Chinh Phục Tứ Đại Ác Ma

Chương 40: Tai nạn…




Sáng hôm sau nó cựa mình tỉnh giấc, đầu óc choáng váng. Định đưa tay lên dụi mắt thì thấy nặng nặng, nó nhìn xuống… ôi trời… là hắn đang gục trên tay nó mà ngủ. Nhìn bộ dạng của hắn bây giờ nó có thể đoán ngay là hắn mới chợp mắt được 1 lúc thôi. Mà đây là đâu??? 1 căn phòng trắng toát lại nồng nặc mùi thuốc sát trùng… Bệnh viện??? Tại sao nó lại ở đây chứ??? Sao nó không nhớ gì nhỉ?! Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đầu hắn, nó định bước vào nhà vệ sinh thì…

- Em tỉnh rồi à??? – Hắn bỗng cất tiếng.

- Ơ… Em làm anh tỉnh giấc à??? Em xin lỗi… - Nó.

- Không sao… Em định đi đâu vậy???

- Làm vscn, mà sao em lại ở đây???

- À… hôm qua em tắm sau khi uống rượu nên bị hạ đường huyết rồi sốt và hôn mê.

- Ừm… - Nói rồi hắn rìu nó vào WC sau đó ra chợp mắt 1 chút cho đỡ mệt.

Nó vừa bước ra thì… Cốc cốc cốc… Tiếng gõ cửa vang lên…

- Vào đi… - Nó cất tiếng.

- Mày tỉnh rồi à??? – Giang chạy vào ôm nó.

- Mày làm bọn tao lo lắng lắm đấy biết không, con quỷ?! – Trà mắng yêu nó.

- Thôi ăn sáng đi nè!!! Cháo tao nấu đấy!!! – Ngân chạy đến lấy tô cháo từ tay Nam đưa cho nó.

- Cảm ơn tụi mày. – Nó nói – Anh về nghỉ đi… Trông em cả đêm chắc cũng mệt lắm rồi!! – Nó quay sang hắn nói.

- Ừm My nói đúng đấy, mày về nghỉ ngơi chút đi… - Thiên cũng đồng tình.

- Vậy mọi người ở lại nhé… Tôi về trước… - Hắn nói rồi bước ra khỏi phòng.

- Anh Thiên! – Nó vừa ăn cháo vừa gọi.

- Sao thế??? – Thiên đang mải trò chuyện với 2 thằng bạn quay ra hỏi. Cái gì kì vậy trời!? Đi thăm người ốm mà làm như đi chơi không bằng?

- Em muốn về nhà!!! – Nó nói.

- Không được… - Thiên quả quyết.

- Tại sao??? – Nó cãi.

- Em phải ở đây đến hết ngày mai cho khỏi hẳn rồi mới được về… - Thiên.

- Nhưng em ghét mùi thuốc lắm!!! – Nó vẫn cố.

- Lệnh của pama! Cấm cãi – Thiên nói. Gì chứ nó nghe lời pama lắm, dù nó không thích nhưng pama nó muốn thì bắt người ngoài hành tinh nó cũng làm.

- Thôi ăn đi cho mau khỏe!!! – Nam.

- Ừm… - Nó đáp rồi ăn tiếp.

Chiều hôm đó…

- Alo… Tao chán quá!!! Bọn mày vào chơi với tao đi… - Nó gọi điện cho Ngân. Vì muốn cho nó có không gian yên tĩnh để ngủ trưa nên cả bọn đã ra về.

- Ừ rồi… tao đang chuẩn bị qua chơi với mày đây… Thiên với Giang đi chơi rồi. Chỉ có tao, Nam, Trà và Kiệt vào thăm thôi… - Ngân cười nói.

- Hừ… Ông anh trai chết tiệt… Mà thôi, sao cũng được, tụi mày vào nhanh đi tao chán lắm rồi!!! Đừng để tao đợi lâu đến mức phải trốn viện. – Nó đùa. Nó đâu biết rằng giờ này Giang và Thiên đang phải đi tìm kiếm hoa hồng đen_loài hoa khó thấy mà nó thích để mang đến tặng cho nó cơ chứ!!! Dù ở nhà có trồng nhưng nó mà phát hiện ra kẻ nào dám hái thì chỉ có nước chết.

- Rồi đây, đang lấy xe rồi… Lát gặp… - Ngân nói rồi cúp máy.

5’ sau…

- Hê lu bây bê – Ngân mở cửa bước vào với túi hoa quả trên tay.

- Sao lâu thế??? – Nó hỏi.

- Tắc đường… giờ cao điểm mà!!! – Trà.

- Tao không nghĩ với tay lái của 2 ông kia mà lại đến lâu vậy. – Nó.

- Người bình thường đi cũng phải mất 20’ đấy!!! Bọn tao đi có 5’ là nhanh lắm rồi. – Trà nói.

- Nè… - Nam đưa ra 1 cái lồng nhỏ.

