Chinh Phục Trợ Lí Nhỏ

Chương 34: Trừng phạt (1)




Author: Dịch Tử Hiên

Mạch Nham không dám ở lại đây lâu. Rõ là chỉ muốn nằm ngủ một chút thôi, vậy mà tỉnh dậy đã là sáng hôm sau rồi...

"Nham Nham, giờ em đi đâu để tôi đưa em đi." - Phong Dịch chống cằm cười nhẹ với cô.

"Không cần đâu, em tự bắt xe về là được, nếu không sơ suất bị paparazzi chụp được cái gì thì sẽ có ảnh hưởng không tốt." - Mạch Nham khéo léo từ chối.

"Vậy sao? Nhưng tôi tình nguyện lên trang nhất với em nha." - Phong Dịch nháy mắt.

Hắn đứng lên cầm lấy kính cùng với mũ lưỡi trai ra. Vẫy vẫy tay với cô: "Nếu vậy thì để tôi tiễn em ra ngoài."

Mạch Nham nhẹ giọng ừm một tiếng, cô cũng trùm kín mít người lại để tránh được cái gì thì tránh, cùng lắm nếu lên trang nhất thì tiêu đề sẽ là cô bạn gái bí ẩn của Phong Thiên vương chứ không không phải là: Chẳng lẽ trợ lí của Dịch ảnh đế là bạn gái của Phong Thiên Vương.

Nghĩ sao thì cũng thấy nam thần sẽ giết mình.

"Cạnh"

Bốn mắt chạm nhau.

Khóe miệng cô cứng đờ, độ cong từ từ giảm xuống. Nước bọt trong cổ họng trượt thẳng xuống, cô sợ hãi nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đang dịu dàng nhìn về chỗ mình. Thật là, sao cô lại liên tưởng đến việc chồng bắt gian vợ ngoại tình vậy chứ?

"Dịch ảnh đế, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi." - Phong Dịch ngả ngớn đi đến chỗ anh, khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ mang theo sự vui vẻ nhìn anh.

"Thật trùng hợp, Nham Nham và Phong thiên vương đều ở đây sao? Tôi đang tự hỏi cuộc gặp mặt của chúng ta là duyên phận hay nghiệt duyên?" - Dịch Tử Hiên vẫn tựa vào thành cửa kính, ánh mắt đảo quanh hai người, đôi mắt thâm thúy.

"Nam, nam thần." - Mạch Nham lí nhí kêu. Chân cô vẫn đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

"Nham Nham sao vậy? Em mau lại đây đi chứ, nguyên một ngày không gặp nhau rồi mà em không nhớ tôi sao?" - Dịch Tử Hiên nhướng mi, khóe môi nở nụ cười.

"Nhớ, nhớ chứ, tất nhiên là nhớ rồi." - Mạch Nham như chú cún vẫy đuôi chạy đến bên người anh, đôi mắt to tròn hiện lên sự vui vẻ.

Anh câu môi, đắc ý nhìn Phong Dịch vẫn ưu nhã đứng ở một bên. Anh lấy tay xoa mạnh tóc cô, khiến nó rối tung lên nhưng cô vẫn không dám kêu ca.

"Phong Dịch, đừng để tôi thấy anh liên quan đến Nham Nham lần nữa, lần sau tôi không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu." - Dịch Tử Hiên cười cười nhìn hắn, nhưng trong mắt không có một tia ấm áp.

"Làm sao đây, tôi không thể làm chủ được trái tim mình." - Phong Dịch cười vô lại nhìn anh.

Mạch Nham ở một bên âm thầm thu nhỏ sự hiện diện của mình. Cô xin rút lại câu nói lúc nãy, đúng ra phải là bắt quả tang bạn trai mình gian díu với người khác phái thì đúng hơn...

"Còn đứng đó làm gì? Lên xe!" - Dịch Tử Hiên gầm nhẹ, mắt vẫn nhìn chằm chằm Phong Dịch, ngọn lửa bùng cháy.

Mạch Nham chạy thật nhanh lên xe, âm thầm phù hộ cho chính mình sẽ được chết nguyên vẹn.

"Tôi không cần biết anh có làm được hay không làm được, điều quan trọng là anh nhất định phải quản trái tim mình cho tốt, nếu không đừng trách tôi móc nó ra." - Dịch Tử Hiên gằn từng tiếng.

"Ôi, sợ quá!" - Phong Dịch cũng không muốn làm quá lên, anh lắc đầu vẫy tay chào Mạch Nham rồi kèm theo một nụ hôn gió quyến rũ về phía Dịch Tử Hiên.

Nhìn bóng lưng cô đơn của hắn (Mạch Nham nghĩ vậy), Mạch Nham cảm thấy mình chính là người cầm gậy chia rẽ uyên ương, thật sự quá tội lỗi.

Cả một chặng đường dài cả hai đều không nói chuyện, bầu không khí quỷ dị bao trùm khiến cho Mạch Nham sợ đến run cầm cập. Có khi nào nam thần sẽ tức giận đến nỗi mà ném cô cho sư tử hay cái gì đó đại loại như thế ăn thịt không?

