Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 310




Tờ giấy viết: Dự đoán sai, Truyền thông Kinh Quảng đảo chiều, tiếp tục ép hay thả?

Đầu bút của Thẩm Thanh Hoà chỉ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục lật sang trang tiếp theo, nhanh chóng xem qua toàn bộ kế hoạch rồi ký tên vào cuối.

"Du Thu." Thẩm Thanh Hoà ấn điện thoại nội bộ, Du Thu lập tức đi vào, "Thẩm tổng."

"Kế hoạch hoạt động xúc tiến cuối năm bước đầu đã được phê duyệt, cô cầm lấy đem qua cho Tưởng tổng, nói với cô ấy, bên phía tôi không có ý kiến, có thể làm."

Tưởng Duy Nhĩ lật xem, nhìn thấy chữ "thả" được đánh dấu, không có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cô lại lo lắng, đây thực sự không phải là để hổ về núi sao? Haizz, Thẩm Thanh Hoà, mong cậu đã cân nhắc kỹ lưỡng chứ không phải hành xử theo cảm tính.

Tin tức bên ngoài được tung ra từ rất sớm, thế giới bên ngoài đã có những cái nhìn mới về Ôn Đế và Truyền thông Kinh Quảng. Bao gồm cả người chủ ban đầu của Ôn Đế, họ cũng không nóng lòng thúc giục Ôn Đế đến công ty mà chủ động tỏ ra quan tâm. Ôn Đế lần này đã nhìn ra được bộ mặt thật của một số người, "Giáng Niên, chị định nhân cơ hội này từ chức ở BD."

"Không phải là không thể, chị cân nhắc kỹ là được." Thẩm Giáng Niên nói, Ôn Đế gật đầu.

Về vấn đề 100 triệu được đầu tư dưới danh nghĩa Lãng Phù Ni hay dưới danh nghĩa Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên đã hỏi Lãng Tư Duệ với giọng điệu thăm dò, Lãng Tư Duệ gợi ý là chọn cái sau.

Ý kiến ​​của sếp nói là đề nghị, nhưng thực chất là mệnh lệnh, Thẩm Giáng Niên cũng đã cân nhắc, dùng 100 triệu đứng tên cô giúp đỡ cho Ôn Đế cũng được, mà cái này cũng là đề nghị của Lãng Tư Duệ, "Đáng lý hẳn là dưới tên của cô, cô là người chi trả." Thẩm Giáng Niên thực sự không nghĩ đến chuyện muốn có Truyền Thông Kinh Quảng, nhưng Ôn Đế và Lãng Tư Duệ đều có cùng một suy nghĩ, "Từ giờ trở đi, Truyền Thông Kinh Quảng chính là của cô, nếu cô tin tôi, tôi sẽ để cô làm hết sức, không tin tôi thì cũng không sao...."

"Sao lại không tin cô chứ, phải gắng hết sức mà làm chứ." Thẩm Giáng Niên cười nói, "Tôi vẫn còn muốn đi làm ở Lãng Phù Ni."

Tin tức mà bên ngoài nhìn thấy là sau khi Thẩm Giáng Niên liên lạc với Lãng Tư Duệ, Lãng Tư Duệ đã ra hiệu thả ra. Thẩm Giáng Niên vốn muốn đợi mọi việc xong xuôi, nhưng Lãng Tư Duệ lại nói: "Bây giờ đối với Ôn Đế và Truyền thông Kinh Quảng, nhất định phải có chủ đề mới để xoay chuyển tình thế.".

Lê Thiển sợ đến mức gọi điện cho Thẩm Giáng Niên: "Từ đâu mà cậu có 100 triệu?"

"Cậu đừng lo, không phải qua kênh bất hợp pháp đâu."

"Không ngờ, cậu lại là đại gia núp bên người mình đó." Lê Thiển ghẹo Thẩm Giáng Niên, nhưng cũng không nghi ngờ. Hai người nói qua nói lại đôi câu, Lê Thiển đột nhiên nhắc đến Tần Thư, "Phòng khám của cậu ta cũng đóng cửa, bóng người cũng không thấy đâu, có phải lén lút đi kết hôn với cô gái kia không?"

".... Cậu nghĩ quá nhiều rồi đó." Thẩm Giáng Niên bây giờ mới có thời gian lướt newfeed, cứ có cảm giác quyết định của Tần Thư, là định hoàn toàn buông bỏ Lê Thiển? Chứ nếu không giữa những hàng chữ kia sẽ không để lộ ra sự bất lực, Thẩm Giáng Niên thở dài, "Vậy không tốt à? Cậu thì có bạch mã mới, còn cậu ấy thì có công chúa của cậu ấy." Cô không phủ nhận lời Tần Thư nói, nếu có thể thẳng thì thẳng, đừng cong.

