Từ cái ngày gặp được Thẩm Thanh Hoà, thế giới của Thẩm Giáng Niên đã thay đổi.
Từ không biết đến quen, có lẽ chỉ trong nháy mắt. Thẩm Giáng Niên không hề ghét sự thay đổi của bản thân, điều cô ghét là lần nào cô cũng phải đối mặt với nó một mình.
Rõ ràng lúc này các cô đã ở bên nhau, nhưng Thẩm Giáng Niên lại vô cùng tức giận.
Nhưng dù cô có tức giận thế nào đi chăng nữa thì Thẩm Thanh Hoà cũng không ở bên cạnh, d*c vọng của cô cũng không được giải quyết nên cô chỉ có thể cố gắng kìm nén.
Nhu cầu s1nh lý của con người cũng giống như đói thì ăn, khát nước thì uống nước, có thể chịu đựng một thời gian nhưng xét cho cùng đó không phải là giải pháp lâu dài. Khi cô gặp Thẩm Thanh Hoà, mọi thứ xung quanh cô bắt đầu mất kiểm soát, ngày càng chìm sâu hơn vào vực thẳm của d*c vọng.
Lúc này, cơ thể không còn khống chế được ý chí của chủ nhân nữa, chủ nhân muốn kiềm chế nó, nhưng "nó" lại muốn.
Giữa d*c vọng và hiện thực nảy sinh mâu thuẫn, Thẩm Giáng Niên chỉ có hai cách giải quyết vấn đề, một là tự cung tự cấp cơm ăn áo mặc, hai là tắm nước lạnh, cô khá nhạy cảm với cái lạnh, sau khi bị cơn lạnh k1ch thích, d*c vọng của cô sẽ nhanh chóng hạ xuống, cho nên, trước kia, mỗi lần cô với Thẩm Thanh Hoà ở trong phòng tắm làm này làm nọ, Thẩm Thanh Hoà rất chu đáo, cho dù cô có dựa vào tường, thì sẽ quay hướng vòi nước ấm vào bức tường kia để xối đi cái lạnh.
Bây giờ tựa lưng vào tường không những lạnh mà còn rất thoải mái, đây là thế giới của người giàu, mọi chi tiết trong cuộc sống đều được chăm chút rất kỹ lưỡng. Thẩm Giáng Niên dựa vào tường, trong lòng vẫn đang giằng co, trong tập tranh của Thẩm Thanh Hòa, cô nhớ tới không chỉ hai người cùng nhau, mà còn có solo, bởi vì thân thể cô khó chịu cho nên không xem khúc sau... Thẩm Giáng Niên xấu hổ buồn bực, sao đột nhiên cô cảm thấy cái người Thẩm Thanh Hoà này cũng quá xấu rồi, có phải biết bản thân cô sẽ khó chịu, cũng đoán được khó chịu đến mức khó mà khống chế được sẽ tự động tay?
Với sự liên tưởng như vậy, hình ảnh Thẩm Thanh Hoà trong đầu Thẩm Giáng Niên lập tức "tà ác" không ít. Thẩm Thanh Hoà bảo đêm nay cô ngủ ở đây, chắc chắn đã đoán ra được sẽ như thế này, trước kia cô ở trong Thẩm phủ đi dạo loanh quanh đều bị Thẩm Thanh Hoà bắt được, có thể thấy được ở trong Thẩm phủ khắp nơi đều có camera ẩn.... Được rồi, Thẩm Thanh Hoà muốn cô ngủ ở nơi này, sau đó nhịn không được mà xem phần sau của tập tranh rồi solo luôn.... Thẩm Thanh Hoà xấu xa quá rồi! Thẩm Giáng Niên tức giận đấm vào tường, không thể làm theo ý muốn của kẻ xấu.
Thẩm Giáng Niên đem nhiệt độ nước dần hạ xuống, rất có tư thế nước ấm nấu ếch xanh, cho nên khi nhiệt độ nước ngày càng thấp, cơ thể bắt đầu thích ứng, trời không lạnh đến thế, nhưng thực tế nhiệt độ nước đã rất thấp... Cuối cùng, Thẩm Giáng Niên dùng nước lạnh tắm rửa toàn thân đến đỏ bừng, d*c vọng trong cơ thể quả thật đã phai đi rất nhiều, cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, quấn mình trong một chiếc khăn tắm, buộc mình phải sấy khô tóc rồi tắt đèn, đóng cửa sổ, ngã xuống giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cùng lúc đó, trong nhà Tần Thư, đèn vẫn sáng, ngoại trừ phòng khách.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Tối nay chúng ta tiếp tục nhỉ?
