Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 302




Thẩm Giáng Niên vội vàng lùi lại mấy bước tạo khoảng cách. Thẩm Thanh Hoà không nói gì, chỉ cười cười, coi như là chào, tránh sang một bên ý là để Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài trước.

.... Ai muốn đi chứ, ngồi xổm để chân tê rần, rửa tay cả buổi, là chờ người đến đấy.

Nhưng mà dựa theo tình trạng hiện tại, nếu cô không đi thì hình như có hơi xấu hổ. Thẩm Giáng Niên do dự, vẫn quyết định đi ra. Khi cô đi ngang qua thì Thẩm Thanh Hoà bước vào, Thẩm Giáng Niên dừng lại.

Không được! Không thể cứ vậy mà đi được.

Sau khi Thẩm Thanh Hoà bước vào, cửa vừa đóng lại, Thẩm Giáng Niên liền mở cửa đi theo vào. Thẩm Thanh Hoà đi đến cửa trong cùng, cô cũng theo vào, không phải cô không muốn kêu Thẩm Thanh Hoà, nhưng khóe môi mấp máy, giọng có chút khàn khàn, vẫn không nói ra được câu nào.

Thẩm Thanh Hoà đẩy cánh cửa trong cùng ra, nhìn thấy Thẩm Giáng Niên ở phía sau, khi ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Giáng Niên biết bản thân phải nói gì đó, nếu không cô sẽ bị coi là kẻ biến thái...

"Thẩm Thanh Hoà, em có chuyện muốn nói với người." Thẩm Giáng Niên tiến lên vài bước, "Nhưng em muốn nói rõ trước em không có ý vu khống hay có ý gì cả. Em chỉ nghe được một chuyện, muốn nói với người..." Còn chưa nói ra khỏi miệng, thì cửa phía sau có tiếng đẩy ra, người thì chưa thấy đâu nhưng giọng thì đã nghe trước rồi, "Ở sảnh chờ tôi, tôi đến ngay." Là Lãng Tư Duệ! Âm thanh từ xa đến gần, tiếng giày cao gót vang lên.

Thẩm Giáng Niên không thể để Lãng Tư Duệ nhìn thấy cô và Thẩm Thanh Hoà ở cùng nhau. Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Giáng Niên. Tuy nhiên, động tác của Thẩm Thanh Hoà nhanh hơn Thẩm Giáng Niên, trực tiếp kéo cô vào nhà vệ sinh cuối cùng.

Cảnh tượng tương tự dường như đã xảy ra nhiều lần. Ở khoảng cách gần như vậy, trong lòng Thẩm Giáng Niên cũng hỗn loạn như hơi thở của cô.

Khi ánh mắt chạm nhau, tim Thẩm Giáng Niên đau nhói.

Khoảng cách gần, cô nhìn thấy hôm nay Thẩm Thanh Hòa trang điểm đậm hơn bình thường, nhưng vẫn không giấu được quầng thâm dưới mắt.

Cô ấy không được nghỉ ngơi tốt. Cô ấy chưa bao giờ ngủ ngon. Không, cô ấy hiếm khi ngủ được.

Cô ấy rõ ràng trông rất mạnh mẽ, nhưng luôn khiến cô đau lòng, mắt Thẩm Giáng Niên cay cay.

Khi cô cảm thấy Thẩm Thanh Hoà sắp buông tay mình ra, Thẩm Giáng Niên vô thức dùng tay trái giữ lại, cơ thể Thẩm Thanh Hoà giật giật, như muốn kéo khoảng cách, lòng Thẩm Giáng Niên vừa đau vừa khó chịu, nên dựa cơ thể về phía trước nhiều hơn.

Thẩm Thanh Hoà, là người kéo em vào, giờ người còn muốn trốn đi đâu nữa?

Khoảng cách càng ngày càng gần, Thẩm Thanh Hoà hơi quay đầu lại, gò má ửng hồng nhàn nhạt bị Thẩm Giáng Niên bắt được. Khoảng cách quá gần, nỗi nhớ quá dài, dù oán hận sâu sắc, vẫn không muốn để cô ấy đi. Không chỉ muốn ôm cô ấy thật chặt, bản năng của cơ thể cũng muốn được gần gũi với cô ấy. Nhưng Thẩm Giáng Niên biết, không thể, cả hai giờ này cũng đã không ở trong mối quan hệ mập mờ không rõ ràng, cô đã đề nghị chia tay, cô không thể chủ động đến gần Thẩm Thanh Hoà nữa.

