Hơn 1 tiếng đến Thượng Hải, rồi tốn hơn 1 tiếng mới tới khách sạn Sheraton. Thẩm Giáng Niên cũng không vội tới hiện trường, đi tìm khách sạn thuê trước rồi thay trang phục chuyên nghiệp lịch sự.
Trước gương, tóc được buộc cao, những lọn tóc buông xõa được vuốt phẳng, vén ra sau tai, trang điểm nhẹ, khóe môi hơi nhếch lên, toát ra vẻ tự tin. Thẩm Giáng Niên vuốt cổ áo sơ mi, mím môi, tô son màu nhạt rồi quay người rời đi.
Chưa đi vào đã nhìn thấy tấm bảng quảng cáo cho hội nghị, Hội nghị doanh nghiệp Thượng Hải lần thứ 3 có chủ đề "Internet N", ở giữa tấm bảng là Tưởng Duy Nhĩ, còn Lãng Tư Duệ ở bên trái và một người đàn ông ở bên phải. Thẩm Giáng Niên nhìn người này khá quen mắt nhưng không nhớ tên là gì.
Tưởng Duy Nhĩ trong ảnh cười nhẹ, tự tin, điềm tĩnh. Xem ra hội nghị lần này Nhã Nại vẫn là chính, Thẩm Giáng Niên xoa xoa lông mày, cô với Nhã Nại đúng là nghiệt duyên mãi không dứt.
Thẩm Giáng Niên còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào của nhiều người, lúc này khó có thể biết được có bao nhiêu người. Thẩm Giáng Niên bước nhanh, nhìn thấy cách đó không xa một đám người đang chen lấn xô đẩy, bốn người đàn ông đang đẩy tấm bảng quảng cáo đi vào trong, mấy cô gái đứng trước cửa sổ bị buộc phải lùi lại.
Mắt nhìn thấy một trong bốn người đàn ông, dùng sức đẩy cô gái kia ngã trên mặt đất. Thẩm Giáng Niên cau mày, bước nhanh về phía trước, tóm lấy người đàn ông đang định đẩy về phía trước, nghiêm nghị nói: "Không thấy có người ngã sao?" Đột nhiên có người xuất hiện phía sau anh ta, người đàn ông giật mình nhìn Thẩm Giáng Niên, đánh giá từ trên xuống dưới, vừa định nói chuyện thì Thẩm Giáng Niên đã lớn tiếng nói: "Sao? Có cần tôi cho anh mượn hai cái bánh xe, cán qua người cô ấy luôn không?"
Hiện trường vốn dĩ hỗn loạn ồn ào, nhưng bởi vì Thẩm Giáng Niên đột nhiên xuất hiện nên bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Người đàn ông nghiêng người về phía trước, dường như anh ta đã chú ý tới mình đụng phải ai, giơ tay lên nắm lấy tay áo của Thẩm Giáng Niên, nói: "Tôi không nhìn thấy."
Cô gái ngã trên mặt đất hai mắt đỏ hoe định đứng dậy, thì Thẩm Giáng Niên dùng sức đẩy người đàn ông buông ra, bước tới đỡ cô gái, những người bên cạnh cũng chạy tới đỡ, cô bé chật vật đứng dậy. Nhưng không thành công, "Bong gân à?" Thẩm Giáng Niên hỏi, cô gái gật đầu.
Thẩm Giáng Niên vừa nói vừa nhìn chung quanh, dán mắt vào người phụ nữ trung niên từ phía sau đám người chen vào, bộ trang phục công sở màu xám bạc của cô ta bị đám đông làm rối tung lên một chút: "Sao thế?" Chu Phương Văn vừa mới gọi điện thoại cho công ty thiết xong quay lại, không hiểu mới xảy ra chuyện gì.
"Chu tổng." Thẩm Giáng Niên chủ động nói: "Tôi là Giáng Niên."