Cầm Thú Hại Người: Ok, tôi sẽ ráng hết sức.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Sao thế? Nếu thời gian của bạn không thuận tiện, thì đổi thời gian khác.
Với sự giúp đỡ của người bạn này, Lê Thiển bắt đầu lên cấp, tuy tốc độ rất nhanh nhưng phần thực sắc dã tính kia, yêu cầu cấp bậc quá cao, trong thời gian ngắn cô không thể nào tăng nhanh được.
Cầm Thú Hại Người: Không phải thời gian, không sao, bắt đầu đi.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Vấn đề hôm nay, tôi có thể tự viết được không....
Mấy vấn đề trước, đều là do Cầm Thú Hại Người viết. Không phải mấy vấn đề đó không tốt, mà là... nói sao nhỉ? Có nhiều cái quá chuyên sâu, cô không hiểu lắm, giống như một giáo viên toán đại học thậm chí không nói cho bạn biết giới hạn mà trực tiếp cho bạn biết định lý.
Đối với giữa phụ nữ, nền tảng của Lê Thiển cơ bản là con số không.
Ví dụ, chữ "âm" trông thì chẳng mấy xa lạ, nhưng khi ghép với mấy chữ khác thì không mấy xa lạ, nhưng mà đi cùng với vật, đạo... rồi còn có môi gì đó, mà điểm chết người là môi thì có nhiều kích cỡ khác nhau, phương pháp k1ch thích cũng khác nhau... Lê Thiển bắt đầu đau đầu.
Ở trong phòng ngủ, Tần Thư mặc dù uống nhiều nước nhưng vẫn ho không ngừng, cô thích mấy người nhẹ dạ, mấy ngày nay nói chuyện với Lê Thiển bung xoã thỏa thích, cả người nóng bừng thì không nói đằng này còn đi ra ban công hóng gió, Tần Thư Thụ bị viêm amidan, cổ họng đau rát.
Nếu là trước kia, Tần Thư nhất định sẽ lựa chọn nghỉ ngơi, làm bác sĩ, cô quanh năm dạy người khác cách chăm sóc cơ thể khi bị bệnh, đặc biệt chú ý nghỉ ngơi, uống nhiều nước nóng. Có thể uống nước nhưng không thể ngủ được. Cô rất muốn ngủ, nhưng cỏ xanh muốn mau chóng trưởng thành, cho nên cô phải nhanh bón phân vào.
Cầm Thú Hại Người: Được a.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Vậy thì tôi hỏi, bạn không được cười.
Tần Thư nghi hoặc, người này muốn hỏi cái gì đây? Cầm Thú Hại Người: Ừm.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Cười trộm cũng không được.
Người này cũng bá đạo quá rồi, một bé cừu con chơi cùng tiểu sư tử Thẩm Giáng Niên quá lâu, trên người cũng bị lây nhiễm tính khí ngang ngược, Cầm Thú Hại Người: Biết rồi.
Một lúc sau, Tần Thư ho mấy tiếng, một tin nhắn từ Ly Ly Nguyên Thượng Thảo gửi đến, trong đó nói: Xin dùng ngôn ngữ bình dân để giới thiệu cấu trúc s1nh lý của vị trí thần bí của phụ nữ, để người mới có thể hiểu được mà không có bất kỳ áp lực nào.
Phốc, Tần Thư rốt cuộc phun ra nước miếng, vốn là muốn ho khan, mà với vấn đề của Lê Thiển thì quả thực là... Ừm.
Lê Thiển hồi lâu không đợi trả lời, nhưng cô vẫn là ngượng ngùng đỏ mặt, lo lắng như kiến ngồi trong chảo nóng, xấu hổ đến phát bực. Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Bạn đang cười trộm phải không!!!
Tần Thư che miệng ho khan một tiếng, một tay gõ bàn phím, Cầm Thú Hại Người: Cười từng cái.
Lý Lệ Nguyên Thượng Thảo: Aaaaa, tôi nguyền rủa bạn uống nước bị sặc
Cầm Thú Hại Người: [Kinh Khủng.jpg] Ông trời là họ hàng của bạn phải không? Tôi mới sặc đây.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: [cười lăn lộn.jpg]
Tần Thư ho một tiếng, mặt đỏ bừng, sức khoẻ không tốt nhưng lại vui vẻ, Cầm Thú Hại Người: Được rồi, tôi trả lời vấn đề của bạn, nhưng mà, vấn đề lần này của bạn khó trả lời lắm, khó nói hết được trong một lần, tôi sẽ cố gắng.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Ok. ⁄(⁄ ⁄·⁄ω⁄·⁄ ⁄)⁄
Lê Thiển gửi cái icon thẹn thùng, cái thẹn này khiến lòng Tần Thư run lên, Cầm Thú Hại Người: Tôi sẽ nói cho bạn biết từ ngoài vào trong, từ nông đến sâu.