Bên tai vang lên một tiếng ầm, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng giày cao gót vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa, Lãng Tư Duệ chắc chắn đã đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên vì quá hưng phấn nên nuốt nước bọt hơi nhiều, "Thẩm Thanh Hòa." Cô gọi tên Thẩm Thanh Hoà, vậy mà người này chỉ nhìn cô, không đáp lại.

"Thẩm Thanh Hòa." Thẩm Giáng Niên lại nhẹ giọng gọi.

Thẩm Thanh Hoà lần này cau mày, nhưng vẫn không trả lời.

Thế này không khác gì khơi dậy hồi ức, khiến Thẩm Giáng Niên ấm ức, "Thẩm Thanh Hòa." Cô cúi đầu uỷ khuất gọi một tiếng, tại sao đến chữ ừm cũng không chịu nói với em? Lần này khóe miệng Thẩm Thanh Hoà cong lên, nhưng vẫn không trả lời Thẩm Giáng Niên.

Đáng tiếc, Thẩm Giáng Niên cúi đầu, bỏ lỡ nụ cười nhẹ này, lòng cảm thấy bực bội, cô buông Thẩm Thanh Hoà ra, kéo khoảng cách nhẹ nhàng nói: "Em muốn nói, trợ lý đặc biệt mới của người... ưm." Nụ hôn của Thẩm Thanh Hoà đến quá bất ngờ, Thẩm Giáng Niên không kịp phòng bị, thì đã bị Thẩm Thanh Hoà cúi người hôn lên môi.

Không phải chỉ là môi chạm môi, mà hôn lưỡi sâu, đầu lưỡi quấn vào nhau, tạo nên sự khao khát luyến tiếc ngọt ngào vô tận trong miệng Thẩm Giáng Niên đến nỗi ngay cả đỉnh đầu cũng có thể cảm nhận được vị ngọt.

Gần một tháng không được ăn đường, chứ nếu không cô sẽ mắc bệnh tiểu đường, Thẩm Giáng Niên bị hôn đến choáng váng vẫn đang suy nghĩ cái này.

Trước khi Thẩm Giáng Niên kịp tỉnh táo sau cơn choáng, thì cằm đã bị nâng lên, môi bị mút một cái mạnh. Thẩm Thanh Hòa rút lui, trực tiếp rời đi. Thẩm Giáng Niên mơ màng vài giây, mới vừa rồi sao lại thế này? Cô phải đẩy chứ?

Cô vẫn chưa nói gì cả! Tại sao Thẩm Thanh Hoà lại hôn cô? Hai người đã chia tay rồi mà, đây chẳng phải là chơi lưu manh sao? Thẩm Giáng Niên hung hãn đi ra ngoài, muốn đi ngang qua gương, nhưng khi nhìn thấy son môi, khoé miệng của vết đỏ, khuôn mặt hồng hào... Thẩm Giáng Niên dừng lại ở đó.

Nghị lực của cô, vừa rồi chết rồi hả? Mẹ nó chứ.

Thẩm Giáng Niên không mang theo nước tẩy trang, chỉ có thể nhanh chóng trang điểm một cách đơn giản, cuối cùng tức giận đến suýt chút nữa đấm vào tường.

Lời còn chưa nói xong đã bị chiếm tiện nghi, mẹ kiếp! Thẩm Giáng Niên càng nghĩ càng tức giận. Thẩm Thanh Hoà từ khi nào lại trở nên lưu manh như vậy? Thẩm Giáng Niên đang sửa lại lớp trang điểm của mình, trong lòng thắc mắc, ý là sao đây?

Thẩm Giáng Niên vừa mở cửa liền giật mình, Thẩm Thanh Hòa đã quay lại, Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên: "Người...."