Lê Thiển bĩu môi, chậc một tiếng, Thẩm Giáng Niên cố ý ghẹo, "Sao, tiếc hả?"

"Tiếc cái gì?" Lê Thiển không phục hừ hừ, "Nếu cậu ta kết hôn mà không thèm nói cho bọn mình biết, coi như chả quen biết đi!"

"Nói cho cậu làm gì, để cậu đi phá à?"

"Hứ, ai thèm phá chứ, không nói càng tốt, đỡ tốn tiền."

"Còn cậu với bạch mã mới sao rồi?"

"Sao là sao?"

"Còn chưa rảnh nói chuyện đây, không phải thấy quả bom 100 triệu của cậu à?" Lê Thiển khịa, "Thế sau này nên sửa thành Thẩm tổng hỉ?"

"...Đừng giỡn." Thẩm Giáng Niên nghe cái xưng Thẩm tổng này, trong đầu lập tức hiện lên gương mặt Thẩm Thanh Hoà, có lẽ là bởi vì Ôn Đế định nhảy lầu làm cô hoảng sợ, ngay tại lúc đó, chỉ nghĩ tới Ôn Đế, chứ không nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà.

Lúc này Thẩm Giáng Niên chợt nhớ tới người này, chỉ cảm thấy người có chút quá tàn nhẫn, nếu như Ôn Đế nhảy lầu, Thẩm Thanh Hoà thật sự sẽ không hối hận sao? Thẩm Giáng Niên luôn không muốn tin Thẩm Thanh Hòa thực sự là người tàn nhẫn như vậy, nhưng Thẩm Thanh Hoà trong miệng Ôn Đế quả thực là người tàn nhẫn, ngay lúc phán quyết, không ít người than thở, nhưng chỉ riêng Thẩm Thanh Hoà, biểu cảm rất điềm nhiên, như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng.

"Mình nói thật mà, bảo bối." Lê Thiển cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn của Thẩm Giáng Niên, "Hả?"

"Mình không biết 100 triệu kia của cậu ở đâu mà ra, nhưng cậu có quyền chi 100 triệu, đồng nghĩa bản thân cậu cũng phải có trách nhiệm, lúc tiêu tiền, đặc biệt là tiêu tiền của người khác, càng phải cẩn thận hơn." Lê Thiển tin bạn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn Thẩm Giáng Niên không đi vay tiền lại có 100 triệu, cô không thể không lo lắng cho Thẩm Giáng Niên, không biết người đã ban ơn kia có ý định gì.

"Mình biết mà." Thẩm Giáng Niên đương nhiên đã cân nhắc dụng ý của Lãng Tư Duệ, tuy rằng không có suy nghĩ thấu đáo, nhưng cô cũng có suy nghĩ của mình.

100 triệu này, nói thì là cô giúp Ôn Đế, hay nói đúng hơn là Lãng Tư Duệ mượn tay cô giúp Ôn Đế, còn cô thì hưởng được chút hương hoa. Còn việc tại sao để cô đứng tên, Thẩm Giáng Niên tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, nhưng cũng không gấp, để chờ xem sao đã.

Buổi tối, Ôn Đế nấu ăn, Thẩm Giáng Niên cùng cô trò chuyện.

"Giáng Niên, mấy ngày nữa chúng ta sẽ làm thủ tục."

"Chuyện đó không gấp." Thẩm Giáng Niên không ngu ngốc, pháp nhân thay đổi, nghĩa là trách nhiệm của cô cũng phải đổi, cô vẫn còn chưa hiểu biết rõ về Truyền Thông Kinh Quảng, sẽ không hồ đồ mà nhận cái sạp này, "Đợi chị ăn xong, chúng ta cùng nhau đến Truyền Thông Kinh Quảng." Thẩm Giáng Niên dựa vào khung cửa nói: "Hôm nay là ngày thứ ba, đã đến lúc xin lỗi theo yêu cầu của Nhã Nại rồi."

"Ừ." Ôn Đế hít mũi, nghiêng đầu cười, "Đều nghe theo em hết, Thẩm tổng." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ hồng, "Em không có ý đó...."

"Bắt đầu từ bây giờ, em chính là Thẩm tổng, mọi chuyện lớn nhỏ của Truyền Thông Kinh Quảng đều sẽ báo cáo trực tiếp cho em." Ôn Đế đảo măng trong nồi, cười thở dài: "Giáng Niên trưởng thành rồi, biết gánh vác." Ôn Đế như nhớ tới gì đó, nói: "Con người chị trước giờ công tư phân mình, trong công việc em là Thẩm tổng, đừng bận tâm, hôm nay là ngày đầu em đến Truyền Thông Kinh Quảng, phải toát ra được thần thái của Boss."

