Ý tưởng thì hay nhưng thực tế lại khó khăn.
Cho dù trong lòng đã nói tạm biệt, thì cũng không hề giảm bớt tình yêu từng có của cô dành cho Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên đã không còn là một đứa trẻ nữa, cô biết, sẽ phải rất rất lâu nữa cô mới có thể làm thứ này phai nhạt đi.
Yêu sâu hận sâu, vì cái yêu hận sâu đậm đó mà giống như vết thương, khiến Thẩm Giáng Niên đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, ban đêm không thể ngủ được.
Cô mở mắt đến sáng, đầu đau như muốn nổ tung, khi ba cô xoa bóp mắt cá chân cho cô, cô không biết đau ở đâu hơn, như thể toàn thân cô đầy vết thương. Nhưng dù vậy, Thẩm Giáng Niên vẫn không khóc, cô mệt mỏi và không muốn khóc vì Thẩm Thanh Hoà nữa, nhất là trước mặt người khác.
Thẩm Vạn Thành đã cố gắng hết sức điều chỉnh lực tay, an ủi nói: "Đau thì cứ khóc đi con, sẽ giảm đau hơn rất nhiều." Sợ Thẩm Giáng Niên ngại, Thẩm Vạn Thành cũng trêu chọc: "Ba là ba của con, sẽ giữ bí mật cho con." Đôi mắt Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, cô cố gắng mỉm cười, "Đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau như ngày hôm qua nữa."
Cho dù đó là vết thương hay tình yêu. Khóc sẽ đau nên sẽ không khóc nữa.
Ăn sáng xong, Thẩm Giáng Niên bảo vợ chồng già muốn đi làm gì thì làm, Lục Mạn Vân lo lắng con gái "không tự chăm sóc được bản thân", "Mẹ, thật sự không sao mà, bây giờ con có thể đi được rồi, chẳng qua đi hơi chậm." Để xác minh chân mình có thể đi được, Thẩm Giáng Niên nghiến răng kiên quyết muốn rời khỏi giường, Lục Mạn Vân ngăn cản: "Được rồi, không cần chứng minh với mẹ, lát nữa bạn mẹ sẽ đưa con một đôi nạng, con chống nạng đi đỡ đi, đừng để chân chạm đất, bị thương đến gân cần phải dưỡng tốt, tránh để lại di chứng."
Thẩm Giáng Niên đột nhiên từ một thanh niên tốt biến thành một kẻ què, trước khi rời đi, Lục Mạn Vân nói với Thẩm Giáng Niên: "Đêm nay, mẹ sẽ đón con về nhà, đừng ở đây." Thẩm Giáng Niên không mấy bằng lòng, cô cần thời gian một mình tĩnh lặng, "Mẹ à, mẹ đi làm đi, con muốn một mình." Giọng điệu rất nhẹ nhàng, không có vẻ gay gắt như trước.
Lục Mạn Vân liếc nhìn cô vài cái, "Vậy trước đi, giữa trưa mẹ sẽ đến, đừng lăn lộn." Thẩm Giáng Niên gật đầu.
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh khiến trái tim Thẩm Giáng Niên cảm thấy trống rỗng. Nhìn thoáng qua, cô nhìn thấy túi hành lý ở trong góc, cô mang từ Thượng Hải về, bên trong còn có một cuốn album ảnh. Thẩm Giáng Niên hiện tại không dám chạm vào, cho dù chỉ nghĩ đến Thẩm Thanh Hoà, mắt cô cũng sẽ cay cay.
Buộc bản thân không nhớ đến cô ấy, để nước mắt chảy ngược, Thẩm Giáng Niên ngồi trước cửa sổ, đắm mình dưới ánh mặt trời. Ánh nắng trong lành, sưởi ấm cơ thể cô nhưng lại không sưởi ấm được trái tim cô, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy lạnh lẽo khó tả. Những hình ảnh trong trí nhớ của cô không ngừng tuôn ra, ký ức về đêm đó đặc biệt rõ ràng, Thẩm Giáng Niên mở điện thoại lên, ngẫu nhiên bấm vào một bài hát, đều là <<Cô đơn tụng ca>>, vừa nghe đến đoạn đầu, đã nhịn không được mà rơi nước mắt, Thẩm Giáng Niên nhanh chóng đổi bài hát, đặc biệt tìm một danh sách bài hát vui vẻ, bài hát đầu tiên là <<Hôm nay em sẽ gả cho anh>>, Thẩm Giáng Niên cảm thấy... rất tức giận khi nghe bài hát này, không có cách nào nghe nữa.