“Meo… meo…”

- Gem??? Gem!!! – Nó vội vàng đặt cốc sữa xuống chạy đến bế con mèo nhỏ lên.

- Làm gì ghê vậy!!! Có biết vì nó mà tay anh bị như này không hử?! – Kiệt giơ mấy vết cào trên tay ra cho nó xem.

- Ui xời… có vài vết mà cũng kêu!!! Anh phải làm gì thì mới bị nó cào chứ!!! – Nó thản nhiên.

- Vợ ơi bạn em bắt nạt anh!!! – Kiệt quay ra nói với Trà.

- Hơ hơ… Mà con mèo của mày ác thật đấy!!! Chưa kịp động vào đã bị nó cắn với cào rồi… - Trà nói. Nhưng đúng thật!!! Ngoài hắn với nó ra không ai có thể chạm vào Gem, chỉ cần động vào một sợi lông thôi cũng lãnh đủ hậu quả rồi!!!

- Hờ hờ… - Nó chỉ biết cười trừ chứ chẳng biết làm sao nữa.

18h30…

- Đói quá!!! – Nó vừa vuốt ve con mèo vừa than.

- Đợi chút đi… Phong sắp mua cháo vào rồi… - Nam nhìn đồng hồ đáp.

Cùng lúc đó… hắn, Giang và Thiên đang đi bộ từ hàng cháo vào bệnh viện. Cách đó không xa có 1 khoảng đất trống và có mấy đứa trẻ cả nam lẫn nữ đang chơi đá bóng. Trong khoảnh khắc đó hắn như nhớ ra điều gì đó, mọi thứ xung quanh hắn như mờ nhạt đi. “Bốp” chẳng may quả bóng bị đá lăn ra giữa đường, một cô bé chừng 10t chạy ra nhặt và...

“BÍP… BÍP…” tiếng còi của 1 chiếc container vang inh ỏi làm hắn sực tỉnh. Cô bé… cô bé kia… đang đứng giữa đường mà chiếc container dường như không có ý định dừng lại.

“RẦM”

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… - Giang hét lên, bó hoa trên tay rơi xuống.

Máu… máu lênh láng…

1 bé gái bị đẩy vào vỉa hè…

Còn giữa lòng đường… một chàng thanh niên vô cùng điển trai đang nằm giữa một vũng máu…

- PHONG… - Giang và Thiên hét lên… chạy đến cõng hắn chạy thẳng vào bệnh viện. Phải! Chính hắn đã liều mình xông ra cứu lấy cô bé kia.

***Quay ngược thời gian trở về năm hắn 10t…

- My… em đá càng ngày càng giỏi đó!!! – Tại 1 khu đất đang có 2 đứa bé, 1 nam 1 nữ chơi đá bóng.

- Tất cả là nhờ anh Đại Phong dạy và giúp đỡ em mà!!!! – Cô bé chu chu môi nói. – Chết!!! Lỡ chân đá ra ngoài đường rồi!!! Anh Thiên ở đây chờ em nha!!! – Cô bé nói rồi chạy đi nhặt quả bóng.

“BÍP… BÍP…” – Tiếng còi của 1 chiếc xe tải vang lên… anh trai của cô bé đứng trong khu đất đánh rơi chai nước trên tay và hét lớn:

- MY… CẨN THẬN…

“RẦM”

- Anh Đại Phong… anh Phong… tỉnh lại đi anh!!! Anh Thiên… anh làm gì đi chứ!!! Làm gì để anh Phong tỉnh lại cười với em đi chứ!!! - Cô bé nước mắt đầm đìa nhìn cậu bé nằm trên vũng máu mà trách móc anh hai của mình… mọi người xung quanh chạy lại giúp đỡ và đưa cậu bé vào viện…

Cô bé lúc đó vì khóc nhiều quá mà ngất đi lúc nào không hay… khi tỉnh lại… cô bé thấy mình đang ngồi trên máy bay đi đâu đó… Dù khóc lóc suốt mấy tháng trời đòi cậu bé mang tên “Đại Phong” nhưng cũng vô ích. Kể từ đó, cô bé sống tự lập, pama thì suốt ngày đi công tác nhưng vẫn rất quan tâm cô. Và cũng từ đó, cô trở thành một người lạnh lùng, băng giá, không còn cười tươi như trước mà chỉ khi trước mặt 3 đứa bạn thân của mình cô mới có thể gỡ bỏ mọi thứ, trở về với con người thật của mình…

Còn về phần cậu bé… sau khi được đưa vào viện và các y bác sĩ tận tình cứu chữa thì cậu bé vẫn lành lặn như trước, chỉ có điều cậu bị mất 1 phần trí nhớ. Toàn bộ kí ức của cậu về cô bé và anh trai cô_người bạn thân của cậu hoàn toàn biến mất, chỉ còn nhớ về chú mèo con tên “Gem” ***