"A, trợ lý đặc biệt." Chu Phương Văn thở dài, "Cô tới rồi à, cô nhìn tình huống bây giờ, tôi quá bận, bây giờ..." Cô ta đang định nói tiếp thì Thẩm Giáng Niên xin lỗi: "Chu tổng, cô xem thử có cần phải gọi xe cấp cứu đưa đồng nghiệp bị thương đến bệnh viện không?"
Chu Phương Văn chuẩn bị nói một đống, thế nhưng bị nghẹn lại, ừ một tiếng, bên cạnh không biết ai nói, "Chỉ bị bong gân thôi mà cũng gọi xe cấp cứu, chuyện bé xé ra to." Thẩm Giáng Niên quay người lại nhìn cô gái, nhướng mày, cố ý chỉ vào cô nói: "Đi mấy bước thử xem, nếu đau thì có khả năng tổn thương xương phải đến bệnh viện, cần chụp X-quang thì chụp X-quang, cần kiểm tra thì cứ kiểm tra, tốn bao nhiêu tiền cũng phải làm, ai đụng thì người đó chịu trách nhiệm, tưởng đụng vào người ta mà coi như không có chuyện gì thì không được đâu nhé."
"Cô đây là làm tiền hả?" Người đàn ông đụng cô gái có vẻ sốt ruột.
"Làm tiền?" Thẩm Giáng Niên quay đầu lại, nhẹ giọng nói: "Người, có phải là do anh đụng không?" Người đàn ông nuốt nước miếng, một lúc sau mới nói, "Tôi không nhìn thấy, chỉ lo đẩy bảng quảng cáo."
"Anh cũng không phải quản lý chỗ này, cũng đừng ở đây la hét, bảo quản lý của mấy người đến đây." Sắc mặt Thẩm Giáng Niên lạnh lùng, những người phía sau cũng thì thào nói: "Người này là ai? Sao dữ thế?"
"Chân đau thì đừng đứng lâu, gọi xe đưa cô đến bệnh viện trước." Thẩm Giáng Niên đương nhiên không thể đưa ra đề nghị, nên bổ sung thêm: "Chu tổng, cô thấy có ổn không?"?" Chu Phương Văn còn có thể nói cái gì, "Cho một người đi theo đi, vốn dĩ nhân lực đã không đủ rồi."
Cô gái được dìu đi, Thẩm Giáng Niên dặn dò: "Cái nào cần kiểm tra thì kiểm tra hết, đừng bỏ sót cái nào." Bên này, Thẩm Giáng Niên vừa dứt lời thì đám người lại ồn ào, mọi người tránh sang một bên, giám đốc Marketing của Nhã Nại vội đi đến, "Có chuyện gì thế?" Vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy Thẩm Giáng Niên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thẩm Giáng Niên chỉ lễ phép cười cười, đi đến phía sau Chu Phương Văn, sửa lại thân phận.
"Người đẩy bảng quảng cáo bên cô làm người bên tôi bị thương." Chu Phương Văn cũng tức giận, "Chỗ này Lãng Phù Ni đã chiếm trước, các cô dám công khai giành luôn hả?"
"Chu tổng nói vậy cũng hài thật, có phải đi học đâu mà đòi chiếm chỗ." Giám đốc Marketing Nhã Nại – Viên Liễu cười nói xong, quay người lại nghiêm mặt nhìn mấy người đẩy bảng, nghiêm túc nói: "Mấy người các anh làm việc cẩn thận chút đi, còn mấy người không có làm gì thì chừa đường cho họ đi, họ đẩy từ đằng sau không có nhìn thấy đằng trước." Viên Liễu nói rồi lùi lại một bước, "Anh đẩy bên này trước, đúng rồi." Viên Liễu lại chỉ đối diện, "Đợi anh ta thì rồi thì anh đi, phối hợp bước đi." Rõ ràng là đang chỉ dạy người ta, nhưng trong vô hình lại đang bắt đầu chiếm vị trí.
