimola. 

"Hay là dùng một phần cơm cà ri bò nha?" Nimala hỏi.

"Được!" Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng đáp lại.

Nimola khẽ gật đầu rồi đi dặn dò Singhchuẩn bị phần ăn cho Lãnh Tĩnh Hàn, sau đó bà ta lại luôn tay làm việc. Mặc dù đã qua giờ cao điểm phục vụ tại chỗ nhưng quán vẫn phải giao cơm cho nhân viên văn phòng khu vực chung quanh nên trong quán vẫn tương đối bận rộn.

Lãnh Tĩnh Hàn nhẹ nhàng dựa vào ghế ngồi, ánh mắt lơ đãng rơi vào nơi nào đó đối diện...Anh mơ màng nhớ đến vẻ mặt của Mộ Thiên Thanh hôm đó... 

Rõ ràng mỗi lần đều là lơ đãng, nhưng từng sắc thái vẻ mặt từng động tác của cô đều đã len lỏi xâm nhập vào đầu anh tự khi nào...

"Tling tling tling..." Âm thanh này thỉnh thoảng vọng đến, rất dễ nghe giống như âm thanh từ xưa vọng lại làm cho người ta như sống lại trong hồi ức cũ...Trước chiếc xe bán thức ăn của Nimola và Singh, Mặt trời nhỏ nắm tay dắt Tiểu Thanh Thiên đi ăn vặt, Tiểu Thanh Thiên ăn rất ít nhưng lại thích ăn mỗi loại một ít, thích nhất là mấy loại cà ri cá viên.

Vợ chồng Singh cũng thật tốt bụng. Mỗi lần thấy Tiểu Thanh Thiên đi qua bọn họ đều làm một chiếc xiên que với các loại viên cà ri mùi vị khác nhau cho cô bé, để cho cô có thể nếm qua tất cả các loại một lượt. 

Ánh mắt Lãnh Tĩnh Hàn lạnh lùng buông thõng xuống kèm theo cái nhếch môi cười tự giễu. Rõ ràng chỉ là một hồi ức xa vời nhưng anh như sống lại khoảnh khắc ấy, thậm chí anh còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tiểu Thanh Thiên lúc đó. 

"Anh...anh cũng tới dùng cơm?"

Đột nhiên, một giọng nói dịu dàng có phần chần chừ vang lên. Lãnh Tĩnh Hàn khẽ cau mày ngẩng đầu, sắc mặt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn Mộ Thiên Thanh, gật đầu nói: "Cô cũng tới à?"

Mộ Thiên Thanh cũng nhè nhẹ gật đầu.

Nhất thời hai người cảm thấy lúng túng, đối thoại lạnh nhạt, ngôn ngữ cũng cứng nhắc. 

"Ngồi chung đi!" Giọng Lãnh Tĩnh Hàn vẫn hờ hững như cũ.

Mộ Thiên Thanh ngồi xuống đối diện, chỗ ngồi cũ, khung cảnh cũ... nhưng cảnh còn người mất, người dẫu còn đây nhưng tâm tình đã khác xưa... 

Nimala rất bận, khi thấy Mộ Thiên Thanh tới, cô ta chỉ cười cười một cách thần bí cười cười rồi đi lo chuẩn bị phần ăn cho cô, không quên cộng thêm một xâu nhiều loại cà ri viên. 

Lãnh Tĩnh Hàn vốn trầm mặc, Mộ Thiên Thanh không biết phải nói gì chỉ yên lặng ăn mấy thứ linh tinh, không khí cực kỳ quỷ dị...

"Hôm nay không có phiên trực à?" Rốt cuộc Lãnh Tĩnh Hàn phá vỡ bầu không khí yên lặng hỏi.

Mộ Thiên Thanh gật đầu đáp: "Gần đây quá mức yên ắng rồi! Bên phía Dạ Ưng giống như không có người luôn. Thượng Quan..." Dừng một chút, Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Sếp Mộc nói sẽ nghiên cứu thay đổi chiến thuật, hai ngày nữa bắt đầu chiến dịch mới!"

"Chuyện này mà cũng có thể nói với tôi à?" Lãnh Tĩnh Hàn nhíu mày hỏi: “Không sợ tôi sẽ tiết lộ hành động của bọn cô à?" 

