Giờ phút này, Thẩm Giáng Niên ôm, chính là cả thế giới của cô.
Thẩm Thanh Hoà, đời này đã sẵn định em không thể thoát khỏi tay người rồi phải không?
Người là một sự tồn tại đặc biệt.
Để em vui mừng, cũng để em lo lắng,
Để em vui vẻ, cũng để em đau,
Để em oán giận, cũng để em yêu thương,
Lúc này đây, bao nhiêu cảm xúc, gộp lại biến thành thương tiếc.
Thẩm Giáng Niên ôm Thẩm Thanh Hoà, giơ tay vuốt v e lưng cô ấy, ôn nhu nói: "Em thích người, khiến người mệt mỏi." Thẩm Thanh Hoà không có phản ứng, chỉ có hơi thở hỗn loạn bên tai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên nhẹ giọng nói: "Em muốn làm rõ hai việc, một là em chọn ở tạm nhà Nguyễn Nhuyễn, bởi vì vốn dĩ Tử Quân đã đáp ứng ở cùng Nguyễn Nhuyễn, nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định, Nguyễn Nhuyễn tìm người ở chung, nhưng mà lại gặp một người kỳ quái, nên cô bé sợ, cho nên em tạm thời ở đó, chờ đến khi cô bé ấy tìm được người ở chung thích hợp, em sẽ rời đi; thứ hai là, vừa rồi em và Nguyễn Nhuyễn ôm nhau, là do em thấy bé ấy từ trên lầu khóc lóc đi xuống, em không biết tại sao, đang hỏi bé ấy sao lại thế thì bé ấy nhào vào lòng em, Thẩm Thanh Hoà, người đừng hiểu lầm em được không?" Đúng vậy, cô giải thích vội vàng như vậy là vì sợ giữa hai người sẽ xảy ra hiểu lầm, mối quan hệ giữa các cô đã đủ khó khăn rồi.
Thẩm Thanh Hoà vẫn không phản ứng, hơi thở bên tai Thẩm Giáng Niên đã ổn định hơn, Thẩm Giáng Niên cọ má vào tai Thẩm Thanh Hoà, còn vuốt nhẹ lưng cô ấy: "Tối nay không được tăng ca, em đưa người về." Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn lên tai Thẩm Thanh Hoà.
Trước những người yếu đuối, mặt mềm yếu của Thẩm Giáng Niên được khơi dậy, cô gạt bỏ mọi cảm xúc tiêu cực, chỉ để lại tình yêu trọn vẹn.
Tư thế này kéo dài trọn vẹn 10 phút, Thẩm Thanh Hoà mới hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra, có chút th ở dốc, cô kéo khoảng cách nhưng Thẩm Giáng Niên không chịu buông cô ra.
"Tôi không sao." Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, ra hiệu cho Thẩm Giáng Niên buông tay ra.
Thẩm Giáng Niên vừa mới thả lỏng một chút, thấy thân thể Thẩm Thanh Hoà vẫn còn run rẩy, liền ôm chặt lấy cô ấy: "Không bỏ." Thẩm Giáng Niên đau lòng, hốc mắt đỏ lên, "Người để em quan tâm đến người đi, em cũng đâu có ăn người, người cũng là phụ nữ, tại sao lại luôn ra vẻ không cần ai đến gần vậy? Em chỉ muốn đối xử tốt với người mà thôi." Muốn đối xử tốt nhưng luôn bị đẩy ra, cái cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Có đôi khi Thẩm Giáng Niên không hiểu, tại sao Thẩm Thanh Hoà lại muốn đẩy cô ra, nếu Thẩm Thanh Hoà đến gần cô một chút thôi, cô sẽ vui vẻ muốn chết.
Thẩm Thanh Hoà ưỡn eo một chút, ngồi thẳng hơn, ánh mắt cụp xuống nhìn Thẩm Giáng Niên, cười một tiếng.