Thẩm Giáng Niên mím môi, hơi cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, ậm ừ một lúc rồi nói: "Bây giờ tổng giám đốc của Truyền Thông Kinh Quảng là ai?"

"Đại diện pháp luật và tổng giám đốc thực ra đều là chị."

"Chị làm ở BD, vậy chuyện đàm phán công việc đối ngoại của Truyền thông Kinh Quảng ai lo?"

"Giám đốc các bộ phận." Ôn Đế ngập ngừng, "Quyền quyết định đều thuộc về chị, lần này nếu có chuyện gì xảy ra, chị cũng không thể trách họ. Vì chị là người quyết định."

"Ừ." Thẩm Giáng Niên hít một hơi thật sâu, nhẹ nhõm nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chị làm ở BD đã lâu như vậy, còn là giám đốc kinh doanh, nếu thăng tiến có hạn chi bằng tự đi ra ngoài làm, dốc sức cho Truyền Thông Kinh Quảng." Ôn Đế cũng nghĩ như thế, "Em yên tâm đi, chị sẽ dốc toàn tâm toàn sức cho Truyền Thông Kinh Quảng, sẽ không làm em mất mặt đâu."

Sau khi ăn xong, Ôn Đế chở Thẩm Giáng Niên đến Truyền Thông Kinh Quảng. Trước khi đi, Ôn Đế đã chào hỏi một câu: "Tuy rằng sếp mới vẫn chưa chính thức nhậm chức, nhưng hôm nay sẽ tới nhìn xem, mong mọi người ở lại thêm giờ." Hôm nay, Thẩm Giáng Niên cũng trang điểm rất chỉnh trang, mặc bộ vest màu xám, trông vừa lịch sự tao nhã vừa thu hút ánh nhìn.

Ở cửa, có người đứng đón chào, cúi đầu mở cửa.

"Thẩm tổng."

"Ôn tổng."

Đi thẳng đến khu vực văn phòng, tất cả đều mặc quần áo công sở, mỗi gương mặt trong đó đều trẻ trung, có thể thấy được tuổi của nhân viên Truyền Thông Kinh Quảng rất nhỏ, vỗ tay rất nhiệt tình, Thẩm Giáng Niên xua tay, "Mọi người ngồi xuống hết đi, tôi ghé đây xem qua chút thôi."

Sau khi Ôn Đế ra hiệu, mọi người lần lượt ngồi xuống. Các thành viên chủ chốt tập trung trong phòng họp, "Chắc hẳn các bạn đã thấy rất nhiều điều mà Truyền thông Kinh Quảng trải qua gần đây trên mạng. Tôi rất biết ơn tất cả những người đã không chọn rời đi vào thời điểm quan trọng nhất." Ôn Đế nhìn xung quanh và nói: "Đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất trong lịch sử của Truyền thông Kinh Quảng. May mắn thay, với sự giúp đỡ của Thẩm tổng, chúng ta đã vượt qua cuộc khủng hoảng này," Ôn Đế nhìn Thẩm Giáng Niên gật đầu, mỉm cười nói tiếp: "Do Thẩm tổng rót vốn nên tổng vốn chủ sở hữu của công ty đã thay đổi. Tức là Thẩm tổng đã trở thành cổ đông lớn nhất của Truyền Thông Kinh Quảng. Việc thay đổi pháp nhân tương ứng sẽ được hoàn thành trong thời gian sắp tới, chính thức thay đổi từ tôi sang Thẩm Giáng Niên, Thẩm tổng."

Giọng điệu của Ôn Đế rất tôn trọng, "Thẩm tổng, cô giới thiệu trực tiếp với mọi người nhé?"

"Ừm," Thẩm Giáng Niên ngồi thẳng dậy, "Những người đã đọc tin tức trước đây chắc chắn sẽ biết đôi điều về tôi. Tôi hiện là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Lãng Tư Duệ của Lãng Phù Ni. Từ nay trở đi, công việc của Truyền thông Kinh Quảng sẽ được điều hành bởi Ôn tổng." Thẩm Giáng Niên đan xen mười ngón tay lại, đặt lên trên bàn, "Chuyện lần này của Truyền Thông Kinh Quảng, coi như là dùng tiền mua một bài học, sau này làm việc cần phải biết tránh, công ty trưởng thành cũng giống như một đứa bé trưởng thành, đôi lúc sẽ có vấp ngã, nhưng mà...." Giọng của Thẩm Giáng Niên đầy nghiêm túc, "Có một số việc, không thể phó mặc cho may mắn."

