"Lục tổng." Thẩm Giáng Niên đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng hồi ức của Lục Chi Dao, "Hửm." Lục Chi Dao thu hồi tâm tư.
"Vẫn nên nói về cô đi." Thẩm Giáng Niên sợ tâm tư của mình tiếp tục bị ảnh hưởng, làm cô không thể kiên định tiến về phía trước.
Người trước mặt chính là Lục Chi Dao, người cũ của Thẩm Thanh Hoà.
Giữa bọn họ có một sợi dây liên kết không thể tách rời, cô không thể dễ dàng tin lời người khác, cô không phải trẻ con, truyện cổ tích không thể lừa cô được.
Nếu trước kia, cô không dễ dàng tin truyện cổ tích, thì những chuyện đã phát sinh kia sẽ không đến với cô, thì giờ cũng cũng sẽ chẳng u sầu thế này nhỉ? Thẩm Giáng Niên gạt bỏ những suy nghĩ lung tung sang một bên, nói vào chuyện chính.
"Tôi vẫn rất thưởng thức người thẳng thắn chân thật như Lục tổng, một là không nói, còn đã nói thì sẽ nói thật, cho dù không thể nói thì cũng sẽ nói thẳng." Thẩm Giáng Niên đổi chủ đề, "Không giống một số người, luôn thích giở trò sau lưng, nói chung là không dám quang minh chính đại mà làm."
"Tôi sẽ coi đây là lời khen mà nhận, cảm ơn Giáng Niên nhé."
"Đương nhiên là khen rồi." Thẩm Giáng Niên cũng cười theo, sau đó nhẹ giọng nói, "Nhưng mà, làm người không thể không có tính cảnh giác, tôi cũng thừa nhận, tôi không thể không cảnh giác Lục tổng được." Thẩm Giáng Niên ngước mắt lên, ánh mắt thâm sâu, trong lời đầy ẩn ý: "Bao gồm cả những người bên cạnh Lục tổng, đều thế."
Lục Chi Dao mím môi, không tỏ thái độ, Thẩm Giáng Niên: "Giống như những lời nói hôm nay, tôi sẽ tin, nhưng sẽ không tin hết."
"Rất sáng suốt." Lục Chi Dao tán thưởng nói.
"Tương tự như vậy, những lời tôi nói, Lục tổng cũng không cần tin hết." Thẩm Giáng Niên cong khoé môi lên cười, "Cũng không cần tỏ ra thân thiện với tôi, biết đâu sau này sẽ có một ngày, tôi sẽ làm ra chuyện khiến cô giật mình đấy."
"A?" Lục Chi Dao rất thú vị.
"Còn Thẩm Thanh Hoà yêu quý của cô, cũng nói cho cô ấy biết vậy nhé." Thẩm Giáng Niên chậm rãi đứng dậy, tay chống lên bàn, nhìn xuống, nói từng chữ một: "Cho dù là bất cứ ai cũng không xứng đáng để cô ấy tin tưởng hoàn toàn, thiên sư từng tồn tại trong mắt cô ấy, giờ biết đã là hiện thân của ác quỷ."
Lục Chi Dao hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của Thẩm Giáng Niên, mím môi không nói gì.
"Người có thể làm tổn thương chúng ta chính là những người thân cận nhất." Thẩm Giáng Niên nói với giọng trầm trầm, "Tôi thừa nhận hành vi trước đây của Thẩm Thanh Hoà khiến tôi rất đau khổ, nhưng đây cũng là cái giá cho sự trưởng thành của tôi. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không níu kéo quá khứ nữa, nhưng nếu mai sau có gặp nhau, tôi sẽ không niệm tình cũ mà không nỡ xuống tay."
Lục Chi Dao hơi cúi đầu, cười nhẹ: "Ừ."
"Cho nên, bảo Thẩm Thanh Hoà cẩn thận quan sát những người xung quanh cô ấy, có lẽ một trong số họ là tiểu quỷ mà tôi phái đến để tra tấn cô ấy." Những gì Thẩm Giáng Niên nói đã đủ rõ, nếu Lục Chi Dao không hiểu được, đó chính là kẻ ngốc.
"A." Lục Chi Dao cúi đầu, cắn môi, sau đó lại ngẩng đầu lên: "Giáng Niên."
