Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 262




Vì sợ thất bại cho nên dứt khoát không bắt đầu.

Mà thời niên thiên hầu như sẽ là như thế.

Tân Vĩ Đồng nhẹ nhàng thở dài, cũng may là vẫn chưa muộn. Tân Vĩ Đồng ngồi ở mép giường nhìn người trăn trở trên giường, có lẽ trong lòng có chuyện gì đó nên ngủ không yên. Nỗi lo đó có lẽ liên quan đến Thẩm Thanh Hoà.

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu cô, người trên giường liền rên rỉ, gọi tên Thẩm Thanh Hòa, như muốn xác minh suy đoán của cô.

Thẩm Giáng Niên co rúm người lại, gọi đi gọi lại Thanh Hoà, nước mắt lăn dài trên mặt, khiến Tân Vĩ Đồng đau lòng. Tân Vĩ Đồng nhẹ nhàng vuốt cánh tay của Thẩm Giáng Niên, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Niên... Tiểu Niên..." Thấy Thẩm Giáng Niên ngày càng đau đớn, cô dùng sức lay người Thẩm Giáng Niên, nào ngờ Thẩm Giáng Niên đột nhiên bật người dậy, vung tay một cái.

Cánh tay này vung ra, đánh thẳng vào mặt Tân Vĩ Đồng, đầu Tân Vĩ Đồng ong ong, trời má, lỡ lén hôn lên trán một cái lập tức ăn một cú vả à? Nếu hôn môi, có khi nào bị đánh ngất luôn không?

Thẩm Giáng Niên tỉnh dậy, thở hổn hển khóc lóc, miệng vẫn gọi tên Thanh Hòa, thứ cô nhìn thấy trong đôi mắt đẫm lệ là một người đang ôm đầu ngồi xổm, sai một ánh mắt nhìn nhầm, rồi nhìn lại mới nhận ra kia là ai. Thẩm Giáng Niên giơ tay lau nước mắt, hỏi người vẫn đang ôm đầu trên mặt đất: "Tân Vĩ Đồng, sao cô lại tới đây?"

"A..." Tân Vĩ Đồng mới lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy nói: "Tôi không lo lắng cho em, nên đến thăm em." Vừa nói vừa xoa xoa mặt, Thẩm Giáng Niên đương nhiên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng. Có dấu hiệu bị đánh rõ ràng, tay cô vẫn có chút tê dại, "Xin lỗi." Thẩm Giáng Niên khàn giọng nói, có chút hối lỗi.

"Không sao đâu." Hai tay Tân Vĩ Đồng ôm mặt, hơi nghiêng người nhìn Thẩm Giáng Niên sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng hỏi: "Em sao rồi?"

"Tôi không sao." Thẩm Giáng Niên cau mày trả lời, cơ thể căng thẳng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Tỉnh lại sau cơn ác mộng, Thẩm Giáng Niên vẫn cảm thấy lạnh lẽo, cô mơ thấy Thẩm Thanh Hoà đã chết, có người muốn lấy đi thi thể của Thẩm Thanh Hòa, cô liều mạng bảo vệ...

"À, tay em đau không...." Tân Vĩ Đồng nhận ra vẻ căng thẳng của Thẩm Giáng Niên, cố ý nói đùa. Thẩm Giáng Niên không cười, chỉ lạnh lùng nhìn Tân Vĩ Đồng, lại nói: "Xin lỗi."

"Uống chút nước đi." Tân Vĩ Đồng rót nước, Thẩm Giáng Niên nhận lấy, cảm ơn, sau đó hỏi: "Cô tới đây lúc nào?"

"Không bao lâu."

"Người nhà tôi đâu?"

"Dì có việc đi ra ngoài, lát nữa chú sẽ về."