Đơn giản tắt nhạc, nằm đó một mình và bắt đầu đếm cừu.
1, 2, 3, không biết Thẩm Thanh Hòa sao rồi, giờ còn ở đó không? Lục Chi Dao kia thật sự không dễ ưa, sao cô lại nghĩ tới chuyện đó nữa? 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10, 11. Hóa ra Thẩm Thanh Hoà không thích số 11 là vì Lục Chi Dao kết hôn vào ngày sinh nhật của cô ấy, Lục Chi Dao đúng là tàn nhẫn, ở ngay ngày sinh nhật của người yêu mình kết hôn, thế nhưng vậy thì đã sao? Thẩm Thanh Hoà vẫn thích Lục Chi Dao, a a a, sao cô lại nghĩ đến nữa rồi? Vừa rồi đếm đến đâu rồi nhỉ? Thẩm Giáng Niên căn bản không nhớ được, đành phải bắt đầu lại.
Liên tục không biết bao lâu, người cả đêm không ngủ rốt cục cảm thấy buồn ngủ, híp mắt bắt đầu ngủ gật. Tuy nhiên, chưa kịp ngủ thì điện thoại reo.
"Phiên dịch, lâu rồi không liên lạc~" Là Tưởng Duy Nhĩ.
"Ừ, Tưởng tổng." Thẩm Giáng Niên, "Gần đây cô thế nào rồi?"
"Trừ việc bận rộn và nhớ cô ra, thì mọi thứ đều ổn." Tưởng Duy Nhĩ luôn thích trêu chọc cô, Thẩm Giáng Niên không quan tâm, vô cảm mà phối hợp với màn đùa kia, "Tội lỗi thật, để cô bận trăm công ngàn việc mà rút thời gian ra nhớ tôi."
Tưởng Duy Nhĩ nghe thế cười lớn, "Hôm nay, tâm trạng của phiên dịch không tồi nha~"
"Từ đâu ra thấy vậy?" Hốc mắt Thẩm Giáng Niên đỏ lên."
"Trước kia, tôi nói nhớ cô, cô không thèm để ý."
"Nói thế thì oan cho tôi quá." Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, đầu choáng váng, không suy nghĩ nhiều liền nói một cách máy móc: "Cô bận như thế, sợ cô nhớ tôi, lại mệt thêm cho cô."
"Hoá ra vẫn biết đau lòng cho tôi."
"Chứ sao nữa." Thẩm Giáng Niên thành thật nói, "Chị đẹp luôn khiến người ta đau lòng."
"A~" Tưởng Duy Nhĩ càng cười vui vẻ hơn, "Có vẻ như gần đây tiến triển của cô với Thẩm tổng khá tốt nhỉ, mưa dầm thấm lâu rất biết tán tỉnh đấy." Thẩm Giáng Niên mở mắt và ngơ ngác nhìn trần nhà mà không nói gì, Tưởng Duy Nhĩ nói: "Được rồi, giờ nói chuyện đàng hoàng với cô."
"Hoá ra, nói nhớ tôi là chuyện không đàng hoàng?"
"Ha ha~ Phiên dịch này, sao hôm nay cô đáng yêu thế~" Tưởng Duy Nhĩ cười nói: "Nếu cô còn thế, tôi thật sự muốn đến ve vãn cô đấy."
"Đợi bất cứ lúc nào."
"Tôi không dám," Tưởng Duy Nhĩ cười tinh nghịch, "Thẩm tổng khá nhỏ mọn, tôi sợ cô ấy trả thù, coi chừng không biết sao lại chết nữa." Thẩm Giáng Niên cười hừ, im lặng.
"Không đùa nữa, nói chuyện công việc của cô, cô định khi nào đến đây làm?" Giọng Tưởng Duy Nhĩ quả thực nghiêm túc hơn, "Lúc trước, cô vẫn luôn nói không có thời gian, bên công ty cũng chỉ có mấy việc vặt nên không tìm cô, bây giờ công ty muốn triển khai dự án mới, tôi hy vọng cô có thể tham gia." Mặc dù Tưởng Duy Nhĩ đang nói hy vọng, nhưng với tư cách là tổng giám đốc của Nhã Nại, cái hy vọng mà cô nói, theo một nghĩa nào đó là một mệnh lệnh, cô yêu cầu Giáng Niên đi làm.