"Anh sẽ làm thế sao?" Mộ Thiên Thanh bình tĩnh hỏi và chăm chú nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cô không biết tại sao mình phải nói cho anh biết chuyện này, có lẽ... trong lòng cô vẫn luôn ôm ấp một niềm hy vọng xa vời nào đó chăng?

Mộ Thiên Thanh khẽ cười đáp:

"Rất có thể!" Lãnh Tĩnh Hàn tùy ý nói thêm: “Cuộc sống ở thành phố A vốn xô bồ như vậy, một công ty không hề nhúng chàm liệu có thể phát triển được không?" 

Mộ Thiên Thanh nhíu lông mày. Đương nhiên cô biết những chuyện này nhưng biết chỉ là biết thế thôi, điều đó không nói lên rằng cô nghe lọt tai điều Lãnh Tĩnh Hàn nói cũng như không thể khơi gợi được sự đồng cảm của cô vào lúc này. 

"Mặc kệ như thế nào... tôi tin tưởng anh sẽ không hại tôi!" Mộ Thiên Thanh nghiêm túc nói. Cô không biết tại sao mình có thể khẳng định như vậy nhưng cô biết Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không hại cô, điều này không liên quan đến cảm giác của cô đối với anh. 

Đôi môi mỏng của Lãnh Tĩnh Hàn cong lên cười khẩy, anh bưng ly nước lên nhấp một hớp, ánh mắt chậm rãi ngẩng lên nhìn Mộ Thiên Thanh lạnh lùng nói: "Nói gì cũng không qua được lợi ích trước mắt cả.”

Mộ Thiên Thanh hơi nhíu chân mày, Lãnh Tĩnh Hàn vừa dứt lời, cô liền nghĩ tới chuyện giữa anh và Tiêu thần...

"Cô còn nhớ chuyện tôi đã từng hỏi cô không?" Lãnh Tĩnh Hàn đặt ly nước xuống, nhíu mắt đầy vẻ hoài nghi nhìn Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Tôi đã từng hỏi cô... Nếu như tôi làm việc không nên làm thì cô nghĩ như thế nào? Giờ thì sao? Câu trả lời của cô là gì?"

Chương 111: Rời khỏi Dạ Ưng (9)

Edit: Diem Nguyen

Nguồn: tieuthuyetedit.net

"Cô còn nhớ chuyện tôi đã từng hỏi cô không?" Lãnh Tĩnh Hàn đặt ly nước xuống, nhíu mắt đầy vẻ hoài nghi nhìn Mộ Thiên Thanh nói tiếp: “Tôi đã từng hỏi cô... Nếu như tôi làm việc không nên làm thì cô nghĩ như thế nào? Giờ thì sao? Câu trả lời của cô là gì?"

Mộ Thiên Thanh chớp chớp lông mi, ngước mắt lắng đọng nhìn Lãnh Tĩnh Hàn. Vẻ mặt cô như muốn nhìn thấu anh, có nghiêm túc nhưng cũng có phần mờ mịt. Cuối cùng vẫn là một cỗ kiên định, cô nói: "Không có ai có thể vi phạm pháp luật!"

Lãnh Tĩnh Hàn khẽ nhếch môi cười nhạt, lộ ra dáng vẻ thư thái, anh tự nhiên nói: "Ừ, rất kiên trì... Đây mới là cô!"

"Hả?" Mộ Thiên Thanh ngạc nhiên nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, cô cảm thấy không hiểu được ý tứ sâu xa của anh bên trong câu nói vừa rồi. Nói như vậy có ý gì chứ???!

"Không có gì, nhanh ăn đi..." Lãnh Tĩnh Hàn chậm chạp nhắc nhở: “Không phải là cô không thích ăn đồ nguội sao?"

Mộ Thiên Thanh có phần động lòng, cảm giác như thế này, cuộc trò chuyện với những câu nói đầy ý cười như thế này khiến cô như sống lại những phút giây rung động hệt như thời thơ bé...

*

Mặc dù "Liệp Ưng" đang tiến hàng cải tổ nhưng những cuộc càn quét quy moi nhỏ không vì thế mà ngừng lại. Điều này khiến cho thế giới ngầm trong thành phố A điêu đứng một phen: không vận chuyển được hàng, không thể giao dịch mua bán bình thường được, thu nhập bị ảnh hưởng khiến một mớ người nhao nhao muốn nổi xung.  

Thế nhưng chẳng có ai dám hành động lõ mãng vì không ai muốn nếm trái đắng của Thượng Quan Mộc. 