Mọi người đều im lặng trong lúc Thẩm Giáng Niên nói. Cuối cùng, khi Thẩm Giáng Niên hỏi về lời xin lỗi, giám đốc Marketing đã chủ động nói: "Thẩm tổng, bài xin lỗi đã viết xong, để tôi đưa cô xem." Đưa tờ giấy được in đóng dấu qua.

Thẩm Giáng Niên đại khái xem qua, phát hiện nội dung không có gì đáng ngại, nhưng hình thức lại quá cầu kỳ, "Xin lỗi quá hoa mỹ cũng không thích hợp, cứ làm như bình thường đi." Thẩm Giáng Niên chỉ vào đoạn kết, "Thêm một câu ở cuối, sau đó Truyền Thông Kinh Quảng sẽ đem tất cả sản phẩm được cho là sao chép của Nhã Nại thiết kế lại lần nữa, còn phần các đối tác có tiếp tục hợp tác hay không, đợi sau khi sản phẩm mới được ra mắt sẽ có quyền quyết định tiếp tục hợp tác tiếp hay không?" Thẩm Giáng Niên gõ tay lên mặt bàn, mọi người cùng nhìn về phía cô, "Là thử thách cũng là cơ hội, cái xin lỗi này đang có không biết bao người chờ xem." Thẩm Giáng Niên liếc mắt nhìn Ôn Đế, "Ôn tổng, việc ra sản phẩm tiếp theo, chính là cơ hội để chúng ta trở mình, để cho những người khác thấy, mấy năm qua Truyền Thông Kinh Quảng đã phát triển như thế nào."

Ôn Đế gật đầu, "Thẩm tổng, mấy ngày nay tôi sẽ yêu cầu mọi người tăng ca, chậm nhất là trước cuối tuần sẽ cho ra sản phẩm mới."

"Sản phẩm mới này, theo lý mà nói cần phải cùng nhau được tung ra cùng với thư xin lỗi, hiệu quả sẽ tốt nhất, nhưng mà thực tế thấy chúng ta chưa chuẩn bị, cho nên để lại một đoạn hồi hộp ở cuối thư xin lỗi," Thẩm Giáng Niên đẩy lá thư xin lỗi ra giữa bàn, "Đối với thiết kế mới này, phải đưa ra một thời gian biểu cụ thể." Thẩm Giáng Niên di chuyển ánh mắt, giao tiếp bằng mắt với mọi người và nói: "Lần này không thể tạo ra bất cứ sai lầm nào hết, chỗ người nào có vấn đề thì sẽ tìm người đó xử lý." Thẩm Giáng Niên dừng lại vài giây, "Nguy cơ lần này đã qua, làm tốt sẽ được khen thưởng, không tốt thì sẽ phạt, người nào chưa đủ năng lực cần phải tiến bộ hơn nữa." Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên khéo léo nói, "Công ty không nuôi người nhàn rỗi." Ý là nếu như không đủ giỏi thì cuốn gói biến đi.

- -----------------

Buổi tối, sau khi tan sở, Tưởng Duy Nhĩ vừa thay quần áo thường ngày ra ngoài, tình cờ bắt gặp Thẩm Thanh Hoà: "Thẩm tổng, đang định tìm cậu."

"Hửm?"

"Tối nay có hẹn gì không?"

"Tưởng tổng có việc gì à?"

"Hẹn cậu."

"Không hẹn."

"Có việc."

"Địa điểm."

"Địa điểm."

Tưởng Duy Nhĩ quay lại và nói: "Đoán đi."

"Phòng gym."

"Thông minh, đợi dưới lầu nhé, mau đi thay quần áo đi."

Hai người đi thẳng đến phòng gym ở trung tâm thành phố, lúc này mới bị kẹt xe, Tưởng Duy Nhĩ nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Bữa nào hẹn làm bữa party đón gió tẩy trần nhỉ?"

"Không cần."

"Quy tắc bao lâu nay là thế, nói thế làm người ta hụt hẫng ghê."

"Để sau đi."

"Ừ." Tưởng Duy Nhĩ khởi động xe, cười thở dài: "Có cảm nghĩ thế nào? Đột nhiên bị Thẩm Giáng Niên cắt ngang?" Không đợi Thẩm Thanh Hoà nói gì, Tưởng Duy Nhĩ cười thành tiếng, "Có phải có nằm mơ cậu cũng không ngờ, sẽ như thế không."