"Dự án mới nào?" Thẩm Giáng Niên không có ý định đi làm, bởi vì mới đêm qua, sau khi xóa thông tin liên lạc với Thẩm Thanh Hòa, cô đã quyết định tránh xa hoàn toàn, kể cả mọi thứ liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, chẳng hạn như Nhã Nại. Cô vốn định nghỉ ngơi vài ngày, không ngờ Tưởng Duy Nhĩ tới cửa tìm.
"Chúng ta cần đàm phán về một dự án đa quốc gia."
"Cụ thể là gì?"
"Cô có biết thương hiệu Lux không?"
"Nhà sản xuất ô tô à?" Là một thương hiệu nổi tiếng trong ngành ô tô, Thẩm Giáng Niên đã từng nghe nói đến.
"Ừm, ngay từ 2 năm trước, Nhã Nại đã dự định hợp tác với Lux. Đến bây giờ công ty vẫn chưa xác định được phương thức hợp tác cụ thể." Tưởng Duy Nhĩ dừng lại, "Đó không phải là đơn giản hợp tác. Hiện tại công ty đang xem xét việc mua lại hoặc liên doanh."
"Vậy công ty quyết định đẩy mạnh là được, còn cần đàm phán gì nữa?"
"Mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ", Tưởng Duy Nhĩ giải thích: "Từ lâu, trước khi thành lập chi nhánh Nhã Nại tại Bắc Kinh, trụ sở chính đã xây dựng kế hoạch phát triển. Chi nhánh Bắc Kinh sẽ lấy ngành công nghiệp ô tô làm cốt lõi và phát triển mảng này chính. Là hoạt động kinh doanh cốt lõi, dự án đa quốc gia này là trọng tâm. Trong giai đoạn đầu, trụ sở chính quản lý. Bây giờ chi nhánh Bắc Kinh đã chính thức được thành lập, toàn bộ hoạt động kinh doanh sẽ được bàn giao và tiếp quản bởi Bắc Kinh... Có rất nhiều việc cần đàm phán."
Thẩm Giáng Niên nghe xong đầu có chút đau, vì vậy ậm ừ ra hiệu cho Tưởng Duy Nhĩ tiếp tục.
"Tôi đã nói trước với cô rồi, người đứng đầu chi nhánh Bắc Kinh sẽ là Thẩm Thanh Hoà. Vì hiện tại cô ấy đang không đi làm nên tôi sẽ tạm thời thay thế cô ấy, khi cô ấy quay lại sẽ tiếp tục theo dự án." Tưởng Duy Nhĩ nói rộng hơn: "Đây là dự án đầu tiên của Thẩm Thanh Hoà sau khi nắm quyền, đây là một dự án quan trọng như vậy, điều này cho thấy công ty rất coi trọng cô ấy và chi nhánh Bắc Kinh."
"Vậy không phải khá tốt sao?" Thẩm Giáng Niên lạnh nhạt nói.
"Ừ, công ty cũng rất coi trọng cô. Tôi hy vọng cô có thể gia nhập và cùng công ty phát triển."
Thẩm Giáng Niên cau mày, thản nhiên nói: "Cảm ơn công ty các cô đã coi trọng, nhưng mà tôi đã quen tự do rồi, chỉ sợ không gánh nổi trách nhiệm nặng nề."
"Phiên dịch khiêm tốn quá rồi." Tưởng Duy Nhĩ cười nói: "Đối với nhân tài, chúng tôi luôn trân trọng, cô có yêu cầu gì thì cứ đưa ra."
"Không có yêu cầu." Thẩm Giáng Niên bất lực nói.
"Cô đang lo lắng điều gì à?" Giờ Tưởng Duy Nhĩ mới nhận thấy có gì đó không ổn ở Thẩm Giáng Niên. Trước kia cô ấy dùng lời nói quanh co nói bận, nhưng cô cũng không thực sự trốn tránh, lúc này cô thực sự cảm thấy bị từ chối.
"Không có."
"Cô đừng cảm thấy áp lực." Tưởng Duy Nhĩ lầm tưởng đâu Thẩm Giáng Niên lo lắng về lần hợp tác đầu tiên, đây là một dự án quan trọng, nếu thất bại, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm, "Chuyện này thành hay bại, trách nhiệm không phải ở cô."
