Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma

Chương 60: Biến mất…




- Này… không phải cái clip này có điều bất thường sao? – Giang vừa chỉ vào màn hình vừa nói.

- Bất thường? – Tất cả xúm xụm lại vào màn hình… trừ hắn…

- Mặt của Phong… như ghép ấy… - Giang đưa ra nhận xét.

- Đ… Đúng… rồi… - Kiệt đồng tình.

- Trong này là tóc bạch kim… mà tao có bao giờ thấy mày nhuộm màu đó đâu… - Nam đáp. Lúc này hắn mới để ý.

- Chúng ta là người ngoài cuộc mà giờ mới nhận ra… My nó là người trong cuộc thì làm sao để ý đến điều này được cơ chứ? – Trà lắc đầu than.

- Thật ý… - Giang gật gù… Chỉ có hắn và Thiên vẫn im lặng…

- Đó chắc chắn là ghép rồi… - Ngân.

- Sao em có thể chắc chắn như vậy? – Nam.

- Vì đây là clip Phạm Thảo Vân bị làm nhục rồi up lên facebook. Clip chỉ được up 1 ngày rồi gỡ xuống ngay. Hôm đó em rảnh nên lướt facebook thì tình cờ thấy được. Hèn chi thấy quen quen… - Ngân giải đáp.

- Hừ… Sao cô ta dám lấy cả clip mình bị làm nhục ra để làm trò này cơ chứ?! – Trà tức giận.

Mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ khác nhau khiến cho bầu không khí càng thêm căng thẳng… Sự thật Vân chính là người yêu cũ của hắn khi hắn bị mất trí nhớ nhưng 2 người chỉ yêu nhau được 1 tháng vì hắn không dành hết tình cảm thật của mình cho cô. Sau khi chia tay hắn và sang Nga được 1 năm thì Phạm Thảo Vân có quen một tên đẹp trai khôi ngô. Nhưng cô đâu biết mình bị giăng bẫy vào khách sạn rồi bị làm nhục và quay clip up lên mạng? Lần này về Việt Nam thấy hắn vẫn phong độ như trước, lại nắm trong tay cả một gia tài khổng lồ. Cô sẵn sàng lấy cái clip bị làm nhục đó để giành hắn về với mình…

“Reng… reng… reng…” – tiếng chuông điện thoại của hắn phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Hắn vội vàng bắt máy…

- Alo?

- Có phải thiếu gia Duy Phong không ạ?

- Phải…

- Cậu… Cậu đến bệnh viện ngay đi… - Đầu dây bên kia.

- Chuyện gì… - Hắn.

- Tiểu thư Quỳnh My bị tai nạn giao thông, đang được cấp cứu ạ… - Đầu dây bên kia.

- Cái gì? – Hắn hốt hoảng rồi chạy ra gara lấy xe phóng đến bệnh viện. Cả bọn cũng chạy theo.

Thì ra sau khi nó bị tai nạn đã được đưa đến bệnh viện. Mấy lần nó và hắn ở đây thì các bác sĩ đã quen mặt và biết số điện thoại nên đã cấp tốc gọi cho hắn…

Trước cửa phòng cấp cứu… Lại một lần nữa là cái không khí căng thẳng này. Hắn nhớ nó… hắn nhớ nó rất nhiều… hắn hối hận khi hành xử bồng bột và thiếu suy nghĩ như vậy… hắn phải làm sao đây? Nhỡ… nó không tỉnh lại nữa? Nhỡ nó không chấp nhận về bên hắn nữa? Hắn không thể mất nó được! Nó là của hắn… mãi mãi là như thế…

Cách đó không xa là bóng dáng của một người con gái… Đúng vậy… Đó là Phạm Thảo Vân… Sao cô ta lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

“Cô sẽ không sao phải không? Rõ ràng tôi chỉ đâm nhẹ thôi mà…” – Hình bóng một cô gái biến mất… Thực chất người đâm nó chính là Vân. Nhưng cô không có ý định hại nó phải chết hay lâm tình trạng nguy kịch mà chỉ muốn nó trả hắn về bên cô…

“Tít… tít… tít…”

Phía bên trong kia tiếng nhịp tim vẫn đập… Bác sĩ vẫn đang cố hết sức phẫu thuật… mồ hôi đã ướt đẫm áo…

Y tá cứ chạy ra chạy vào càng làm cả bọn đứng ngồi không yên…

Có chuyện gì vậy?

Liệu nó có sao không?

Nó vẫn ổn chứ?

6 tiếng trôi qua nhanh chóng… Bác sĩ bước ra…

- Cô ấy sao rồi?