Tại biệt thự nhà Thượng Quan. 

Từ sau khi xuất viện Thượng Quan Mộc rất ít khi về nhà ăn cơm.

Vừa ra viện là phải dẫn dắt đội "Liệp Ưng" với vai trò tổng chỉ huy nên có lẽ Thượng Quan Mộc đã xem đồn cảnh sát như nhà, điều này làm Trì Uyển Như không vui. 

Trên bàn ăn, không khí có vẻ nặng nề. Trì Uyển Như vừa đau lòng khi thấy con trai vừa xuất viện không có thời gian nghỉ ngơi đã phải tiếp tục công tác lại vừa lo lắng muộn phiền khi thấy anh không biết quý trọng thân thể mình. 

Khuôn mặt Thượng Quan Mộc vẫn mang theo nét cười cùng Thượng Quan Địch bàn luận tình hình thời sự, anh cũng không quên gắp thức ăn cho Trì Uyển Như, thỉnh thoảng an ủi bà vài câu bà mới vui vẻ lên đôi chút. 

Sau khi cơm nước xong, người giúp việc thu dọn chén bát, Trì Uyển Như muốn lôi kéo Thượng Quan Mộc để nói chuyện Lam Nhu nhưng vừa định mở miệng Thượng Quan Địch liền đứng dậy gọi Thượng Quan Mộc theo vào phòng sách, Trì Uyển Như bực dọc trừng nhìn theo mà lại không thể làm gì.

"Nếu ba không gọi con lên đây chắc con sẽ bị khủng bố tinh thần quá!" Thượng Quan Mộc nhún vai cười nói.

"Con cũng hiểu ý của mẹ con mà, đừng trách bà ấy!" Thượng Quan Địch nhận ly trà do người giúp việc đưa tới nhấp một hớp và nhắc anh. 

Dường như bà Trì Uyển Như không quan tâm đến suy nghĩ của ông nên cứ một mực đem Lam Nhu đẩy vào người A Mộc. Hiện giờ ông không muốn để chuyện tình cảm vướng bận đến sự nghiệp của A Mộc. 

“Gần đây mọi việc vẫn thuận lợi chứ?"

"Cũng được!" Đối với chuyện công việc, Thượng Quan Mộc rất có trách nhiệm và giỏi nghiệp vụ nên ba anh chỉ thuận miệng hỏi thăm chứ nếu như muốn biết từng hành động hay từng đợt chiến dịch cụ thể thì ông không cần hỏi anh vì ông đã từng làm ở đây. 

"Ừm!" Thượng Quan Địch đáp một tiếng, đặt tách trà trong tay xuống lơ đãng hỏi: “Nghe nói lần hành động này... Mộ Thiên Thanh có biểu hiện không tệ?"

Thượng Quan Mộc đoán Thượng Quan Địch sẽ hỏi anh chuyện này nên chậm rãi đáp: "Từ trước đến nay cô ấy vẫn hành động rất liều mạng. Lần này bắt được không ít người của Dạ Ưng nên tổng cục rất hài lòng về biểu hiện của cô ấy."

"Lần này có hy vọng thăng chức không?"

"Không chắc..." Dù có được thông tin nội bộ nhưng Thượng Quan Mộc vẫn chưa khẳng định được điều gì. Vì lần này tuy Thiên Thanh đạt được thành tích tốt, được thăng chức cũng là điều hợp lý nhưng đây cũng là thành tích của năm nhóm người cùng phối hợp xông pha mà có được.

"Có thể thăng tiến thì tốt..." Thượng Quan Địch muốn nói rằng dù ông không coi trọng Mộ Thiên Thanh nhưng bất kỳ ai bên cạnh A Mộc phụ tá đều không quan trọng miễn là người đó có thể giúp anh xuôi chèo mát máy trên quan trường. 

*

Cuối cùng Mộ Thiên Thanh và Lãnh Tĩnh Hàn cũng dùng xong bữa cơm. Không biết là vì cố ý trì hoãn hay vì nhìn nhau nuốt không trôi mà hai người mất tới hai tiếng đồng hồ. 

Được Nimola và Singh vui vẻ tiễn ra tận cửa hai người cười cười vẫy tay tạm biệt bọn họ. Lúc này hai người sóng bước ra bên ngoài bãi xe, đêm đã muộn, cơn gió lạnh lùa qua khiến cả hai đều rùng mình co ro. 