"Ừ."
Lục Chi Dao nhìn Thẩm Giáng Niên hồi lâu, một lúc sau mới nói: "Không có gì."
Lúc này Thẩm Giáng Niên cảm thấy Lục Chi Dao hiểu ý của cô. Cho dù không hiểu hết cũng không sao, ít nhất thì phải để Thẩm Thanh Hoà biết và bắt đầu đề phòng những người xung quanh.
"Hôm nay, cảm ơn đã mời tôi." Lục Chi Dao đứng dậy, tạm biệt: "Hôm nay tôi nói chuyện rất vui, không biết cảm giác của cô thế nào."
"Tôi cũng rất vui." Thẩm Giáng Niên giơ tay vẫy, "Vậy chào nhé, không tiễn." Thẩm Giáng Niên xoay người rời đi, Lục Chi Dao nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi cô hoàn toàn biến mất, Lục Chi Dao cười bất đắc dĩ.
Thẩm Giáng Niên về đến nhà có chút mệt mỏi, lúc tắm xong, cô cảm thấy mệt mỏi như được gột rửa. Nói thật, cô là người ngay thẳng, cũng thích người ngay thẳng như cô, còn mấy người thích bày mưu tính kế cô cũng có thể chơi nhưng mà mệt, hơn nữa cô đã rời khỏi khuôn khổ quá lâu, hậu quả của việc buông thả tùy hứng, là giờ não của cô không quen với việc lòng vòng.
Có vẻ như đã đến lúc cô phải tôi luyện thêm, buổi trò chuyện hôm nay với Lục Chi Dao đã củng cố ý tưởng đi sâu vào nơi làm ăn, tôi luyện thêm bản thân nhiều hơn.
Vất vả lắm mới đến cuối tuần, mới sáng sớm đã nhận được tin nhắn WeChat của Lãng Tư Duệ: [Giáng Niên, thứ hai đi Hàng Châu với tôi.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Thẩm Giáng Niên: [Đây là lần đầu tiên tôi hợp tác với ngài, nếu ngài có việc gì cần tôi làm thì mong ngài nói trước với tôi.]
Lãng Tư Duệ: [Tôi già đến vậy sao? Cứ gọi tên tôi là được.]
Tất nhiên Thẩm Giáng Niên không ngu ngốc đến mức gọi tên: [Vậy gọi Lãng tổng nhé.]
Lãng Tư Duệ: [Cũng được.]
Lãng Tư Duệ: [Không cần chuẩn bị gì cả, chỉ cần mang theo đồ đạc của cô, sẽ mất khoảng hai ngày.]
Thẩm Giáng Niên: [Vâng.]
Lãng Tư Duệ: [Cuối tuần nghỉ ngơi cho tốt nhé, sau này sẽ rất bận đất.]
Thẩm Giáng Niên: [Đợi lệnh bất cứ lúc nào.]
Nghĩ đến việc tuần sau đi công tác, Thẩm Giáng Niên hiếu thảo trở về nhà vào cuối tuần. Khi được hỏi về kế hoạch gần đây của mình trên bàn ăn, Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói: "Đã nhận việc rồi ạ, tóm lại là sẽ không rảnh." Lục Mạn Vân suy nghĩ một chút, không rảnh là được, để tránh suy nghĩ vẩn vơ.
Lục Mạn Vân gần đây rất chú ý tới động tĩnh của Thẩm Giáng Niên, đáng tiếc là không có quá nhiều thông tin, trang bạn bè thì quanh năm không có cập nhật, bà có nói bóng hỏi gió Lê Thiển với Tần Thư, nhưng hai người đều bận, không nói được bao nhiêu. Đây là con gái bà, không thể thuê người đi theo dõi, Lục Mạn Vân lo lắng, không phải lo cho mỗi Thẩm Giáng Niên, không biết tại sao khi nghe Quan Chi Viện nói xong, bà lại lo lắng cho Thẩm Thanh Hoà hơn.
Không thích, không có nghĩa là nhìn người ta đi vào chỗ chết.
Công khai giải quyết không được, âm thầm giải quyết cũng không dễ, Lục Mạn Vân đành phải gọi điện thoại. Nhưng mỗi lần nói chuyện không được mấy câu đã cúp máy, Thẩm Giáng Niên luôn có lý do riêng để cúp máy, trông thì có vẻ bận thật, Lục Mạn Vân mới dám thả lỏng, bận rộn thì tốt rồi.