- Phẫu thuật thành công đúng không bác sĩ?

- Bác sĩ trả lời đi chứ!

- Cô ấy có ổn không?

- ……….

- Mọi người bình tĩnh… thật may mắn là bệnh nhân được đưa vào viện kịp thời nên phẫu thuật đã thành công…

- Phù… - Cả bọn thở dài như trút được gánh nặng.

- Nhưng…

- Nhưng sao? – Đồng thanh.

- Nếu sức khỏe của bệnh nhân tốt… sẽ tỉnh lại… nhưng đa số những trường hợp rơi vào tình trạng như bệnh nhân… có khả năng sẽ sống cuộc sống thực vật suốt đời…

- C… C… Cái gì? – Cả bọn như không thể tin vào tai mình nữa…

- Và còn nữa… - Bác sĩ hơi ngắt quãng… - Đứa bé trong bụng cô ấy… đã chết và được chúng tôi lấy ra… Mọi người có thể đến thăm bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt 308, tầng 3… - Bác sĩ nói rồi đi mất.

- Đ… Đứa bé? – Cả bọn quay ra nhìn hắn.

Tin vừa rồi nghe như sét đánh ngang tai… Đứa bé? Đứa bé sao? Hắn không nghe nhầm chứ? Con của hắn và nó sao? Phải rồi… Nó đã nói đó không phải ngày an toàn của nó… Giờ hắn phải làm sao? Con của hắn và nó đã chết? Lúc nó tỉnh lại hắn phải làm sao? Nói dối nó sao? Hay nói hết sự thật? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn chạy đi mất…

- Ai giải thích hộ em chuyện gì đang xảy ra thế? – Giang.

- Hai chúng nó… đã… rồi sao? – Thiên.

- Không thể ngờ được… - Nam.

- Đừng nói nhiều nữa… đi xem My thế nào rồi… - Ngân nói rồi cả bọn kéo nhau đến phòng 308.

Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã hơn nửa năm… nó vẫn vậy, vẫn nằm bất động và sống cuộc sống thực vật… Giang, Thiên, Nam, Ngân, Trà, Kiệt thì vẫn tiếp tục quản lí việc tập đoàn của mình kiêm luôn Black Blue, tất cả luôn thay phiên nhau đến thăm và trông nó mỗi ngày. Thiên đã gặp lại Long và đưa về với gia đình của mình… Long tiếp tục theo học tại trường Rain vì anh mới 18t, anh cũng đến biệt thự Dark sống chung với cả bọn… Phạm Thảo Vân, cô ta sau khi biết tin nó và hắn đã có con với nhau và đứa bé đó đã chết, nó thì phải sống cuộc sống thực vật thì đến thú tội với cả bọn, xin lỗi và tự tử ngay hôm đó…

Còn hắn, hắn giờ đang ở đâu ư? Hắn biến mất hoàn toàn kể từ khi nghe tin con của hắn và nó đã chết. Ngày nào hắn cũng chỉ có rượu, rượu và rượu… Thỉnh thoảng hắn có xuất hiện ở bệnh viện, ở phòng của nó nhưng chỉ là đứng nhìn từ xa… Ngày nào hắn cũng viết dòng chữ “Anh sai rồi, em hãy tỉnh lại đi… Anh yêu em!” vào một tờ giấy và gấp thành 1 con hạc rồi đựng trong lọ thủy tinh… cứ thế chiếc lọ cứ đầy lên mà nó vẫn chẳng chịu tỉnh…

Tại một căn biệt thự màu trắng cách trung tâm thành phố khoảng 60km… Căn biệt thự được thiết kế theo kiến trúc Pháp khá đơn giản nhưng không kém phần sang trọng… Bảo vệ canh gác 24/24 kín căn biệt thự… một không khí u ám bao quanh… Căn biệt thự tách biệt với các căn nhà khác, không gian yên ắng đến đáng sợ… Đây… chính là căn biệt thự mà hắn mua để sau này sống cùng nó sau khi đi du lịch Úc về… vậy mà mọi chuyện lại thành ra như vậy… Hắn nhốt mình trong một căn phòng đầy ảnh nó… Từ khi nó còn là một cô bé 6 tuổi đến bây giờ nó đã 18 tuổi… Hắn đã định cầu hôn nó ở đây, đã định tạo cho nó bất ngờ vậy mà… Ngày nào hắn mặc comple thật đẹp để bước vào căn phòng này, bỏ một con hạc giấy vào lọ thủy tinh… mọi việc cứ đều như vắt chanh mà nó vẫn chẳng chịu về với hắn…