"Nam thần, em sai rồi, anh đừng tức giận." - Sai mà biết sửa mới là đứa bé ngoan.

"Kít"

Bởi vì thắng phanh gấp nên suýt nữa cái đầu đang cúi xuống của cô đập thẳng xuống.

"Nói, sai ở đâu?" - Dịch Tử Hiên cười tà nhìn cô. Nhìn anh ung dung như vậy nhưng ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt kia vẫn dễ dàng nhìn ra.

"Em không nên đồng ý lên xe của Phong Dịch, không nên ngủ ở trên giường của anh ấy, không nên ngu ngốc không cảm nhận được tình cảm của anh đối với Phong..." - Cô chưa dứt lời đã bị một cái hôn mạnh mẽ của Dịch Tử Hiên áp tới.

Anh mạnh mẽ khuấy đảo trong miệng cô, đầu lưỡi của anh như muốn nuốt trọn cô, nước bọt của hai người trộn lẫn vào nhau đều bị anh mút hết vào miệng mình, tay anh ôm lấy sau gáy cô, kéo sát cô về phía mình. Ngực hai người dính sát vào nhau, mũi hai người cũng cọ nhẹ. Trong không gian chỉ còn lại sự thở dốc của Mạch Nham cùng với tiếng chóp chép của nước bọt tạo lên bầu không khí kích thích trí óc anh.

Anh chỉ muốn trừng phạt cô một chút thôi nhưng khi tiến vào trong rồi thì lại không cưỡng lại được, khuôn miệng ngọt lịm khiến anh mê đắm, bây giờ anh chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ ngu ngốc này, tình cảm của anh rõ rành rành như vậy mà cô lại không nhận ra, thật là tức chết anh mà...

Mạch Nham khó thở, ngay khi anh buông tha cái miệng nhỏ nhắn của cô thì không khí mới trở lại. Cô yếu ớt dựa vào vai anh, thở dốc.

Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng liếm việt nước trên môi cô đi, cắn cắn ngặm ngặm.

Bàn tay không tự chủ được mà luồn vào trong áo cô, làn da mềm mại như của em bé khiến anh yêu thích không muốn buông tay. Sờ từ cái rốn nhỏ xinh rồi trượt lên trên, cảm nhận sự run rẩy của cô khiến anh càng thêm hưng phấn, dễ dàng cởi bỏ áo lót của cô ra, anh nhẹ nhàng chui vào trong xoa nắn một bên ngực to tròn, tay kia cũng không rảnh rỗi bắt đầu cởi bỏ cúc áo của mình, anh nâng miệng cô lên, chiếc lưỡi lại bắt đầu quấn lấy nhau, khuôn ngực cứng rắn của người đàn ông mát xa trên khuôn ngực của cô.

Cô hốt hoảng muốn đẩy anh ra, đôi mắt mông lung bừng tỉnh: "Không, không nên..."

"Tại sao lại không nên? Hửm..." - Anh cắn nhẹ vành tai cô, bàn tay nắn bóp hai bầu vú căng tròn, ngón tay khơi khơi nụ hoa khiến cho nó cứng rắn lên.

Cô không kịp nói thêm cái gì đã bị khuôn miệng của anh chặn lại, thân thể cô bị anh đè lên, trước đôi mắt kinh hoàng của cô, anh nhanh tay cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình ra. Thân hình tráng kiện hiện ra trước mắt cô, anh nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô để lên ngực mình, giọng nói khàn khàn trầm thấp chứa đầy lửa dục: "Ngoan, cho em sờ."

Đôi chân thon dài của anh chui vào giữa hai chân cô, chiếc ghế mềm mại bị lún xuống, Mạch Nham không nhịn được mà rên nhẹ, tiếng rên nhỏ quyến rũ như gãi ngứa vào lòng anh.

Áo phông trắng bị vén lên cao để lộ ra áo lót màu đen tuyền, anh cởi chiếc áo lót ra, bầu ngực sữa đẫy đà nảy lên, lộ hoàn toàn trước mắt anh, hai nụ hoa xinh đẹp đã sớm cứng rắn ở trong không khí lặng lẽ đứng thẳng. Anh cúi đầu xuống, ngậm lấy nụ hoa hồng nhạt, đầu lưỡi đảo quanh nó, anh mút một cái sau đó liền day day hai phát. Mạch Nham không tự chủ được mà ưỡn người về phía trước, nụ hoa được đẩy vào trong miệng anh, đòi hỏi được sủng ái.

Bàn tay to lớn vuốt ve, xoa nắn bầu ngực sữa bên kia, nắn nắn nụ hoa hồng quyến rũ, anh hết ngậm bên trái rồi lại ngậm bên phải, cắn cắn mút mút khiến Mạch Nham thoải mái vô cùng, đôi mắt cô đã sớm mê ly.