Tối chủ nhật, Thẩm Giáng Niên thu dọn hành lý ở CBD, liếc nhìn cái vali kia bị đặt bỏ xó ở chỗ đó, quyết định làm lơ nó luôn, đi kiếm cái vali mới. Quay lại phòng khách, Thẩm Giáng Niên tuỳ tay mở TV, vừa hay nhìn phải Ngô Thi Nghiêu, lập tức nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, phản ứng dây chuyền dẫn đến nghĩ Lục Chỉ Dao.
Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân: [Mẹ, để con hỏi riêng mẹ, mẹ có biết Lục Chi Dao không?]
Gửi tin nhắn xong, Thẩm Giáng Niên đi tủ lạnh lấy đồ uống, đi đến phòng khách, cô nghe thấy tin nhắn WeChat vang lên không ít hơn 1 tiếng.
Thẩm Giáng Niên nhảy qua đó, chắc chắn là tin nhắn trả lời của mẹ cô.
Lục Mạn Vân đã trả lời, viết: [Từng nghe nói.]
À, hoá ra chỉ nghe nói, cũng phải, chắc cô quá nhạy cảm rồi, Lục Mạn Vân: [Sao thế? Còn có tiếp xúc gì với người ta à?]
Thẩm Giáng Niên: [Không có gì ạ, sẵn miệng nên hỏi mẹ thôi, mẹ đi ngủ sớm đi.]
Ngoài ra còn có tin nhắn của Tưởng Duy Nhĩ, Tưởng Duy Nhĩ: [Giáng Niên, tôi có xác nhận với Lý Nhuế, cô ấy nói cô vẫn chưa làm thủ tục từ chức?]
Ah! Thẩm Giáng Niên vỗ trán hoàn toàn quên mất chuyện đó.
Thẩm Giáng Niên: [Xin lỗi, Tưởng tổng, tôi sẽ xử lý việc đó trong thời gian sớm nhất.]
Tưởng Duy Nhĩ: [Ừ, càng sớm càng tốt, tránh để cô chậm trễ đi tìm đối tác mới.]
Rõ ràng, trong lời Tưởng Duy Nhĩ có ẩn ý, có lẽ vì thấy cô xuất hiện trong đội của Lãng Phù Ni nên đã đoán được gì đó. Nên giờ Thẩm Giáng Niên không phản bác lại được, cô quả thật đã ký hợp đồng với Lãng Phù Ni. Nhìn như vậy, cô đang làm việc cho cả hai bên, Thẩm Giáng Niên vội vàng tìm kiếm trên công cụ tìm kiếm, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần xử lý tốt thì sẽ ổn.
Sáng sớm thứ hai, Thẩm Giáng Niên và Lãng Tư Duệ gặp nhau ở sân bay thủ đô, trong khi chờ máy bay, Thẩm Giáng Niên chào Lãng Tư Duệ trước: "Lãng tổng, nếu như thời gian cho phép, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày đi Thượng Hải giải quyết chút việc."
"Việc gì?" Lãng Tư Duệ rời mắt khỏi màn hình điện thoại và liếc nhìn Thẩm Giáng Niên.
Theo lý mà nói, cô nên nói sự thật khi xin phép sếp nghỉ, nhưng nếu nói thật chuyện này thì sẽ ảnh hưởng xấu đến cô, Thẩm Giáng Niên ước chừng có thể giải quyết được trong một buổi sáng, vì vậy cô nói mơ hồ: "Chuyến đi công tác lần trước còn một số việc còn sót, tôi phải qua đó xử lý." Lãng Tư Duệ đại khái cũng thấy Thẩm Giáng Niên không muốn nói nên cũng không đi sâu vào chi tiết, chỉ nói: "Đã như vậy, cô đến Hàng Châu thì trực tiếp đi Thượng Hải, giải quyết xong thì quay lại."
"Vâng."
"Đừng để bản thân gặp rắc rối." Lãng Tư Duệ dặn dò.
"Vâng, cảm ơn Lãng tổng."
