Author: Dịch Tử Hiên
"Tỉnh?" - Dịch Tử Hiên cười nhẹ nhìn cô, ánh trăng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt điển trai khiến vẻ đẹp xuất trần cấm dục càng thêm mờ ảo, anh tựa như vì sao tinh tú rực sáng trên bầu trời, dù thế nào cũng không thể chạm vào được.
Mạch Nham ngồi dậy, thân thể ê ẩm khiến cô nhíu chặt lông mày, không chỉ chân tay mà ngay cả nửa người dưới đều giống như bị xe tải đè qua.
"Từ từ thôi." - Anh buông quyển sách xuống, cẩn thận nâng cô ngồi dậy, bàn tay thuần thục xoa bóp bờ vai cùng cánh tay cho cô. Mạch Nham nhìn chằm chằm vào anh, gò má trắng nõn dần trở nên ửng hồng. Cô cắn chặt răng, thều thào: "Anh...anh"
Nhìn ngón tay thon dài mảnh khảnh đang chỉ thẳng vào mình, Dịch Tử Hiên liền cúi đầu, anh mở miệng ra, ngậm lấy ngón tay mảnh mai của cô, anh khẽ động đầu lưỡi, liếm láp xung quanh.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thâm thúy mê người nhìn cô, thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi của cô khiến anh càng thêm vui vẻ, ra sức gặm nhấm ngón tay của cô.
Mạch Nham run rẩy rút tay của mình về, cô thật sự không biết mình nên làm gì vào lúc này. Cô vậy mà không chỉ làm cùng với nam thần mà còn tận hai lần. Rõ ràng cô đã trốn tránh anh rồi, nhưng tại sao cuối cùng dê vẫn vào miệng cọp?
"Em đói chưa? Chúng ta đi ăn cái gì nhé?" - Dịch Tử Hiên không để ý đến suy nghĩ của cô, lòng anh đang được một dòng nước ấm áp vây quanh, xuân tâm nở rộ, làm gì còn tâm trạng để mà suy nghĩ nhân sinh cuộc sống như cô
"Nam thần, chuyện kia...chúng ta..." - Mạch Nham khó khăn nói ra.
Dịch Tử Hiên ôm lấy ngực trái của mình, tay kia ngắt chiếc mũi xinh xắn của cô, giả bộ đau lòng: "Nham Nham, em đúng là quá vô tâm, rõ ràng đã cướp đi lần đầu tiên lần thứ hai, thứ ba của tôi rồi mà còn giả bộ nữa. Tôi đang đợi em nói chịu trách nhiệm với tôi." - Anh dịu dàng vén tóc cô ra phía sau, hạ môi hôn lên trán cô.
Mạch Nhâm nhích người sang một bên, cô ngại ngùng cúi gằm mặt xuống. Đôi mắt to tròn mở lớn, chẳng lẽ anh là người thay đồ cho cô sao? Bộ Hello Kitty màu hồng nhạt này nhìn thật ngây thơ, từ nhỏ đến giờ cô ghét nhất là loại màu sắc này.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bộ đồ mình mua, Dịch Tử Hiên thấp thỏm hỏi: "Nham Nham, em thích không?"
Mạch Nham hơi nhíu mi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt bầu bĩnh bình tĩnh: "Em không thích màu hồng, nói đúng hơn là rất ghét nó."
Dịch Tử Hiên ngẩn người, trong lòng mắng thầm tên Hàn Thiên ngu xuẩn nào đó. Hắn dám nói phụ nữ thường hay thích những màu sáng sủa, cảm giác đáng yêu thơ ngây, còn giới thiệu cho anh tên đàn ông chuyên thiết kế đồ nữ nữa chứ, đúng là đồ biến thái, đồ ngu xuẩn.
Mạch Nham không muốn xát muối lên anh, cô cười nhẹ: "Nhưng bởi vì là anh mua nên em cũng thích."
Dịch Tử Hiên gượng cười, anh muốn nghe cô nói: Em rất thích nó, cảm ơn anh, Hiên. Sau đó cô kiễng người lên, trao cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
Giấc mộng vỡ vụn.
"Chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà sao?" - Mạch Nham nhìn quanh phòng anh, cô rất ngượng ngùng nha.
"Không, chúng ta sẽ ăn ở bên ngoài." - Dịch Tử Hiên ôm cô vào lòng: "Chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn đồ Trung. Tôi biết một chỗ rất tuyệt."
Mạch Nham hơi đẩy anh ra, nhảy xuống giường, chạy nhanh vào nhà tắm. Cô không dám ở một mình với nam thần nữa, thì ra là anh không bị gãy, huhuhu, cô đúng là ngốc mà.
Không để ý đến chiếc cửa đã bị đóng chặt, anh nói lớn, câu nói vọng thẳng vào tai cô: "Em không chịu trách nhiệm với tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em." Sau đó liền đắc ý đi xuống giường.
Mạch Nham ở trong phòng tắm đầu như bị bốc hỏa. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, giống như muốn thoát ra ngoài vậy.
Nghe tiếng cửa đóng chặt, Mạch Nham thở phào một hơi. Bỗng nhiên mắt cô mở to, đảo quanh phòng tắm một lần cô liền thấy bộ váy tím được gấp gọn ở trên gác. Lần trước suýt chết trong phòng tắm đó.
Từ từ đã, phòng tắm? Cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu, hàng vạn kí ức như thủy triều đập thẳng vào trong não khiến đầu cô ong lên. Cái gì vậy chứ? Cô muốn biết, muốn biết những thứ đó là cái gì. Tại sao lại là nhà tắm, đã có chuyện gì xảy ra?
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"
Cô hét lên một tiếng thật dài. Chiếc xe tải, vũng máu, những lời thì thào, tiếng gào khóc, sự đau đớn....
Bàn tay đang cầm chổi của Dịch Tử Hiên rơi xuống đất, anh sợ hãi chạy thẳng vào phòng cô.
Cửa phòng tắm vẫn đóng chặt, không hề có tiếng nước chảy, không có tiếng động nào làm cho Dịch Tử Hiên toát mồ hôi lạnh. Anh đau đớn ôm lấy ngực trái, tay kia gõ cửa: "Nham Nham, em có sao không? Nham Nham, Nham Nham..."
Tiếng gọi của anh càng ngày càng lớn làm cho Mạch Nham đang đau đớn trong mộng cũng phải trở về thực tại, cô yếu ớt trả lời lại anh: "Nam thần, em không sao." Giọng nói ngắt quãng, hơi thở hổn hển kèm theo tiếng nức nở nhỏ khiến cho Dịch tử Hiên vui mừng khôn xiết.
Anh nhẹ giọng lại, cố gắng không kích động đến cô, bàn tay vẫn ngõ nhẹ vào cửa: "Nham Nham, đừng sợ, mở cửa cho anh."
Mạch Nham yếu ớt chống người, cô run rẩy cầm lấy khóa cửa, vặn nhẹ.
"Cạch"
Cả người cô ập xuống, đầu óc cũng vì thế mà tỉnh táo hơn, những ngón tay trắng bệch của cô níu chặt lấy cánh tay anh. Thân thể bủn rủn như bị ngàn con kiến cắn khiến cho cô nức nở trong lòng anh.