Thẩm Giáng Niên nghiêng người hôn lên má cô ấy, mặc dù Thẩm Thanh Hoà trốn về phía sau nhưng cũng không thực sự né tránh.
Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hôn một cái, nhỏ giọng nói: "Có lẽ người không tin, đau là trên thân xác người, nhưng mà lại đau ở trên tinh thần em, tối hôm qua, em không cố ý đánh người, chỉ là vô tình mà thôi." Mặc dù tối qua cô không thực sự muốn đánh Thẩm Thanh Hoà, nhưng nếu đánh, tim cô đau kinh khủng.
Thẩm Giáng Niên vuốt má Thẩm Thanh Hoà, trượt xuống cằm cô nhéo, hơi vặn sang một bên, bao phủ lên đôi môi kia.
Ban đầu, Thẩm Thanh Hoà không có phản ứng đáp lại, nhưng dần dần cũng đáp lại, nụ hôn dịu dàng, khẽ xoa lên trái tim đau nhói của Thẩm Giáng Niên.
Nụ hôn kết thúc, Thẩm Giáng Niên vẫn đau lòng, áp trán lên trán Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng cọ cọ, "Người là kiếp hoạ mà em không thể qua khỏi."
Nếu có thể không thích Thẩm Thanh Hòa, cô nhất định sẽ không thích người này, cô đau buồn, Thẩm Thanh Hoà cũng không thoải mái, hai kết quả này, không phải là cái kết mà cô muốn.
Thẩm Thanh Hoà không lên tiếng, hai tay Thẩm Giáng Niên đỡ trán Thẩm Thanh Hoà, đặt một nụ hôn nhẹ lên đó, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ẩm ướt kia, nói: "Cho nên, Thẩm Thanh Hoà, em cũng là kiếp hoạ của người, làm sao để có thể vượt qua, vậy thì trông chờ vào người."
Có lẽ Thẩm Thanh Hòa đã quá mệt mỏi, từ đầu đến cuối cô hầu như không nói chuyện, ngay cả nụ hôn của Thẩm Giáng Niên cô cũng vô lực đáp lại.
Thẩm Giáng Niên muốn bế Thẩm Thanh Hoà đi, nhưng Thẩm Thanh Hoà lắc đầu và nói nhỏ: "Em không bế được tôi đâu." Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, cũng không phủ nhận, ""Vậy em đỡ người, không cho phép người từ chối em." Và đúng là Thẩm Thanh Hoà không từ chối cô.
Trợ lý của Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa khách sạn, vừa nhìn thấy đã lập tức chạy đến.
Hai người dìu Thẩm Thanh Hoà lên xe, Thẩm Giáng Niên quay người định xuống xe, thì đầu ngón tay Thẩm Thanh Hòa đã câu lấy cô, Thẩm Giáng Niên cảm nhận được, xoay người bắt lấy tay Thẩm Thanh Hoà, "Đợi em một lúc, em quay lại ngay." Thẩm Giáng Niên người nói chuyện với người ở ghế lái Nguyễn Duyệt; "Nguyễn Duyệt, cô xuống xe đi, tôi có vài lời muốn nói với cô."
Thẩm Giáng Niên kể về tình huống của Thẩm Thanh Hòa trong nhà vệ sinh, cô rất muốn hỏi có phải bệnh cũ của Thẩm Thanh Hoà hay không, nhưng cô nhớ đến lời từ chối lịch sự của Nguyễn Duyệt, cho nên cũng không làm khó, "Tôi đi vào trong khách sạn, có vài lời muốn nói, sau đó, cô trông chừng Thẩm tổng, có lẽ cô hiểu cô ấy hơn, biết làm sao để cô ấy thoải mái."
Sau khi Thẩm Giáng Niên đi vào, cô nhanh chóng tìm thấy Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn đang chạy xung quanh, hai người bị tách ra và Thẩm Giáng Niên gặp Nguyễn Nhuyễn trước.
