Lâu Vũ Tình kẹp chiếc điện thoại vào giữa vai và tai, giọng nói lạnh nhạt:
”Alo”
Mạch Nham đôi mắt bây giờ đã đỏ hoe, sau khi nghi được giọng nói của Lâu Vũ Tình liền không kìm được mà khóc òa lên
”Vũ Tình, là tớ...hức”
Lâu Vũ Tình sửng sốt, nhanh chóng vứt túi quần áo xuống đấy, lo lắng hỏi
”Nham Nham, sao vậy?”
Đây là lần đầu tiên cô thấy Mạch Nham khóc, ai cũng biết Mạch Nham là một
cô bé vô ưu vô lo, luôn luôn vui vẻ cười đùa chứ chưa có chuyện gì có
thể làm cô khóc.
”Nham Nham, nói cho tớ biết, có phải là người trong đoàn phim bắt nạt cậu không?”
Mạch Nham là một cô gái hiền lành sẽ không làm gì được nếu như bị bắt nạt. Điều này chính là nỗi sầu muộn của Lâu Vũ Tình.
Vẻ bề ngoài cao quý lạnh lùng của Lâu Vũ Tình hoàn toàn biến mất, cô xắn tay áo, hùng hổ như muốn đánh người.
”Không, không ai cả”
Mạch Nham bịt miệng lại, cố che đi tiếng nấc của mình.
”Nói hay không?”
”Không nói”
Nghe giọng nói kiên quyết của cô, Lâu Vũ Tình thở dài bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ cô phải nói là chính mình bị nam thần cưỡng hôn sao? Như thế thật không ổn chút nào.
”Vậy bây giờ cậu hãy đến Của hàng S đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”
******
Lâu Vũ Tình vui vẻ nhìn bộ váy đỏ rực, cô cảm thấy Mạch Nham sau khi mặc bộ váy này lên chắc chắn sẽ rất đẹp. Ngay khi Mạch Nham vừa đi đến cửa thì một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy trắng hung tợn hích vào người cô một
cái rồi thoải mái đi vào.
”Tôi muốn chiếc váy đó”
Lâu Vũ Tình nhíu mi, đôi mắt lạnh lùng quét qua cô gái, giọng nói tràn đầy sự khinh miệt:
”Chỉ với cô mà đòi dành đồ của tôi?”
Lâu thị ở Trung Quốc không phải là tập đoàn đứng đầu nhưng cũng không phải
là nơi mà ai cũng có thể động đến, nhất là mấy dạng nhà giàu mới nổi như thế này.
”Cô biết tôi là ai không?”
”Cô là ai, tôi đây nhất định phải biết chắc?”
”Cô...”
Ngay khi cái tát sắp rơi xuống một bên gò má của Lâu Vũ Tình thì bị một bàn
tay chặn lại. Phong Tư Dạ nâng mi, đôi mắt từ trên cao nhìn xuống tràn
đầy sự tức giận
”Dám động vào người của tôi, thật muốn chết”
Từ khi bước vào Mạch Nham đã nhìn thấy người đàn ông đang xem kịch vui nào đó ở phía xa, đó là lí do mà cô vẫn không nhúc nhích từ đầu tới giờ. Cô thật sự muốn được người đàn ông khí phách như thế này bảo vệ a, trông
thật là ngầu.
”Aaaaaaaa”
Không nhưng không dừng lại mà
cánh tay rắn chắc của Phong Tư Dạ còn muồn bóp nát cổ tay mảnh khảnh của cô gái. Mạnh mẽ hất cô gái ra một bên, anh hừ lạnh một cái
”Vứt cô ta ra ngoài cho tôi, trông thật chướng mắt”