Nói đến trách nhiệm, Thẩm Giáng Niên nhắc nhở: "Việc quan trọng như vậy trực tiếp giao cho công ty mới thành lập có thích hợp không?" Thẩm Giáng Niên mặc dù không quan tâm, nhưng từ góc độ người ngoài cuộc, cũng không tán thành, "Nói dễ nghe thì coi trọng Thẩm Thanh Hoà, nói khó nghe thì tạo áp lực." Về mặt chính trị doanh nghiệp, đó là một chiêu trò thông thường, tưởng chừng như được giao phó những nhiệm vụ quan trọng, nhưng thực chất nó đòi hỏi phải chấp nhận rủi ro lớn.
Nếu thành công, đương nhiên là tốt, công ty có thể được lợi, nếu thất bại, Thẩm Thanh Hoà sẽ gánh hết trách nhiệm rồi lật bài.
"A, đúng là người một nhà." Tưởng Duy Nhĩ nghĩ Thẩm Giáng Niên đang do dự vì chuyện này, cười nói: "Cô nói rất có lý, tôi không bác bỏ, nhưng cái tôi muốn nói, để nắm quyền, thì dự án này ban đầu là do Thẩm Thanh Hòa đề xuất, trên lý thuyết thì cô ấy sẽ là người chịu trách nhiệm. Người nắm quyền cao không thể ăn không ngồi rồi, Thẩm Thanh Hoà nắm trong ban điều hành, đương nhiên phải chịu trách nhiệm." Tưởng Duy Nhĩ dừng lại một lúc, "Nói một cách thẳng thắn hơn, việc Thẩm Thanh Hòa thất bại trong việc làm không chỉ ảnh hưởng đến bản thân cô ấy." Tuy nói thẳng nhưng trong lời nói vẫn ẩn chứa điều gì đó, Tưởng Duy Nhĩ hỏi: "Cô hiểu ý tôi đúng không?"
"Hiểu." Giọng Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng, "Trên thuyền có hai con châu chấu."
"Ha," Tưởng Duy Nhĩ cười, "Cô quả thực rất thông minh."
"Ha ha."
"Bây giờ đã nhìn thấu rồi, tôi sẽ không nói nhiều nữa, mời cô làm châu chấu thứ ba?"
Thẩm Giáng Niên trầm mặc, Tưởng Duy Nhĩ tiếp tục nói: "Nói cách khác, xem cô có đánh giá cao bọn tôi hay không."
Thẩm Giáng Niên cau mày, nhưng lại cười nói: "Nói thế sao được, tôi chỉ là tiểu thường dân, sao dám đánh giá những người trên cao như các cô, không dám coi thường." Lúc này Tưởng Duy Nhĩ mới ý thức, có gì đó đúng là không ổn, "Này phiên dịch, có gì nói thẳng đi."
"Ok, vậy tôi nói thẳng nhé."
"Ừ."
"Tôi sẽ không hợp tác với Nhã Nại."
"..." Một lúc sau, Tưởng Duy Nhĩ mới hỏi: "Cô và Thẩm Thanh Hoà xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì."
"Cãi nhau à?"
"Không có."
Tưởng Duy Nhĩ có một loại dự cảm không tốt: "Hai người... chia tay rồi?"
"Nếu Tưởng tổng nhất quyết xác định rõ ràng quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh Hoà thì coi như chúng tôi đã chia tay."
"Tại sao?" Giọng nói của Tưởng Duy Nhĩ tràn đầy sự không chắc chắn và không thể tin được, cô nghĩ rằng một ngày như vậy sẽ đến, nhưng cô không ngờ nó lại sớm như vậy. Hơn nữa, đó là vào tháng 11, lúc Thẩm Thanh Hoà lâm vào tình cảnh khó khăn nhất. Chẳng lẽ là... Thẩm Thanh Hoà sợ liên lụy đến Thẩm Giáng Niên nên mới nói thế? Tưởng Duy Nhĩ hỏi: "Ai trong hai người nói?"
"Tôi."
Một lúc lâu sau, Tưởng Duy Nhĩ mới chậm rãi hỏi: "Cô có thực sự yêu cô ấy không?"
Thẩm Giáng Niên im lặng, nước mắt rơi xuống, cô trực tiếp cúp điện thoại, sợ sẽ nghe thấy tiếng khóc.
Một lúc sau, Tưởng Duy Nhĩ gửi tin nhắn, nội dung này khiến trái tim Thẩm Giáng Niên càng thêm đau đớn.