Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 229: C229: Chương 229




Tiếng bước chân thu hút sự chú ý của Thẩm Giáng Niên, cô dùng hai tay nắm lấy sợi dây nhỏ quần ngủ, chậm rãi quay người lại.

Trong lúc Thẩm Giáng Niên quay người lại, Nguyễn Duyệt và bác sĩ theo bản năng quay đầu đi, ở trong đầu mặc niệm, không thể nhìn, không được nhìn... đi vào trong với tâm lý khám chữa bệnh, thế nhưng khi Thẩm Giáng Niên xoay người lại, không điêu ngoa, đứng ngẩng cao đầu... hai người lại khó chịu, giống như người có vấn đề mới là bọn họ.

Cho dù hai người đừng nghiêng nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của Thẩm Giáng Niên. Không khí bắt đầu nóng lên, Nguyễn Duyệt vừa định mở miệng nói chuyện, Thẩm Giáng Niên đã lên tiếng trước: "Mấy người là ai?" Giọng không khàn, nhưng có chút căng thẳng, rõ ràng bị mất nước.

.... Nguyễn Duyệt trở tay không kịp, người này phát sốt còn kèm theo mất trí nhớ à?

Hai người rất ý, mỗi người xoay ngược nửa vòng, rồi bốn mắt nhìn nhau, bác sĩ nhẹ giọng hỏi: "Hai người thật sự quen biết nhau à?" Nguyễn Duyệt bất lực trợn mắt, "Đương nhiên rồi."

Lưng như có kim chích vào, bác sĩ mím môi nói: "Bây giờ xoay người lại không?"


Nếu đã vào được thì cứ căng da đầu mà làm vậy, Nguyễn Duyệt ừ một tiếng, "Tôi đếm ngược, cùng nhau quay lại." Sau đó, không đợi bác sĩ trả lời, Nguyễn Duyệt bắt đầu đếm ngược, bác sĩ muốn nói sau khi quay người lại lỡ xảy ra chuyện gì... Nhưng trước khi kịp hỏi, Nguyễn Duyệt đã đếm ngược xong, quay người lại, bác sĩ chỉ có thể xoay theo.

Hai người ngầm hiểu ý, đều cúi đầu cùng nhau bước về phía trước.

Nhưng chưa hoàn thành được bước thứ nhất thì đã bị đòn "công kích"

"Ra ngoài." Hai chữ đơn giản này mang theo sức mạnh không thể cưỡng lại được.

"Giáng Niên..." Nguyễn Duyệt còn muốn giãy giụa, Thẩm Giáng Niên bỗng nhiên hét lớn, điên cuồng nói: "Ra ngoài!" Xong rồi... còn muốn khóc, Nguyễn Duyệt vội vàng giơ tay đầu hàng, cúi đầu nói: "Bọn tôi đi ra ngay đây, ra ngay đây."

Nguyễn Duyệt đi ra ngoài, bác sĩ cũng chỉ có thể đi theo, vừa đi vừa nói: "Nghĩ kỹ chưa? Giờ mà đi ra khó mà vào lại được." Nguyễn Duyệt băn khoăn: "Tôi biết, nhưng cô không thấy cô ấy muốn khóc à?" Nguyễn Duyệt sợ người khác khóc nhất, đặc biệt là con gái, mà hơn nữa người kia còn là Thẩm Giáng Niên.

"Cô ấy khó chịu, khóc cũng bình thường mà." Hai người đi tới cửa, "Tôi đề nghị nên dùng biện pháp mạnh." Ý bác sĩ, chỉ cần chế ngự được Thẩm Giáng Niên, tiêm thuốc là xong.

"Cô đùa hả? Một cái người sống sờ sờ, còn bán khoả th@n, tôi động tay kiểu gì?" Nguyễn Duyệt đen mặt, bác sĩ nắm lấy tay nắm cửa, cuối cùng hỏi: "Cô xác định muốn đi ra ngoài chứ?"

Nguyễn Duyệt cắn răng nói: "Giáng Niên, bây giờ cô đang sốt cao, cầm tiêm thuốc, tiêm xong bọn tôi đi ra ngoài được không?"

"Không được!" Thẩm Giáng Niên lớn tiếng trả lời, sau đó lại lảm nhảm nói: "Người gì đâu mà xấu không có khả năng là người tốt, còn không mặc đồng phục y tá, nhất định là giả, đồ lang băm, lang băm." Giọng khá to cho nên hai người đều nghe rõ ràng.


"Nói thế ai mà chịu nổi!" Bác sĩ nắm chặt tay nắm cửa, "Tôi hành nghề y đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên tôi bị gọi là lang băm."

"Mặc dù tôi không dựa vào mặt để kiếm sống, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị nói là xấu." Một lúc sau Nguyễn Duyệt mới nói.

"Cơ hội đã đến." Bác sĩ âm thầm quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Giáng Niên quay lưng về phía bọn họ, có lẽ là mệt, đang muốn lên giường nằm. Nguyễn Duyệt nắm chặt tay thành quyền: "Tôi sẽ đi khống chế cô ấy, cô phải nắm bắt thời gian." Nguyễn Duyệt đi vài bước, nhảy lên đè Thẩm Giáng Niên xuống dưới, một tay giữ cổ tay Thẩm Giáng Niên: "Mau lên!" Tốc độ của bác sĩ rất nhanh, "Cô sờ trán cô ấy đi."

"Sờ cái gì mà sờ nữa, cổ tay nóng lắm rồi đây."

Thẩm Giáng Niên bắt đầu vùng vẫy, nhưng là một người bệnh, sức lực của cô quá yếu so với Nguyễn Duyệt khỏe mạnh.

"Mau lên!" Nguyễn Duyệt thúc giục.

"Như thế này không tiêm được." Bác sĩ đi lòng vòng mãi cũng không tìm được cơ hội thích hợp.


"Cô đúng là lang băm!"

"Cô nói gì thế!" Bác sĩ cạn lời, "Cô giữ tay thế thì làm sao mà tôi tiêm hả?"

Giãy giụa không có kết quả, Thẩm Giáng Niên lần này thật sự khóc, nhưng khóc thì khóc chứ vẫn không từ bỏ vùng vẫy, nhân cơ hội cắn vào tay Nguyễn Duyệt, đau đến mức Nguyễn Duyệt lập tức buông ra, không còn cách nào khác, hết cách rồi, cô không thể một tay chặt một cái làm người ta bất tỉnh nhân sự được.

"Hu hu~" Thẩm Giáng Niên vừa khóc vừa tìm kiếm thứ gì đó, Nguyễn Duyệt nhìn qua liền phát hiện ra điện thoại di động của cô ấy. Đang đoán được mục đích của cô ấy, bọn họ liền nhìn thấy Thẩm Giáng Niên nằm đó, bấm bấm gì đó, rất nhanh cả hai nghe được giọng nói quen thuộc.

Rồi mời gọi video bằng WeChat.

"Chẳng lẽ gọi điện cho Thẩm tổng..." Bác sĩ có một loại dự cảm không lành. Nguyễn Duyệt cũng căng thẳng theo, không thể nào chứ? Rất nhanh, video chat đã có người trả lời, một giọng nói quen thuộc nhất vang lên, nhưng giọng lại rất ôn nhu cùng với cưng chiều.