"Giáng Niên!" Nguyễn Nhuyễn ngạc nhiên hô lên.
"Nguyễn Nhuyễn." Thẩm Giáng Niên nói ngắn gọn, "Về chuyện tôi đến ở nhà em, có thể tôi không có cách nào đến ở được, nhưng mà chuyện em tìm người ở chung, tôi sẽ cố gắng đến gặp quan sát giúp em."
Nguyễn Nhuyễn sửng sốt, sự kinh ngạc tan biến, nhưng vẫn gật đầu, Thẩm Giáng Niên lại hỏi cô: "Hôm nay sao em lại khóc?" Nguyễn Nhuyễn cúi đầu, lắc đầu và ủ rũ nói: "Không sao ạ." Vừa rồi uống rượu bên trong, Tưởng Duy Nhĩ đối với cô vẫn như trước, không có lạnh lùng cau mày, có lẽ không hơn thua với cô nữa.
Thẩm Giáng Niên không muốn hỏi chi tiết, vì vậy cô nói: "Bạn của em, Thích Tử Quân, cô ấy sẽ ở đâu tối nay, cô ấy đã nói với em chưa?"
"Em còn chưa hỏi." Nguyễn Nhuyễn tự hỏi tại sao Thẩm Giáng Niên lại tò mò chuyện này, muốn hỏi thêm, nhưng giọng nói của Thích Tử Quân từ phía sau truyền đến, "Nguyễn Nhuyễn!" Nguyễn Nhuyễn quay đầu lại, vẫy tay, vừa muốn đi qua, thì Thẩm Giáng Niên đã kéo cô lại, "Tôi muốn nói chuyện riêng với Thích Tử Quân, em đứng đây chờ cô ấy đi."
Thích Tử Quân đã đi đến bên này, Thẩm Giáng Niên đi lên, "Thích Tử Quân, có tiện nói vài câu không?" Thích Tử Quân lạnh lùng nhìn cô, "Tôi và cô, không có gì để nói." Nói xong vừa định đi lướt qua, Thẩm Giáng Niên giơ tay cản người lại, "Nếu không phải Thẩm Thanh Hoà, có lẽ giữa chúng ta chẳng có đề tài gì để nói." Bước chân Thích Tử Quân dừng lại, lùi về sau một bước, "Thanh Hoà đâu? Chị ấy ở đâu?"
Thẩm Giáng Niên vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Thích Tử Quân, mặc kệ cô và Thẩm Thanh Hoà có quan hệ gì, nhưng bây giờ, cô đang làm cô ấy mệt mỏi." Thích Tử Quân định mở miệng đáp trả, Thẩm Giáng Niên nói tiếp: "Cả đêm hôm qua, Thẩm Thanh Hoà không về nhà, cô đừng nói cho tôi biết, cô không biết lý do." Lời này rõ ràng chọc đến chỗ đau của Thích Tử Quân, cô nàng mím môi, nhìn chằm chằm Thẩm Giáng Niên.
"Dù thế nào đi nữa, tối nay, tôi sẽ không cho cô đến nhà Thẩm Thanh Hoà, tôi biết, cô sẽ nói tôi có tư cách gì, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, hoặc là tôi đưa Thẩm Thanh Hoà về nhà, hoặc là tôi đưa Thẩm Thanh Hoà đi nơi khác, sẽ không để cô gặp được Thẩm Thanh Hoà, bây giờ, cô ấy quá mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, cô...." Thẩm Giáng Niên còn muốn nói lời tàn nhẫn, lại thấy hốc mắt đỏ của Thích Tử Quân, như muốn khóc tới nơi, vẫn mềm lòng, cho nên nhẹ nhàng hơn, "Nếu cô đau lòng cho cô ấy, nến đứng ở góc độ khác mà lo lắng cho cô ấy, đêm nay, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt đi." Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn người đứng ở chỗ xa đang bất an, "Nguyễn Nhuyễn cũng là cô gái mới lớn, ở một mình cũng sẽ sợ, làm bạn thân, sao lại nói lời mà không giữ lời." Thẩm Giáng Niên không cảm thấy có lỗi chút nào khi nói điều này, mấy lời hứa hẹn với Thẩm Thanh Hòa, cô có làm được bao nhiêu đâu, "Đêm nay, cô đến ở với cô ấy đi, đừng để cô ấy một mình sợ hãi."