Khóe môi Chu Phương Văn mấp máy, nhưng giây tiếp theo cô ta lại quay sang Thẩm Giáng Niên nói: "Giáng Niên, cô thấy nên làm sao đây? Vị trí này không có trong thỏa thuận giữa hai bên, nhưng Lãng Phù Ni đã giành trước, bởi vì bảng quảng cáo của chúng ta còn chưa tới, nên bây giờ Nhã Nại chiếm luôn." Nói xong làm mặt lạnh liếc Thẩm Giáng Niên.
"Chu tổng, cô bận cả ngày rồi nghỉ ngơi đi, để tôi xử lý." Thẩm Giáng Niên nhỏ giọng nói, sau đó đi vòng qua cô ta, đi thẳng đến phía trước bảng quảng cáo, giơ tay vỗ nhẹ, rồi chống tay lên bảng quảng cáo, nói ba chữ: "Dừng dừng dừng!"
"Làm gì thế?" Thẩm Giáng Niên đập lên tấm bảng, như đang nói đùa, "Đang nói chuyện mà sao tự dưng lại quay sang giành chỗ nữa rồi?" Thẩm Giáng Niên đi tới trước mặt Viên Liễu, Viên Liễu nhìn cô cười, "Lâu rồi không gặp, Giáng Niên." Trong lòng người này có chút sợ hãi, đã từng tiếp xúc với Thẩm Giáng Niên, biết Thẩm Giáng Niên không dễ chọc.
"Ừ, đã lâu không gặp." Thẩm Giáng Niên ôn hòa nói: "Viên tổng à, có chuyện thì phải cần bàn bạc kỹ lưỡng để giải quyết, đụng người ta bị thương thế này, lỡ đâu để lại di chứng cho cô ấy, bên chỗ các cô có gánh hết trách nhiệm không?"
"....." Viên Liễu cạn lời, này định làm tiền à? Vừa rồi cô ta nghe được chỉ bị bong gân, "Chắc cũng không tới mức đó đâu, chỉ tấm bảng quảng cáo, bị đẩy chút thôi...."
"Viên tổng nói thế, thì những gì tôi nói tiếp theo có thể chỉ là để chứng tỏ quan điểm," Thẩm Giáng Niên nói với giọng đùa cợt, "Uống nước cũng có thể bị nghẹn chết, có gì không thể?" Sắc mặt Viên Liễu dần khó coi, Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề, "Chuyện là như thế, nhưng lời nói thì không thể nói thế được, có phải không? Viên tổng chắc cũng hiểu."
"Chỗ này, tôi đề nghị cả hai bên nên thương lượng với nhau, ngồi xuống để đưa là cách trung hoà giữa hai bên, nếu Viên tổng thấy không ổn, vậy Lãng Phù Ni cứ đúng theo quy trình, nếu trong thỏa thuận không có..." Ý cười Thẩm Giáng Niên lạnh đi, cô làm mặt lạnh nói: "Nhã Nại dựa vào đâu mà đến giành chỗ này? Trông Lãng Phù Ni dễ bị bắt nạt lắm à?"
Thẩm Giáng Niên quay người, liếc nhìn bộ đồng phục chuyên nghiệp màu xám bạc phía sau, nói: "Đồng nghiệp của Lãng Phù Ni, đều đứng trước cửa sổ." Thẩm Giáng Niên vỗ mạnh vào tấm bảng, "Còn không biết phân rõ trái phải à? Để xem hôm nay mấy người có đẩy được bọn tôi ngã hết không, giỏi thì đem cái này cán hết qua người bọn tôi đi!" Thẩm Giáng Niên vung tay lên, lớn tiếng nói: "Mọi người, đứng lại đi!" Lúc này thì thưa thớt người đứng, sau dần thì trừ Chu Phương Văn và trợ lý, thì đều đứng ra, bao gồm cả Thẩm Giáng Niên.
Kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ mất trí, kẻ mất trí thì chả sợ mất mạng.
Đối mặt binh lính, Thẩm Giáng Niên sẽ không chọn làm học giả, cô sẽ làm một tên cướp.
Các người vô lý à, thế tôi càng vô lý hơn cả mấy người.
Đương nhiên, đây không phải hà cớ vô lý, tiền đề là Thẩm Giáng Niên đã đề nghị hai bên thương thảo với nhau. Viên Liễu sửng sốt, còn Chu Phương Văn đứng ở bên cạnh không lên tiếng, vị trợ lý đặc biệt này khá đặc biệt...
Lúc này, điện thoại Chu Phương Văn vang lên, bảng sau sắp tới, Thẩm Giáng Niên nói: "Chu tổng, cô đi xử lý bảng quảng cáo đi, tôi ở đây." Vừa lúc, Chu Phương Văn không muốn dọn đống bùi nhùi này, gọi bốn người đi cùng ra cửa.
"Giáng Niên, cô xem thử như vậy được không?" Viên Liễu không thể đợi đến lúc Lãng Phù Ni đem bảng quảng cáo vào, "Hội nghị diễn ra ba ngày, chỗ này mỗi bên 1 ngày rưỡi đi."
"Viên tổng, nếu cô muốn nói chuyện thì chúng ta sang một bên nói chuyện đi." Thẩm Giáng Niên bảo những người khác giữ nguyên vị trí, cùng Viên Liễu đi đến một bên, cô nhượng bộ nhưng lại có điểm mấu chốt, kiên quyết nói: "Mặc kệ Lãng Phù Ni có thể đặt bảng ở đây bao lâu, nhưng ngày khai mạc, bảng của Lãng Phù Ni nhất định phải được đặt ở đây."
"Cô gia nhập Lãng Phù Ni?" Viên Liễu không có trả lời mà hỏi.
"Tạm thời làm parttime." Thẩm Giáng Niên trả lời.
"Vậy là cô định chọn bên đối đầu với Nhã Nại?" Viên Liễu cười nửa miệng, "Nhã Nại đối xử với cô không tệ, sao cô lại làm thế?"
"Viên tổng, mấy chuyện ngoài lề đừng nói." Thẩm Giáng Niên chỉ vào vị trí của bảng, "Trong thỏa thuận không có ghi rõ, nếu xem xét kỹ lại, tranh đến cùng đã phân ai thắng ai thua, coi chừng ai cũng thua, như vậy sẽ bất lợi cho của bên tôi lẫn bên cô." Lời Thẩm Giáng Niên nói đương nhiên Viên Liễu có cân nhắc, chứ nếu không vừa rồi sẽ không nhượng bộ trước.
"Nhưng mà theo thứ tự trước sau, Lãng Phù Ni giành được trước, vậy thì nên để Lãng Phù Ni có quyền sử dụng trước, bọn tôi cũng không muốn độc chiếm, nếu đã không có quy định vậy thì mọi người cùng thương thảo với nhau đi." Ý Thẩm Giáng Niên, Lãng Phù Ni 2 ngày, Nhã Nại 1 ngày, "Một ngày rưỡi thì tôi không phản đối, nhưng mà từ cá nhân tôi đề nghị, lúc hội nghị đông đúc thay đổi không tốt, không bằng đợi ban đêm không có ai thì hãy đổi."
"Nếu như vậy, quá bất lợi cho Nhã Nại." Viên Liễu nói thẳng: "Cả tôi lẫn cô đều biết, ngày đầu tiên là ngày quan trọng nhất, ngày đầu tiên đã cho Lãng Phù Ni, ngày thứ hai cũng phải cho luôn, còn ngày thứ 3 cơ bản là không có nhiều người." Viên Liễu từ chối đề nghị của Thẩm Giáng Niên.