Thẩm Giáng Niên không nói nữa, Tân Vĩ Đồng cũng không nói gì, chỉ ngồi ở bên cạnh, chỉnh lại chăn bông bừa bộn của Thẩm Giáng Niên. Thẩm Giáng Niên ngồi đó cúi đầu cử động chân, mắt cá chân vẫn còn đau, mắt trợn lên nhìn thấy dấu vết trên cổ tay Tân Vĩ Đồng, đó là kiệt tác của cô, "Đỡ hơn chút nào chưa?" Thẩm Giáng Niên đột nhiên hỏi, Tân Vĩ Đồng ngẩng đầu lên, ngẩn người, sau đó ậm ừ khó hiểu, nhìn theo ánh mắt Thẩm Giáng Niên nhìn cổ tay mình, đưa tay ra sau lưng, cười nói: "Đỡ rồi."

"Xin lỗi."

"Gì thế chứ!" Tân Vĩ Đồng cười nói: "Từ lúc dậy đến giờ, em nói xin lỗi tôi ba lần rồi đó."

"Để tôi xem."

"Thật sự không sao mà."

"Để tôi xem."

Tân Vĩ Đồng đưa tay ra, Thẩm Giáng Niên vừa nắm, đầu quả tim lập tức nóng lên, Thẩm Giáng Niên nhìn đi nhìn lại: "Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Chưa," Tân Vĩ Đồng dùng tay trái nắm lấy cổ tay Thẩm Giáng Niên, "Nhưng mà em đó, bị trầy da cũng không băng lại, lỡ dính nước nhiễm trùng thì sao?"

"Không sao."

"Đừng có nói không sao, gọi bác sĩ đến khám đi."

Thẩm Giáng Niên ậm ừ một lát: "Để tôi gọi bạn tôi." Bạn chính là Tần Thư.

Chân trước Thẩm Vạn Thành tới cửa, chân sau thì là Tần Tư, "Chú ơi, đừng đóng cửa!" Tần Thư vừa đi ra cửa thang máy liền gọi Thẩm Vạn Thành. Sau khi lần lượt bước vào cửa, Tần Thư giải thích mục đích đến đây, Thẩm Vạn Thành thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên là con gái lại không bị thương, thứ hai là con gái đã tỉnh.

"Xem cho cô ấy trước đi." Thẩm Giáng Niên nâng cằm chỉ vào Tân Vĩ Đồng, "Xong rồi nếu không có việc gì thì về nghỉ ngơi sớm đi." Tần Thư liếc nhìn đã thấy đôi mắt sưng đỏ của Thẩm Giáng Niên, sau đó thấy tâm tình cô ấy không tốt, cô cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không dám hỏi, thế là im lặng kiểm tra cổ tay cho Tân Vĩ Đồng.

Tân Vĩ Đồng không nói nhiều, Tần Thư kê đơn thuốc, bảo cô ấy mỗi ngày xoa bóp vài lần, tận lực để chỗ bị tổn thương cách xa nước, ăn ít đồ cay, Tân Vĩ Đồng cảm ơn cô, Thẩm Giáng Niên gọi, "Ba ơi, ba tiễn Tân Vĩ Đồng giúp con."

"Vừa hay đến giờ ăn trưa, hay ở lại ăn cơm rồi đi." Thẩm Vạn Thành thấy người ta cũng chăm cho Thẩm Giáng Niên, cứ để tiễn đi thì cũng ngại.

"..." Thẩm Giáng Niên "nuốt câu ba làm đồ ăn có thể ăn được à" xuống, nói: "Vậy đợi Tần Thư làm xong, ba, ba mang hai người ra ngoài ăn đi." Lúc này Thẩm Vạn Thành mới ý thức được điều đó. Trì hoãn đợi một lúc, mới nói: "Con vừa mới ngủ dậy, nói chuyện với bạn đi, ba đi mua đồ ăn." Thẩm Vạn Thành nghĩ thế cũng tốt, cùng lắm thì đi mua đồ ăn gói về nhà.

Trong phòng có Tần Thư, Tân Vĩ Đồng và Thẩm Giáng Niên. Tần Thư kiểm tra tay Thẩm Giáng Niên, cũng không nói thêm gì nữa, "Phải biết đối xử tốt với bản thân." Tần Thư dọn hộp thuốc, "Nghỉ ngơi cho khoẻ, có gì thì gọi mình."

"Ở lại ăn cơm đi." Thẩm Giáng Niên không muốn cùng Tân Vĩ Đồng ở một mình, nhưng người là khách, bản thân cũng không thể đuổi người ta về.