Sau khi Thẩm Giáng Niên nói xong, cô quay người và trực tiếp rời đi.
Nguyễn Nhuyễn nhìn cô, Thẩm Giáng Niên mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy, Nguyễn Nhuyễn cũng ngốc ngốc giơ tay vẫy, sau đó vội vàng chạy tới chỗ Thích Tử Quân, "Tử Quân, không sao chứ?" Nguyễn Nhuyễn phát hiện, đôi mắt Thích Tử Quân đỏ hoe.
"Không sao." Thích Tử Quân dụi dụi mắt, đi thẳng đến cửa khách sạn, Nguyễn Nhuyễn đi theo cô, "Cậu đi đâu vậy?"
"Mình đi hít thở không khí." Thích Tử Quân thấy xe của Thẩm Thanh Hoà rời đi.
Thích Tử Quân lặng lẽ đi, Nguyễn Nhuyễn ở bên cạnh đi cùng, Thích Tử Quân đột nhiên nói: "Nguyễn Nhuyễn, thực xin lỗi." Nguyễn Nhuyễn cả kinh, "Làm sao vậy?"
"Cậu ở một mình, có sợ lắm không?" Thích Tử Quân nhẹ giọng hỏi.
"A..." Nguyễn Nhuyễn biết cô ấy đang nói cái gì, "Cũng được...!không có sợ lắm, nhưng mà hơi yên tĩnh." Thích Tử Quân nắm lấy tay Nguyễn Nhuyễn, lắc lắc rồi nói: "Cùng nhau thuê nhà đi." Tối hôm qua, cô cũng cảm thấy như thế, quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kỳ dị.
Đối mặt với nữ thần, cô sẵn sàng nhượng bộ vô điều kiện, Thẩm Thanh Hoà đêm qua không nghỉ ngơi, Thích Tử Quân cũng hy vọng đêm nay Thẩm Thanh Hoà có thể nghỉ ngơi, cho nên dù không đành lòng, thì cũng phải nhượng bộ.
"Thẩm tổng, bây giờ chúng ta...." Nguyễn Duyệt lái xe, không biết cụ thể đi đâu, Thẩm Giáng Niên trực tiếp thay Thẩm Thanh Hoà trả lời, "Về nhà." Nguyễn Duyệt dừng lại hai giây, không thấy Thẩm Thanh Hoà phủ nhận, liền nói: "Vâng." Cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng tối nay cũng có thể về nhà, cho dù ở nhà có ngủ không được, nhưng vẫn tốt hơn ở công ty tăng ca.
Trong xe, Thẩm Thanh Hoà đang dựa vào cửa sổ xe, Thẩm Giáng Niên nhìn cô mấy lần, hai mắt nhắm nghiền, dường như không còn sức sống, trong lòng không khỏi đau xót.
Thẩm Giáng Niên thực sự muốn ôm Thẩm Thanh Hòa trong vòng tay của mình, nhưng vì sự hiện diện của Nguyễn Duyệt, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể chịu đựng.
Tuy nhiên, sau khi kìm nén một lúc, không thể nhịn được nữa, "Thẩm tổng, dựa vào vai em đi, sẽ dễ chịu hơn." Sau đó không đợi Thẩm Thanh Hoà đáp lại, lập tức giơ tay kéo người lại, ôm vào trong lòng ngực, tay xoa xoa cánh tay Thẩm Thanh Hoà, "Nhắm mắt nghỉ ngơi đi, về đến nhà em gọi người." Giọng nói ôn nhu đến mức đến cả Thẩm Giáng Niên cũng cảm thấy xa lạ.