Thẩm Giáng Niên đứng ở tầng dưới tại trụ sở Nhã Nại vào lúc 11 giờ sáng, Thẩm Giáng Niên tràn ngập cảm xúc khi "thăm" lại nơi ở cũ của mình. Nói thật, cô vẫn thích Nhã Nại hơn, nhưng coi như không có duyên với công ty này vậy, quan trọng là, cô với Thẩm Thanh Hoà không có duyên.
Có tiếng gõ cửa, Lý Duệ nói: "Mời vào."
"Lý tổng."
"Giáng Niên?" Lý Nhuế kinh ngạc, cười nói: "Vào ngồi đi."
Thẩm Giáng Niên nói sắp từ chức, Lý Duệ tiếc nuối nói: "Tưởng tổng đích thân gọi cho tôi nói việc này, không thể giữ lại cô làm việc, là tổng thất của Nhã Nại."
"Đừng nói thế chứ, Nhã Nại có tiếng như vậy, có biết bao người muốn vào làm, sau này nếu có cơ hội thì tiếp tục hợp tác."
"Thủ tục từ chức về cơ bản tôi đã xử lý xong rồi, chỉ cần chữ ký của sếp nữa."
"Được rồi, cô nói cho tôi biết cần sếp nào ký."
Lý Nhuế đưa bản in thông tin bàn giao từ chức cho Thẩm Giáng Niên, "Các sếp bộ phận mà cô tham gia chủ yếu là tài chính, hành chính văn phòng và nhân sự." Lý Nhuế nói rồi dừng lại một chút, đột nhiên suýt xoa một tiếng, "Mấy sếp này thì dễ tìm, nhưng mà có sếp thì không có ở công ty, cô phải đợi rồi."
"Là Tưởng tổng à?"
"Không, Thẩm tổng."
Tim Thẩm Giáng Niên đập thình thịch: "Nếu tôi từ chức, tôi cần phải có chữ ký của Thẩm tổng hả?"
"Đúng vậy."
Thẩm Giáng Niên ngập ngừng hỏi: "Tôi gọi cho Tưởng tổng nhờ cô ấy ký thay được không?"
"Trước đó, Tưởng tổng gọi điện thoại còn dặn, về chuyện của cô, Thẩm tổng sẽ toàn quyền xử lý."
"..." Thẩm Giáng Niên lúc này không thể không thừa nhận, bánh răng số phận luôn đẩy cô về phía trước, đã thế còn đẩy về phía Thẩm Thanh Hoà, "Vậy khi nào Thẩm tổng mới quay lại? Tôi không thể cứ chờ như vậy được."
"Thật ra, nếu như bình thường xin nghỉ việc, cũng sẽ mất 30 ngày để bàn giao. Xét tính chất đặc biệt của công việc của cô, Tưởng tổng có nói, không cần phải tuân theo quy trình 30 ngày." Lý Nhuế thấy vẻ mặt Thẩm Giáng Niên không vui, trấn an: "Ngày Thẩm tổng quay lại làm việc thì chưa biết, nhưng nếu Thẩm tổng về, tôi sẽ liên lạc với cô ngay, trong lúc này, trong thời gian này, cô vẫn có thể kiêm chức bình thường, chỉ đừng ký hợp đồng với công ty khác."
"..." Chuyện này có vẻ không ổn, "Vậy tôi chỉ có thể đợi Thẩm tổng về hả?"
"Tạm thời là như vậy."
Làm sao có thể như vậy được? Thẩm Giáng Niên rời khỏi văn phòng của Lý Nhuế, gọi điện cho Tưởng Duy Nhĩ. Lời của Tưởng Duy Nhĩ về cơ bản cũng giống như lời của Lý Nhuế, hiển nhiên là trước đó hai người đã trao đổi với nhau trước. Khi hỏi lúc nào Thẩm Thanh Hoà quay lại làm việc, Tưởng Duy Nhĩ cũng mơ hồ, cuối cùng nói: [Tôi thấy, nếu cô gấp thì liên hệ trực tiếp với Thẩm tổng đi.]
Cô không muốn chủ động liên lạc với Thẩm Thanh Hoà, nhưng ông trời lại ép buộc cô, cô không thể làm trái ý trời, đành phải thuận theo.
Không phải chủ động liên lạc với Thẩm Thanh Hoà thôi sao? Thì liên lạc!