Phải!!! 2 đứa bé đá bóng là nó và Thiên… 2 người ở đó đợi hắn đến nhưng khi nhìn thấy nó đang gặp nguy hiểm, hắn đã liều mạng chaỵ ra cứu nó rồi bị mất trí nhớ. Còn con mèo là do hắn mua tặng cho nó (bằng tiền của pama nha vì hồi đó chưa biết kiếm tiền) và 2 người quyết định đặt tên con mèo là “Gem” vì nó đặt cho hắn biệt danh là “Black Gem” còn hắn đặt cho nó biệt danh là “White Gem”. Lý do xuất hiện 2 cái tên đặc biệt này là vì hắn suốt ngày mặc đồ màu đen còn nó thì lúc nào cũng diện đồ màu trắng. Nhưng từ khi sang Anh sống thì tủ quần áo, đồ đạc của nó lại xuất hiện thêm màu đen…

Trở về với thực tại…

- Sao lâu quá vậy??? Tui đói lắm rồi đó!!! – Nó than.

- Mày đừng có than nữa được không??? Tao cũng sốt ruột lắm chứ bộ!!! – Ngân.

- Ế… Ngoài kia có gì mà ồn ào thế nhỉ??? – Kiệt tò mò.

- Phong… Thiên… Máu… - Mắt Trà như nhòe đi… cô ngã quỵ xuống, Kiệt vội vàng chạy ra đỡ. Khi nghe thấy 2 từ “Phong” và “Thiên” nó vội vã đặt Gem sang 1 bên rồi chạy ngay ra ngoài.

“Ầm… ầm…” hình ảnh vừa rồi như sấm sét đánh trước mặt vậy…

Kia chẳng phải là Phong và Thiên sao??? Cả Giang nữa… Tại sao trên người lại đầy máu thế kia… Và tại sao Phong lại nằm bất động trên giường bệnh thế kia???? Chuyện gì xảy ra vậy????? Không nghĩ gì… nó chạy thật nhanh theo họ.

- Xin lỗi mọi người phải đợi ở đây… - Cô ý tá ngăn cả bọn rồi đóng cửa bước vào phòng cấp cứu 1 cách nhanh chóng.

- Anh Thiên… anh Thiên… nói cho em biết tại sao… tại sao Phong lại như vậy???? TẠI SAO??? – Nó gào lên… nước mắt tứa ra ngày càng nhiều. Đã 8 năm kể từ ngày đó nó không rơi 1 giọt nước mắt nào… Vậy mà hôm nay nó khóc nhiều đến như vậy… kể cả 3 con bạn thân của nó cũng phải bất ngờ…

- Là do Phong cứu 1 bé gái đang nhặt bóng giữa đường nên mới bị như vậy… - Giang rầu rĩ nói.

- Cứu… cứu… bé gái nhặt bóng… - Nó lắp bắp và nhớ lại hình ảnh của mình năm đó… mọi thứ như mờ đi… nó ngất…

2 tiếng sau… nó tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong căn phòng bệnh của mình.

- Mày tỉnh rồi à??? – Ngân nhẹ nhàng hỏi.

- Phong… Phong… - Nó không đáp… mở cửa chạy thẳng đến phòng cấp cứu khi nãy. Ngân cũng chạy theo nó.

- Phong… Phong đâu??? – Nó hỏi.

- Vẫn ở trong đó… chưa ra… - Nam nhìn nó đáp. Nó bất lực ngồi dựa lưng vào tường, hơi cúi đầu mặc cho nước mắt cứ rơi…

30’ sau… “Tinh”… cách cửa phòng cấp cứu mở ra… cả bọn chạy đến hỏi tới tấp bác sĩ trừ nó. Nó vẫn ngồi đó nhưng vẫn lắng nghe từng lời nói.

- Bác sĩ… bạn tôi sao rồi???

- Chúng tôi thành thật xin lỗi… - Bác sĩ nhẹ giọng nói.

- Các ông làm ăn như thế à??? Phải cứu bằng được nó chứ!!! – Thiên gào lên cắt ngang câu nói của bác sĩ.

- Trật tự nghe bác sĩ nói hết đi!!! – 1 giọng nói lạnh như băng vang lên. Chính là nó. Nó thực sự rất sợ… rất sợ cảm giác mất đi 1 người mà mình vô cùng yêu thương. Nó nói câu đấy như 1 tia hy vọng cuối cùng về sự sống của hắn.

- Chúng tôi thành thật xin lỗi… dù đã cố hết sự nhưng phải 6 tiếng nữa cậu chủ mới có thể tỉnh lại. Bây giờ y tá sẽ chuyển cậu ấy sang phòng 603. Vì đây là bệnh viện nhà cậu ấy nên không cần phải làm thủ tục nhập viện. – Bác sĩ nói. Vậy là nó đã đúng, đúng là ông trời có mắt.

- Cảm ơn bác sĩ. – Nói rồi nó cùng cả bọn tiến về phòng 603.

Lúc này nó thì ngồi ôm Gem trong lòng và mắt thì cứ dán vào hắn. Còn Thiên thì bị bọn kia bắt kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra… từ quá khứ… đến hiện tại…

[end chap 40]