Thẩm Giáng Niên biết tính khí của mình, ăn mềm không ăn cứng, nếu tính Thẩm Thanh Hoà mềm mỏng hơn một chút, cô có thể nuông chiều người này đến tận trời xanh, nhưng thật không may, Thẩm Thanh Hoà là một người cứng rắn, mà cô lại là người không thích thể hiện yếu đuối, thế là trạng thái của hai người, luôn có một loại đối đầu trực diện.
Cô là người đau sẽ kêu lên, muốn trút giận sẽ trút giận ngay, cho nên dù cô có khó chịu thế nào cũng được hết, chỉ là khổ cho Thẩm Thanh Hoà, ngoại trừ những lời lạnh nhạt với chính mình lúc đầu, về sau Thẩm Thanh Hoà chưa bao giờ mất bình tĩnh với cô, người này luôn bao dung cho cô, cho nên, có đôi lúc cô lại quên mất ý niệm của bản thân.
Xe lại lái vào "Thẩm phủ", vẫn là dừng ở chỗ cũ, nhìn thấy Nguyễn Duyệt cũng xuống xe.
Thế là Nguyễn Duyệt và Thẩm Giáng Niên đỡ Thẩm Thanh Hoà đi đến cửa, Nguyễn Duyệt dừng bước lại ở đó, "Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi hoặc nhắn bên WeChat tìm tôi." Nguyễn Duyệt cúi đầu nói: "Thẩm tổng, nghỉ ngơi sớm ạ." Nguyễn Duyệt đi rồi, Thẩm Giáng Niên nhìn hướng đi của Nguyễn Duyệt, cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng mà trước mắt, không rảnh lo mất chuyện khác, cô đỡ Thẩm Thanh Hoà đi vào phòng.
Tình trạng của Thẩm Thanh Hòa đã tốt hơn trước, nhưng vẫn còn mệt mỏi, Thẩm Giáng Niên muốn giúp cô tắm, nhưng cũng biết rằng người này sẽ không đồng ý, "Em giúp người sấy tóc." Thẩm Thanh Hoà tắm rửa đơn giản, sau khi đi ra, mặc áo ngủ vào.
Thẩm Giáng Niên từ sớm đã đứng ở cửa chờ, trước tiên là sấy tóc, sau đó hôn lê n đỉnh đầu, "Được rồi, bây giờ có thể nằm xuống nghỉ ngơi." Thẩm Giáng Niên kiên trì đỡ Thẩm Thanh Hoà.
Sau khi Thẩm Thanh Hoà nằm xuống, Thẩm Giáng Niên giúp cô đắp chăn, lần đầu tiên cô cảm thấy chăn quá lớn, khiến Thẩm Thanh Hoà trông như một người bé nhỏ.
Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, thò tay vào trong chăn, nắm lấy tay Thẩm Thanh Hoà, siết chặt: "Em đi nấu cháo cho người, được không?" Thẩm Thanh Hoà ngước mắt lên, chậm rãi chớp mắt, gợi lên một nụ cười.
cười, không nói chuyện.
Tối nay Thẩm Thanh Hoà rất kiệm lời, Thẩm Giáng Niên cũng không ép cô ấy nói, muốn đi nấu cháo, nhưng đôi tay buông thõng của Thẩm Thanh Hoà không có ý định buông cô ra.
Thẩm Giáng Niên cúi người hôn lên trán cô: "Em đi nấu cháo, sẽ quay lại ngay."
Thẩm Giáng Niên nói được làm được, 3 phút sau đã quay trở lại, Thẩm Thanh Hoà vẫn ở tư thế mà cô rời đi, đôi mắt của cô ấy dán chặt vào cửa.
Thẩm Giáng Niên lại hôn lên trán cô ấy, "Nhắm mắt lại, em ở đây." Thẩm Giáng Niên nắm tay Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hoà thật sự nhắm mắt lại.