Bệnh viện 16h30…

Bây giờ là thời gian Trà và Giang đổi ca trực tại phòng nó cho nhau nhưng vì có việc đột xuất ở tập đoàn của nó mà Giang, Ngân và Trà phải đến Black Blue nên không có ai trông nó cả…

Bất ngờ… tay… tay nó cử động… mắt cũng hơi rung rung… có phải kì tích đã xảy ra? Có phải phép màu đã đến với nó? Đúng vậy… nó đã tỉnh… May mắn thay bác sĩ bước vào…

- C… cô… tỉnh rồi? – Bác sĩ và y tá bất ngờ…

- …… - Nó không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ…

- Để tôi khám cho cô… - Nói rồi bác sĩ khám cho nó và nói hết cho nó về tình trạng sức khỏe, kể cả lí dó vì sao nó lại có mặt ở đây và việc đứa bé trong bụng nó đã biến mất. – Tôi rất tiếc nhưng lượng rượu khi cô uống đã làm sự sống của đứa bé lung lay rồi. Nên việc bị tai nạn giao thông đã không thể giữ lại được đứa bé… Thật may vì sức đề kháng của cô tốt nên mạng sống được giữ lại…

- Tôi chỉ xin bác sĩ 1 điều thôi… - Nó ra chiều khẩn khoản.

- Cô cứ nói… chúng tôi sẽ đáp ứng nếu có thể…

- Bác sĩ hãy báo cho người nhà tôi rằng hôm nay không cần đến thăm vì có y tá trông và… đừng nói tôi đã tỉnh… - Nó.

- Điều này… - Bác sĩ dè chừng.

- Không sao… mọi trách nhiệm tôi sẽ chịu hết… vì vậy bác sĩ đừng lo… - Nó.

- Được… tôi sẽ giúp cô… - Bác sĩ đồng ý và làm theo những gì nó nói. Vì cả bọn đều bận tối tăm mặt mũi nên cũng không thể đến thăm nó được.

Trong vòng 4 tiếng không ngừng nghỉ, với sự giúp đỡ của y tá, nó đã đi lại được bình thường và bình phục tới 60%... Điều này hiếm ai được như nó khiến bác sĩ cũng phải bất ngờ… Nó muốn ở một mình nên bác sĩ và y tá đã ra ngoài hết. Nó đã liên lạc với ai đó…

8h sáng tại bệnh viện… Phòng 308…

Người ra kẻ vào… người gọi điện kẻ suy nghĩ…

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người…

Nó biến mất như một cơn gió để lại bao luyến tiếc…

Giờ nó đang nơi đâu?

Giờ nó đang làm gì?

Giờ nó có biết mọi người đang kiếm tìm nó?

Nó biến mất chỉ sau một đêm và thứ duy nhất được để lại là một lá thư vỏn vẹn ba chữ: “Đừng tìm tôi”

- Mọi người không cần tìm kiếm gì nữa… - Giang lạnh giọng.

- Ý mày là gì? – Ngân.

- Hãy làm những gì mà nó muốn! Sẽ có ngày… nó trở về! – Giang.

- Sao em có thể chắc chắn như vậy? – Thiên thực sự lo cho cô em gái của mình.

- Chẳng lẽ anh không hiểu tính cách nó sao? – Giang nhướn mày. – Nó đã muốn lặng lẽ ra đi… đồng nghĩa với việc nó muốn chuyện buồn này qua đi thật nhẹ nhàng… để khi nó trở về… sẽ thấy chúng ta sống thật vui vẻ… và chào đón nó… - Giang mỉm cười, cô đúng là người hiểu nó nhất mà. Cô bất chợt quay qua anh chàng ngồi kế bên mình. – Phải không? Phong?

- Exactly… - Hắn cười lạnh đồng tình với Giang.

Sau nửa năm sống bằng rượu và nhập viện… hắn đã bớt buồn phiền và tin chắc rằng nó sẽ hiểu cho hắn. Hơn hết, hắn hiểu nó… chắc chắn nó không phải chỉ xem cái video đó 1 lần mà ít nhất phải 3 lần rồi và nó biết… hắn vô tội… Hắn sẽ sống thật tốt để khi tỉnh dậy, nó sẽ chấp nhận cưới ngay một người chồng thành đạt này! Hắn sẽ bù đắp nỗi đau mất con của nó, bù đắp những tổn thương trong nó… Nhưng giờ nó lại muốn tự mình quên đi mọi chuyện… hắn chấp nhận… chấp nhận xa nó để khi nó trở về… nó và hắn sẽ mãi hạnh phúc bên nhau…