"Buổi tối có bận gì không?" Lãnh Tĩnh Hàn lạnh nhạt mở miệng, dù chỉ là hỏi thăm nhưng lại khiến người đối diện khó giữ được nét bĩnh tĩnh. 

Mộ Thiên Thanh lắc đầu, nhún vai nói: "Không có, ngày mai được nghỉ, ngày mốt mới bắt tay vào chiến dịch hành động mới."

"Đi với tôi đến một nơi được không?" Rõ ràng là hỏi ý kiến nhưng với khí thế qua cách hỏi dường như Lãnh Tĩnh Hàn đã ngầm đưa ra quyết định. 

Mộ Thiên Thanh mấp máy môi, lòng thầm muốn nói lời từ chối nhưng chân đã không tự chủ nối gót anh bước lên xe. 

Trong lúc lái xe Lãnh Tĩnh Hàn buông lỏng nét mặt, chỉ tập trung nhìn về phía trước khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo thường ngày. Điều này làm cho Mộ Thiên Thanh cảm thấy ở anh có điều gì là lạ.

Nhưng Mộ Thiên Thanh không biết rằng chưa có ai từng thấy qua vẻ mặt như thế của Lãnh Tĩnh Hàn vì anh chưa bao giờ lái xe chở... phụ nữ. 

Mộ Thiên Thanh đột nhiên nhớ đến lời của Lãnh Tĩnh Hàn trong lần đầu tiên ngồi xe anh, khóe miệng không khỏi khẽ nhếch lên cười, nhưng liền tắt lịm trong phút chốc không biết là vì tối nay hai người không hề đối chọi gay gắt hay là vì trong tiềm thức cô không muốn phá hỏng bầu không khí yên tĩnh đêm nay, chỉ biết rằng lúc này tâm tình cô không còn nặng nề như trước. 

"Bộ lúc lái xe anh thật sự không để phụ nữ lên xe sao?" Mộ Thiên Thanh tò mò nhìn lên một bên gò má lạnh lùng như tượng điêu khắc của Lãnh Tĩnh Hàn.

Lãnh Tĩnh Hãnoay đầu liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, giọng anh buồn buồn đáp: "Ừ". 

"Nhưng... tôi nhớ là đã..." Mộ Thiên Thanh bĩu môi nói: “... ngồi xe anh nhiều lần rồi!"

Mặt Lãnh Tĩnh Hàn vẫn không đổi sắc, vẫn giọng điệu như cũ "Ừ" một tiếng. 

Mộ Thiên Thanh nhíu mày cắn răng nghiến lợi nhìn Lãnh Tĩnh Hàn, lòng thầm oán: "Bộ anh xem tôi không phải là phụ nữ chắc."

"Tôi biết rất rõ cô là phụ nữ." Lãnh Tĩnh Hàn giống như đi guốc trong bụng Mộ Thiên Thanh, đoán biết cô đang nghĩ gì nên lạnh nhạt mở miệng. 

Anh lại liếc cô một cái rồi dời tầm mắt về phía trước và chậm rãi nói: "Trước giờ tôi lái xe chỉ chở qua một mình cô thôi."

Mộ Thiên Thanh khẽ kinh ngạc nhưng sau đó trong lòng lại dâng lên một cái cảm giác ngột ngạt muốn nổ tung và sau cùng lại là cảm giác ngọt ngào lan chảy đến từng ngõ ngách tế bào trong cơ thể, một loại cảm giác vui sướng khi được nâng niu trong lòng bàn tay, trân quý như muốn dùng tính mạng để yêu thương bảo vệ vậy. 

Mộ Thiên Thanh mím môi cụp mắt, cô không muốn để anh nhìn thấu nội tâm của mình. Mà có lẽ Lãnh Tĩnh Hàn sẽ không có ý gì khác với cô, đến bước này rồi cô và anh không thể nào...

Không gian bên trong buồng xe chật hẹp lại trở nên tĩnh lặng hẳn. Cứ như vậy Lãnh Tĩnh Hàn lái xe băng qua thành phố A, một đường yên lặng cho đến khi tới bến tàu Hoàng Gia mới dừng lại. 

Bến tàu chỉ có duy nhất một chiếc du thuyền khổng lồ đang neo đậu. Nhìn thấy lúc này trên tàu đang đài tiệc, Mộ Thiên Thanh hơi nhíu chân mày nhưng cũng chỉ im lặng theo anh xuống xe và nối gót anh đi về phía trước...