"Bây giờ cậu cần được nghỉ ngơi, không thích hợp bị làm phiền." Người thông minh như Tần Thư liền hiểu, sắc mặt thản nhiên, vừa nói vừa cầm hộp thuốc, "Mình đi trước."

Đã nói thế, Tân Vĩ Đồng đành phải đứng lên nói: "Em gọi chú về đi, tôi cũng đi đây."

"Tần Thư." Thẩm Giáng Niên gọi, Tần Thư quay đầu lại: "Hả?"

"Cậu giúp mình tiễn bạn đi nha, sau đó quay lại, xem cái chân cho mình."

"Chân cậu cũng bị thương à?" Tần Thư buông hộp thuốc xuống, liếc nhìn Tân Vĩ Đồng, Tân Vĩ Đồng cười nói: "Không cần tiễn, tôi đi trước."

"Ừm, đừng để cổ tay của cô bị thương nữa nhé." Thẩm Giáng Niên nhắc nhở, Tân Vĩ Đồng cuối cùng cũng rời đi.

"Sao chân cậu lại bị thương nặng vậy hả?" Tần Thư nhìn mắt cá chân sưng to, khiếp sợ, Thẩm Giáng Niên buồn bã nói: "Không cẩn thận bị trật chân." Tần Thư rất muốn kiểm tra, nhưng Thẩm Giáng Niên lại giơ tay chặn lại, "Không cần khám."

"Hả."

"Có bôi thuốc rồi."

"Ừ." Tần Thư đứng ở nơi đó, "Người vừa rồi là cậu..." Cô cảm thấy bọn họ không chỉ là bạn bè, mà lúc này Thẩm Giáng Niên lại cố tình tránh người ta.

"Là học tỷ ở trường đại học của mình." Thẩm Giáng Niên không nói nhiều, Tần Thư cũng không hỏi thêm câu nào. Hai người ngồi im lặng một lúc, Thẩm Giáng Niên nhìn Tần Thư, như bị phân tâm: "Cậu với Tiền Xuyến Tử không sao đó chứ?"

"A?" Tần Thư chậm rãi nói: "Không sao."

"Cậu và..." Tần Thư mới nói được nửa chừng, thấy Thẩm Giáng Niên cau mày, Tần Thư đổi lời: "Mình thấy quan hệ của cậu với học tỷ kia không tốt lắm." Chủ đề đột nhiên thay đổi, cả hai tự hiểu, Thẩm Giáng Niên biết người mà Tần Thư vốn muốn hỏi chính là Thẩm Thanh Hoà, nhưng hiện tại cô thực sự không thể thờ ơ như vậy, vì thế cúi đầu nói: "Ừ, tạm được."

Im lặng hồi lâu, Tần Thư hắng giọng nói: "Giáng Niên."

"Hửm."

"Phải cố lên."

Thẩm Giáng Niên im lặng, cố lên sao? Cô không cố được nữa. Nhớ đến Thẩm Thanh Hoà, thể xác lẫn tinh thần đều đau.

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước, sau khi nghỉ ngơi xong lại tiếp tục cố gắng." Tần Thư tựa hồ đang nói với Thẩm Giáng Niên, nhưng cũng tựa như đang nói với chính mình: "Tiểu sư tử, cậu không được nản lòng."

Thẩm Giáng Niên vẫn ngồi đó, cúi đầu, khom lưng, cảm thấy vô cùng chán nản.

"Cậu vẫn luôn là thần tượng của mình." Tần Thư chậm rãi ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nói: "Trong lòng mình, mình vẫn luôn nhìn cậu như thế, lúc mệt mỏi, lúc buồn, chỉ cần nghĩ đến tiểu sư tử, là lập tức có động lực."

Thẩm Giáng Niên lần đầu tiên nghe được lời này, cô không tin, hai mắt đỏ lên, "Thật vậy hả?"

"Thật đó." Tần Thư ngồi xổm ở chỗ đó giơ tay thề: "Nếu mình nói dối, để cho mình..."

"Đừng thề bậy."

