Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 271




Thẩm Giáng Niên biết, muốn có được tài liệu đen của Nhã Nại sẽ rất khó. Cây cao đón gió lớn, huống chi Nhã Nại là cây cổ thụ cao chót vót, ở sau lưng không biết có bao người nhìn chằm chằm, nhưng nó vẫn tồn tại đến bây giờ, cũng đủ thấy sức mạnh của nó.

Nhưng dù mạnh đến đâu thì vẫn có điểm yếu. Mà muốn tìm ra điểm yếu thì phải đến gần nó.

Có lẽ, cô nên gia nhập Nhã Nại trước, mặt dù hành vi này có chút "hèn", nhưng cô không thể bỏ lỡ cơ hội này. Cô không nhất thiết phải moi ra được tài liệu đen gì, nhưng ít ra, với tình trạng hiện tại của truyền thông King Quảng, sự bất lực của Ôn Đế, sự lo lắng của cô, và mất mát của Tân Vĩ Đồng.... Không phải chỉ vì các cô là một chấm nhỏ yếu đuối, mà bởi vì đối mặt với sự hùng mạnh của Nhã Nại, các cô chẳng biết gì cả.

Đêm khuya, nằm ở trên giường trằn trọc, Thẩm Giáng Niên vì muốn biết mình biết địch, nên đã quyết định.

Hôm sau, Tưởng Duy Nhĩ đột nhiên nhận được tin nhắn của Thẩm Giáng Niên, viết: [Tưởng tổng, nếu vẫn còn kịp, thì tôi muốn nói, lần trước là tôi ếch ngồi đáy giếng, quá tự mãn, có thể gia nhập Nhã Nại là vinh hạnh của tôi. Nhưng tôi hiểu rõ bản thân, không thích hợp ký hợp đồng làm việc dài hạn, nên trước tiên có thể ký hợp đồng là part time được không? Nếu như cảm thấy thích hợp thì tôi sẵn lòng ký hợp đồng dài hạn. Tôi biết, tôi là người mới, yêu cầu của tôi có hơi quá phận, cho nên, Tưởng tổng từ chối, tôi cũng có thể hiểu. Nhưng lỡ đâu... cô cảm thấy có thể, vậy tôi luôn sẵn sàng chờ lệnh.]

Khi Tưởng Duy Nhĩ nhận được tin nhắn, cô vừa kết thúc cuộc họp buổi sáng, ngồi trong văn phòng đọc tin nhắn từng chữ nhưng không trả lời ngay. Thẩm Giáng Niên trong lúc chờ đợi có chút lo lắng, nhưng theo lời thuyết khách hôm đó của Tưởng Duy Nhĩ, cô rất chắc chắn sẽ thắng.

"Mới sáng, sao cứ nhìn điện thoại suốt vậy." Tân Vĩ Đồng đặt bữa sáng lên bàn, "Lại đây ăn chút đi."

Bữa sáng là món cháo dinh dưỡng, còn có bánh mì sandwich, ở giữa có trứng chiên bên ngoài giòn bên trong mềm, ăn kèm với rau xanh, nhìn khá ngon, "Cô làm à?" Thẩm Giáng Niên thắc mắc: "Sao tôi không thấy cô nấu nhỉ?"

"Tôi dậy sớm." Tân Vĩ Đồng ngồi xuống, "Ăn thử xem."

"Ngon lắm." Thẩm Giáng Niên không phải người nấu ăn ngon, sao cô có gan mà kén chọn, "Cảm ơn cô."

"Phải rồi." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ ra, "Lần đi Hàn Quốc lần này, tôi đã báo cáo lại với Ôn Đế, cô ấy rất hài lòng, tiền công sẽ chuyển vào chiều này, bởi vì mức độ hoàn thành cao nên được thưởng thêm 1% dựa trên tiền công." Tân Vĩ Đồng nhướng mày, "Chà, công ty lớn hào phóng thật đó." Thẩm Giáng Niên mỉm cười.

Tân Vĩ Đồng không thể giúp được gì trong chuyện của truyền thông Kinh Quảng, công việc của cô đã kết thúc, cô không có lý do gì để ở lại nhà Thẩm Giáng Niên. Lúc cô nói sẽ rời đi, Thẩm Giáng Niên cũng không giữ lại, Tân Vĩ Đồng có chút mất mát, nhưng biết cũng không nên vội, "Chuyện của truyền thông King Quảng, tôi sẽ nghĩ thêm cách, lần này không giúp được em rồi, xin lỗi." Thẩm Giáng Niên trấn an: "Đừng thế chứ, tôi rất cảm ơn cô đấy."

Sau khi tiễn Tân Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên cũng không nhàn rỗi, trước tiên tìm kiếm thông tin của Nhã Nại ở trên mạng, đều là những hình mẫu tích cực. Chắc chắn, những gì công chúng có thể nhìn thấy chính là những gì họ muốn mọi người thấy. Trong lúc đợi Tưởng Duy Nhĩ trả lời, Thẩm Giáng Niên đến phòng làm việc nhỏ đọc sách, cô nhìn thoáng qua vali bị cô bỏ xó một bên, bởi vì không muốn xem tập tranh vẽ, nên cô không mở vali ra. Thẩm Giáng Niên đứng trước vali, im lặng đối mặt với nó, nhớ đến chuyện của bản thân và Thẩm Thanh Hoà, hốc mắt cô cay cay, cô hít một hơi thật sâu để ngăn nước mắt rơi xuống.

Lúc này tin nhắn trả lời của Tưởng Duy Nhĩ gửi đến, Tưởng Duy Nhĩ: [Như tôi đã nói, tôi không phải là người đứng đầu chi nhánh Bắc Kinh. Nếu cô thực sự muốn ở lại, chỉ cần nói trực tiếp với Thẩm tổng.]

Vốn dĩ bản thân rất mong chờ trả lời của Tưởng Duy Nhĩ, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn, Thẩm Giáng Niên cau mày.

Thẩm Giáng Niên: [Tưởng tổng, nếu đây là các cô từ chối tôi, thì không bằng nói thẳng với tôi luôn.]

Tưởng Duy Nhĩ: [Thật sự không phải từ chối cô. Nếu như cô có thể ký hợp đồng chính thức như đã thỏa thuận trước đó thì tôi có thể quyết định, vì đây là chuyện Thẩm tổng từ sớm đã giao cho tôi rồi. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên thay đổi cách hợp tác, tôi không thể đưa ra quyết định khi chưa được ủy quyền.]

Thẩm Giáng Niên: [Chức của cô cao hơn Thẩm tổng, cho nên đừng quanh co như vậy với tôi, không có ích gì.]

Tưởng Duy Nhĩ: [.... Cô đúng là cô gái bướng bỉnh, trong chuyện làm ăn không phải cứ dựa vào chức vị là được. Tôi nói vậy cô sẽ không tin, phải không? Đợi một lát.]

Thẩm Giáng Niên không trả lời, hai phút sau, cô nhận được ảnh chụp màn hình từ Tưởng Duy Nhĩ

Bấm vào, không cần nhìn kỹ, có thể mơ hồ nhìn thấy một hình đại diện quen thuộc.

Đó là lịch sử nói chuyện của Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Thanh Hoà.