Thỉnh thoảng, Thẩm Thanh Hoà lại mở mắt ra, Thẩm Giáng Niên đều cười đáp lại cô ấy.
Lần thứ ba Thẩm Thanh Hoà mở mắt ra, Thẩm Giáng Niên bưng chén cháo trong tay, "Vừa lúc, ăn chút cháo đi."
Thẩm Giáng Niên vì đút cho Thẩm Thanh Hoà ăn cho nên cũng ăn mấy miếng, "Em nằm xuống với người, hứa sẽ không lộn xộn." Lần này, Thẩm Giáng Niên không hề có tạp niệm gì, chỉ nghĩ để cho Thẩm Thanh Hòa nghỉ ngơi.
Thẩm Thanh Hoà không nói đồng ý, cũng không thể hiện từ chối, Thẩm Giáng Niên leo lên giường, ôm Thẩm Thanh Hoà vào trong lòng, khẽ nói: "Em là một người vụng về, luôn lúng túng khi đối mặt với người, em không sợ người chê em, chỉ sợ người không chịu nói với em gì hết." Thẩm Giáng Niên nhớ đến mấy chuyện, trong lòng có chút áp lực, "Trước khi gặp được người, em là kẻ tự luyến, cảm thấy mình chẳng có khuyết điểm gì, nhưng sau khi gặp được người, em mới nhận ra em cần phải thay đổi nhiều chỗ hơn."
Thẩm Thanh Hoà yên lặng nép vào trong lòng cô, Thẩm Giáng Niên ôm cô ấy thật chặt: "Thẩm Thanh Hoà, em nguyện ý trở thành người tốt hơn vì người, vì tương lại hạnh phúc sau này của người, người cũng phải dạy dỗ em nhiều hơn nữa." Đúng dùng từ dạy dỗ là thích hợp, cô biết bản tính của mình là kẻ ngông cuồng, hay bốc đồng, nóng nảy, tính cách quá nhạy bén....!Nhưng mà, đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô nguyện ý thần phục, "Em làm chỗ nào không tốt, người nhất định phải nói cho em biết, cho em thời gian, em nhất định sẽ sửa, em..."
"Em rất tốt." Thẩm Thanh Hoà đột nhiên nhẹ giọng nói.
"Hả?"
"Người xấu là tôi." Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại nói: "Cho nên, đừng thích tôi."
Trái tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch, "Thẩm Thanh Hoà, đời này không có khả năng, bây giờ em đã thích người, muốn em không thích người, trừ khi...." Trái tim Thẩm Giáng Niên co thắt, đau đến mức cơ thể cô cũng muốn co giật, câu nói kia nói không ra miệng.
"Trừ khi cái gì?" Thẩm Thanh Hoà mở to mắt nhìn cô.
Thẩm Giáng Niên vô cùng khổ sở, cho nên, Thẩm Thanh Hoà hy vọng cô không thích cô ấy sao, cô mím môi, cho đến khi cánh môi tê dại, hít một hơi thật sâu rồi cười nói, "Không cho em thích người, đây là điều người muốn sao?" Đôi mắt đen như mực của Thẩm Thanh dường như có thể nuốt chửng mọi thứ.
Vào lúc này, sự im lặng của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy ngột ngạt.
"Thẩm Thanh Hoà, nếu đây là điều người thực sự muốn," Thẩm Giáng Niên buồn bã nói với đôi mắt đỏ hoe, "Vậy thì hãy làm em tổn thương, làm cho em thương tích đầy mình, đau đến mức phải buông tay, đến lúc đó em sẽ rời xa người mãi mãi."
Trước đây, chỉ là những nhỏ nhặt, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ, nhưng nếu một khi quyết định buông tay, thì khó có thể quay lại.
Thẩm Thanh Hoà, hy vọng người hiểu em, em là người như vậy đó..