Tần Thư cười nói: "Ừ, mình không có lừa cậu đâu, cậu ở trong lòng mình, luôn là một người lợi hại, gặp bất cứ khó khăn nào cũng không bị đánh bại, cho nên, phải cố lên!" Tần Thư nắm chặt tay lại. Tim Thẩm Giáng Niên không biết vì sao lại cảm thấy tốt hơn một chút, cô cũng không thấp hèn, không phải thế sao? Thẩm Giáng Niên, người không được Thẩm Thanh Hoà yêu thích, cũng rất xuất sắc phải không?

Cuối cùng, bữa cơm này thành là do Lục Mạn Vân về nấu, sau khi ăn xong, Tần Thư rời đi, Thẩm Vạn Thành rửa chén, Lục Mạn Vân đi vào phòng ngủ đỡ Thẩm Giáng Niên xuống giường đi dạo.

Lúc hai mẹ con đứng trước cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau, Lục Mạn Vân mới nói: "Tiểu Niên."

"Dạ."Thẩm Giáng Niên đã chuẩn bị tinh thần nếu mẹ hỏi chuyện gì sẽ nói, nhưng Lục Mạn Vân hỏi lại là: "Con tự mình xử lý được không?"

Thẩm Giáng Niên sửng sốt một lát, tuy rằng không đề cập cụ thể, nhưng trong lòng có lẽ cũng biết: "Có thể ạ." Vừa hay, cô lại không mong người nhà can thiệp.

Lục Mạn Vân quay đầu liếc nhìn Thẩm Giáng Niên: "Mẹ có thể tin con không?"

"Có thể ạ."

"Vậy thì đừng biến bản thân thành thế này." Lục Mạn Vân thản nhiên nói, "Mẹ không ủng hộ con động vào người ta, nhưng nếu người ta đến cửa động vào con, thì phải phản đòn thật mạnh."

Thẩm Giáng Niên cắn môi, im lặng.

"Mặc kệ người đó là ai." Lục Mạn Vân giọng điệu càng lạnh lùng hơn, "Cho dù là Thẩm Thanh Hoà."

Tim Thẩm Giáng Niên nhói lên, đầu ngón tay của Lục Mạn Vân vẽ một đường lên kính: "Mẹ cũng có điểm mấu chốt của mẹ." Sau đó vẽ một đường xuống dưới, "Cũng có thời hạn." Đầu ngón tay của Lục Mạn Vân lặp lại, lần theo hai đường này, nhấn mạnh: "Hy vọng con có thể giải quyết trong giới hạn và thời hạn của mẹ," Lục Mạn Vân ngập ngừng, "Và đồng thời bảo vệ chính con," Lần này khoảng dừng lâu hơn, Lục Mạn Vân hỏi: "Con hiểu không?" Giọng điệu giống cách hỏi sinh viên đã hiểu vấn đề này chưa vậy, Thẩm Giáng Niên gật đầu, Lục Mạn Vân không hài lòng nói: "Nói chuyện."

"Hiểu rồi ạ!" Thẩm Giáng Niên hờn dỗi lớn tiếng.

"Ngon ha, dám lớn tiếng với mẹ." Lục Mạn Vân dỗi lại, sau đó làm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẹ không đùa, con cũng không còn nhỏ."

"Mẹ..." Thẩm Giáng Niên ngắt lời Lục Mạn Vân, Lục Mạn Vân không nói thêm gì nữa.

Đêm đến, Thẩm Giáng Niên đã ngủ quá lâu, không thể ngủ được nữa. Tắt đèn, Thẩm Giáng Niên ngồi ở trên giường, ngồi ngây ra hồi lâu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Đối với Thẩm Thanh Hòa, cô không thể quên được, nhưng cô lại không có cách nào để có được, cô không thể chấp nhận trong lòng Thẩm Thanh Hòa đã có người khác nhưng lại ở bên cô, cô chính là nhỏ mọn thế đó, cho nên, lần này đã ghi hận.

Sau khi Thẩm Giáng Niên khóc nức nở, cô lấy điện thoại ra xóa WeChat và thông tin liên lạc của Thẩm Thanh Hoà.

Rất đau, nhưng phải thế, rất oán hận, nhưng mà....

Tạm biệt, Thẩm Thanh Hoà.