Thẩm Giáng Niên cười nói: "Viên tổng, cách tốt nhất tôi có thể nghĩ ra là thế này, nếu cô không đồng ý thì có thể tìm cách, nếu thích hợp thì chúng ta có thể nói chuyện, nhưng ngày đầu tiên thì cần phải là của Lãng Phù Ni, cô có đồng ý hay không cũng phải chịu." Thẩm Giáng Niên tỏ thái độ cứng rắn, "Nếu cô muốn ngăn cản Lãng Phù Ni làm việc này, vậy thì cần phải bàn bạc kỹ hơn nữa, xem Nhã Nại sẽ bồi thường bao nhiêu cho việc làm nhân viên bên tôi bị thương, mỗi nhân viên của chúng tôi đều có vị trí công việc riêng, đều có giá trị tồn tại, tiền phí chữa bệnh, tiền lương, cùng với giá trị chất xám, tôi e là không dễ dàng tính ra được đâu."
....Viên Liễu cạn lời, người này hoàn toàn không thèm nói lý!
"Thẩm tổng...."
"Gọi Giáng Niên được rồi, tôi chỉ là trợ lý đặc biệt của Lãng tổng thôi."
".... Giáng Niên, thế này đi, tôi sẽ đi báo cáo với công ty, sau đó cho cô câu trả lời." Viên Liễu nhất thời rối bời, Nhã Nại rất coi trọng Thẩm Giáng Niên, cô nhìn thôi cũng đủ thấy được, sao đột nhiên người này lại chạy qua trại của địch? Hay là có tình huống đặc biệt nào khác.
"Được." Thẩm Giáng Niên đứng lên, "Cô đi gọi điện thoại đi, tôi đi ra ngoài xem tình hình." Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, thì bảng của Lãng Phù Ni cũng được chuyển đến, hai cái bảng ở ngay đó giống như hai đội quân đứng đó chờ lệnh chiến đấu, giọng của Thẩm Giáng Niên không lớn không nhỏ, đủ để cho những người ở đây nghe thấy, "Chu tổng, tôi đã bàn với Viên tổng xong rồi, chúng ta sắp xếp trước đi."
Những người đẩy bảng bên Nhã Nại nhìn nhau, không hiểu tình huống thế nào, có người lén đi gọi cho Viên Liễu nhưng điện thoại bên kia đang bận, còn bên này Lãng Phù Ni bắt đầu sắp xếp.
"Tưởng tổng, ngoài Chu tổng có ở đó, còn có một người chúng ta quen, Thẩm Giáng Niên...." Lúc Viên Liễu nói ra ba chữ này, đầu đau vô cùng, sao lại đứng ở bên kia đối chọi chứ? Tưởng Duy Nhĩ a một tiếng, cũng không mấy ngạc nhiên, "Vậy mấy lời vừa rồi là Thẩm Giáng Niên nói?"
"Vâng."
Tưởng Duy Nhĩ cười, "Được rồi, một tấm bảng quảng cáo thôi mà, để họ chiếm đi, nhưng người bị thương thì chúng ta phải nên đến thăm."
"A?" Viên Liễu nghe xong tức giận, "Bọn họ muốn làm tiền, chúng ta còn phải đến thăm nữa sao?"
"Ừ."
Sếp lớn đã lên tiếng, Viên Liễu đâu còn dám nói gì, "Vậy Tưởng tổng, đợi tôi lo chuyện bên này xong rồi đi thăm được không?"
"Không cần cô đi, cô lo hoàn thành gian hàng triển lãm cho tốt đi." Trước khi cúp máy, Tưởng Duy Nhĩ dặn dò Viên Liễu, "Về phần Thẩm Giáng Niên, đừng có đối cứng với cô gái đó." Người bình thường không chơi lại cô gái này, nhưng chỉ cần cho chút muối vào đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Tưởng Duy Nhĩ gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hòa: [Thẩm tổng, có việc này, cần bàn với Thẩm tổng.]