Thẩm Thanh Hòa vòng qua cô đi vào nhà vệ sinh... Thẩm Giáng Niên đột nhiên muốn cười lớn, vừa rồi bày đặt ra vẻ thần thái rời đi, chắc quên đi vệ sinh? Nếu đã chưa đi, Thẩm Giáng Niên vẫn nên nói, lần này để tránh Thẩm Thanh Hòa "hạ dược tên hôn môi", Thẩm Giáng Niên đứng ở đó, cách cánh cửa, "Thẩm Thanh Hoà, cẩn thận với trợ lý của người. "

Cửa phòng vệ sinh mở ra, ánh mắt Thẩm Thanh Hoà rất nhạt, liếc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, lớn tiếng nói: "Trợ lý đặc biệt, vẫn nên lo cho bản thân đi."

"..." Tim Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhói, "Em nghe được ít việc nên mới nói cho người nghe." Bởi vì không có chứng cứ nên cô vẫn không muốn kể chi tiết.

"Nếu chỉ là nghe nói, vậy chính là không có chứng cứ." Thẩm Thanh Hoà đi rửa tay, "Nói xấu sau lưng người khác không phải là hành động khôn ngoan."

"Em cũng có nói cái gì đâu, chẳng qua nhắc người cẩn thận thôi mà." Sắc mặt Thẩm Giáng Niên vẫn còn hồng hào, dỗi lại: "Tri nhân, tri diện, bất tri tâm, đừng để lúc đó người ta làm hại người, người còn ngây ngốc bảo vệ người ta." Thẩm Thanh Hoà bao che cho Du Thu, khiến Thẩm Giáng Niên vô cùng khó chịu.

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người, biết diện mạo, nhưng không biết lòng.

"Trợ lý đặc biệt của tôi, tôi không tin, lại đi tin trợ lý đặc biệt của Lãng Phù Ni. Trợ lý đặc biệt cho rằng đây là lẽ thường tình sao?" Thẩm Thanh Hoà hỏi lại.

"Người!" Thẩm Giáng Niên tức giận, cô còn có thể làm hại Thẩm Thanh Hoà sao? Cô hỏi: "Em có thể hại người sao? Em không đáng tin vậy à?" Thẩm Giáng Niên uỷ khuất, cô đúng là đồ ngốc, còn đi nói cho Thẩm Thanh Hoà, người ta căn bản đâu có tin cô, ngược lại còn hoài nghi cô nữa, tội tình gì cơ chứ, cười khổ nói: "Cũng phải, từ trước tới giờ người cũng có chịu tin em đâu, haha."

"Trước mặt lợi ích, mỗi người đều phải tự làm chủ." Giọng nói lãnh đạm của Thẩm Thanh Hoà khiến Thẩm Giáng Niên lập tức nghĩ đến hai món quà, đáy lòng không biết là cảm giác gì, có muốn phản bác cũng không thể phản bác lại, những lời cô nói, Thẩm Thanh Hòa đã nghe được hết, không phải sao?

"Thẩm Thanh Hoà, người cho rằng chúng ta có ngày hôm nay đều là lỗi của em sao?" Thẩm Giáng Niên vừa tủi thân vừa đau lòng.

"Chuyện quá khứ không cần nghiêm túc." Thẩm Thanh Hoà lau tay, "Hy vọng sau này trợ lý đặc biệt sẽ lập được thành tích lớn ở Lãng Phù Ni..."

"Yên tâm, em sẽ không đối xử tệ với bản thân." Thẩm Giáng Niên đè nén bất bình, cười lạnh nói: "Hy vọng sau này người đừng làm mấy chuyện khó hiểu đó nữa, chính người cũng đã nói, đã là quá khứ, vậy thì cứ rõ ràng với nhau, sau này nếu làm chuyện quá đáng, em sẽ đánh trả lại." Thẩm Giáng Niên đang nói chuyện cưỡng hôn, cô xoay người đi ra ngoài, đến cửa bỗng nhiên xoay người nói: "Còn nữa, hai phần quà kia, người quyết định cho ai là Trần Cẩm Tô, người hơn thua với em làm gì?"