Lúc Mộ Thiên Thanh muốn mở miệng hỏi thì Lãnh Tĩnh Hàn đã rẽ lối sang một bên bến tàu đi về phía mấy chiếc du thuyền con. Khi nãy đứng ở bão đậu xe cô chỉ chăm chăm nhìn chiếc tàu to hào nhoáng mà không phát hiện ra vẫn còn mấy chiếc du thuyền con đậu cặp bến. 

Lãnh Tĩnh Hàn bước lên du thuyền trước đồng thời xoay người lại đưa tay chờ đỡ cô. Vẻ mặt anh tuy vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt Mộ Thiên Thanh con người anh đã bộc lộ nét dịu dàng trầm ấm. 

...

"Em không dám lên đi!" Cô bé nhíu mày nhìn bức tường nhỉnh cao hơn mình chu mỏ nói.

Cậu bé ngồi trên bờ tường dụ dỗ: "Ở trên đây có thể ngắm được rất nhiều bụi hoa hồng nè! Đẹp lắm luôn!" 

"Em không leo lên đâu!" Cô bé quật cường nói.

"Đừng sợ, để anh kéo em..." Cậu bé cười tươi, chìa bàn tay về phía cô bé. 

Cô bé ngước nhìn cậu, tuy vẫn sợ sệt nhưng cô lại không do dự đưa bàn tay nhỏ bé của mình cho cậu. Vào thời khắc đó cô bé không đắn đo suy nghĩ: cậu bé chỉ lớn hơn cô vài tuổi thì liệu có thể kéo cô lên trên đấy được không?

Khi cô bé có thể an ổn ngồi trên bờ tường ngắm hoa, cô liền nở một nụ cười toả nắng nhìn cậu hào hứng nói: "Mặt Trời Nhỏ, Mặt Trời Nhỏ xem ở bên đó có nhiều hoa hồng chưa kìa, đẹp quá!"

...

Mộ Thiên Thanh nhẹ nhàng đặt tay của mình vào lòng bàn tay Lãnh Tĩnh Hàn. Đêm đông, bàn tay cô lạnh cóng nhưng tay anh lại thật ấm áp. Cô biết mình không nên đánh đồng Lãnh Tĩnh Hàn và Mặt Trời Nhỏ nhưng cảm xúc quả thật khó điều khiển theo ý muốn. Bỗng dưng lúc này cô như sống lại thời thơ bé. 

Đã nhiều năm rồi, từ lúc công ty của ba phá sản, đến chuyện ba mẹ ly hôn làm cho cô thật sự suy sụp đến mức tưởng chừng như không thể chịu đựng nổi. Nghĩ lại cô tự hỏi nếu như không có Mặt

Trời Nhỏ và Giáo Hội đùm bọc thì cô có thể sống qua những ngày tháng đó không?

"Dù có gặp khó khăn gì em cũng phải tin rằng phía trước luôn có một tương lai tươi sáng đang đón chờ em...Hãy nhớ, chờ anh trở lại tìm em!"

Đã qua nhiều năm rửa tội...Lời hứa năm đó...cũng đã xa vời.

Dù Tiêu Thần hay Lãnh Tĩnh Hàn đã từng là Mặt Trời Nhỏ của cô thì tới hôm nay bọn họ đã không là gì nữa. 

Mộ Thiên Thanh mím môi, phóng lên du thuyền... Thật ra với thể lực của cô bây giờ không cần anh đỡ cô vẫn có thể lên thuyền dễ dàng, khoảng cách ngắn như vậy đối với cô không đáng gì. 

Sau khi ổn định trên thuyền nhìn thấy Lãnh Tĩnh Hàn bận rộn, ánh mắt của cô nhẹ nhàng dõi theo anh điều khiển chiếc du thuyền chậm rãi rời bến. Từ đầu đến cuối 

Mộ Thiên Thanh không hề hỏi anh đi đâu vì chẳng hiểu sao khi ở cùng Lãnh Tĩnh Hàn cô có cảm giác bình an trong lòng. 

Khi chiếc du thuyền di chuyển xa bờ và chìm dần vào trong màn đêm đen trên biển thì từ trong góc tối một bóng người chầm chậm bước ra nhìn vào hướng tàu vừa đi mà nhếch môi nở một nụ cười thần bí.