Thẩm Thanh Hoà quay người, nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Giáng Niên đang tức giận nói tiếp: "Người giỏi lắm mà, sao không trực tiếp đi tranh thủ với Trần Cẩm Tô, để bà ấy đưa cả hai cho người chứ? Em dựa vào bản lĩnh của em lấy được 2 phần quà, hà cớ gì người lại mỉa mai em?" Thẩm Giáng Niên càng nói càng tức giận, "Thẩm Thanh Hoà, người có biết dáng vẻ lạnh lùng xa cách của người sẽ khiến người ta tổn thương không? Tổn thương người khác khiến người vui lắm sao?" Cảm xúc của Thẩm Giáng Niên bất ổn, hốc mắt đỏ hồng, cô nhìn thật sâu vào biểu cảm thờ ơ của Thẩm Thanh Hoà, hít một hơi thật sâu nói: "Là em đã nhìn lầm người rồi, chuyện của người sau này em không lo nữa, người tự lo cho bản thân đi." Thẩm Giáng Niên đóng sầm cửa bỏ đi.

Một giây trước, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh Thẩm Thanh Hoà hôn cô. Giờ phút này, cô lại đau lòng vì Thẩm Thanh Hoà có thể vô tâm làm tổn thương cô.

Khi Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng trong gương, cô cũng thấy ghét.

Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đi ra ngoài, tới cửa, còn chưa kịp lên xe, đã nghe thấy giọng Lê Thiển vang lên: "Bảo bối, cậu ở đây hả, tìm cậu cả buổi." Lê Thiển đi tới trước mặt, mới phát hiện có gì đó không ổn, "Sao thế hả? Ai chọc cậu?" Người cứng rắn sợ gặp người mềm quan tâm, nước mắt Thẩm Giáng Niên rơi xuống, Lê Thiển cũng giật mình: "Bảo bối, đừng khóc, có mình ở đây rồi."

Lê Thiển vốn không sợ gì, sợ nhất là Thẩm Giáng Niên khóc.

Sợ bị nhìn thấy, Lê Thiển ôm lấy Thẩm Giáng Niên, nước mắt làm ướt vai và tim Lê Thiển.

Giờ sao đây? Chưa hỏi đã khóc rồi, Lê Thiển mặc dù chỉ đoán, nhưng về cơ bản cô có thể kết luận Thẩm Giáng Niên khóc vì Thẩm Thanh Hoà, bởi vì cô gái này, ngoại trừ lúc sinh bệnh yếu ớt thì là một người cứng rắn.

"Cậu vào xe ngồi đi, mình đi mua nước uống, nha?" Tiếng bên đầu vai dần nhỏ lại, Lê Thiển sợ Thẩm Giáng Niên xấu hổ, liền kiếm cớ băng qua đường mua hai ly đồ uống nóng. Khi quay lại, thì chạy một mạch: "Đây, uống một ngụm đi, làm ấm người." Lê Thiển mở nắp chai đưa cho.

Thẩm Giáng Niên im lặng nhận lấy, trong lòng rối bời.

Thẩm Thanh Hoà hôn cô, Thẩm Thanh Hoà không tin cô, Thẩm Thanh Hoà luôn làm cô tổn thương như vậy.

Thẩm Giáng Niên cúi đầu không nói gì, trong khi Lê Thiển đang nghĩ cách tìm một chủ đề thích hợp để tùy ý nói chuyện, cũng không nhất thiết nhất định phải là chuyện chia tay. Bằng không nói... nói chuyện không liên quan đến Thẩm Thanh Hoà? Hay nói về tên lập dị Tần Thư thì sao? Lê Thiển mở miệng.

"Lê Thiển." Thẩm Giáng Niên đột nhiên lớn giọng, Lê Thiển nghẹn: "Khụ khụ khụ!"

Thẩm Giáng Niên vội vàng đưa khăn giấy cho cô: "Cậu không sao chứ?"

"Không sao nè, bảo bối à, cậu định nói gì thế?" Tự dưng gọi tên cúng cơm, hết hồn à.

".... Không có gì." Thẩm Giáng Niên chỉ muốn nói: "Không thể buông tay một người thì phải làm sao?" Nhưng xét đến việc Lê Thiển chưa từng yêu, có lẽ hỏi cũng vô ích.

"Thôi nào, bảo bối à, cậu đừng có úp úp mở mở với mình chứ?" Lê Thiển khó chịu nói: "Cậu ngại vậy làm mình ngại theo, tuỳ tiện nói đi nè."

"Cậu muốn nói chuyện gì?"

"Cậu nói chuyện của cậu trước đi, rồi mình nói chuyện của mình, mà chuyện của mình, đảm bảo gay cấn."