Lê Thiển đang định trả lời, cô chợt nhớ ra có gì đó không đúng, đỏ mặt trả lời, Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Ôi thôi, không phải giải thích với tôi! Là trả lời câu hỏi để tăng điểm.
Cầm Thú Hại Người: Ha~ OK.
Trong lúc chờ đợi, Lê Thiển cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào, không thể không nói, Cầm Thú này đối với cô rất tốt, mặc dù lúc đầu dùng ảnh chụp lưng để lừa cô, nhưng cô cũng không có thiệt, giúp cô tăng điểm, rõ ràng chuyện này bất lợi nhưng Cầm Thú này vẫn đồng ý.
Lê Thiển cũng đoán được đối phương có âm mưu, tuy nhiên, Lê Thiển cũng nghĩ rõ ràng, cô sẽ không cho đối phương có cơ hội. Bởi vì cô không có khả năng thích phụ nữ, trong đầu hiện lên Thẩm Giáng Niên và Thẩm Thanh Hoà, cô rùng mình, cô không phản cảm, nhưng thật sự khó mà tưởng tượng được, cô với người phụ nữ tóc dài dây dưa trên giường....
Vấn đề của Lê Thiển quá khó, đây có lẽ là việc mà giáo viên sinh học nên làm, Tần Thư cố gắng dùng ngôn ngữ của chính mình để miêu tả những điều không thể diễn tả, cho nên dùng từ rất nghiêm ngặt, thời gian khó tránh khỏi kéo dài.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: Bạn còn ở đó không?
Con thú gây hại: Còn đây.
Ly Ly Nguyên Thượng Thảo: À à, tôi tưởng bạn ngủ rồi.
Thật ra mắt Tần Thư đang rất đau, vẫn không ngừng dụi mắt, tiếp tục viết. Lê Thiển cứ thế mà chờ, chờ đến khi ngủ gật, Tần Thư còn viết, viết thế mà đến rạng sáng. Người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đều phải viết ra tất cả câu trả lời, lúc nói chuyện nhảm với Lê Thiển, Tần Thư sợ mình không có đủ thời gian, hai người sẽ thức khuya vì việc này, cô viết rất nhiều vấn về và đáp án, mỗi ngày sẽ gửi cho Lê Thiển.
Điều cô không ngờ tới là hôm nay Lê Thiển muốn tự đưa ra vấn đề, Tần Thư lại chiều người ta, cho nên thời gian ngày càng trễ.
Đầu Tần Thư rối tung, có chút khó chịu, cũng vì thế mà kéo Lê Thiển thức đêm chung. Tần Thư chia đáp án thành từng mảnh, gửi đi đáp án đầu tiên, đại khái giải thích cấu trúc s1nh lý cơ bản của vị trí thần bí phụ nữ. Chờ hồi lâu, Lê Thiển vẫn không có trả lời, Tần Thư thở phào nhẹ nhõm, có lẽ đã ngủ rồi?
Tần Thư dụi dụi mắt nhìn đồng hồ, cô còn có thể ngủ được một lát. Không ngờ Tần Thư nằm xuống, có chút buồn ngủ thì có tiếng gõ cửa, Tần Thư hạ giọng hỏi: "Sao thế?"
"Cầm Thú! Sao còn chưa dậy hả? Tôi làm bữa sáng rồi!" Lê Thiển tiếp tục đập cửa, "Mau dậy đi!"
Tần Thư lộn một cái như cá chép, bật dậy, hiếm được Lê Thiển làm bữa sáng cho, dù có chết cũng phải là xác chết vùng dậy ăn một miếng, "Đừng gõ, tôi dậy rồi." Rõ ràng rất muốn nhưng ngoài miệng lại nói không muốn, Lê Thiển ở bên ngoài mắng: "Tôi làm bữa sáng cho cậu thế mà còn này nọ, để cho cậu đói chết luôn!" Tần Thư sờ sờ mặt, chết sao? Có lẽ cô gặp khó khăn trong giao tiếp xã hội, cho nên không thể nói trôi chảy trước người thật.
Thời gian ăn sáng của hai người bắt đầu ngày mới nhưng Thẩm Giáng Niên, người ở Thượng Hải xa xôi, lại "không như mong đợi", một cái ngủ là không dậy nổi. Nếu như nước lạnh mà biết nói, chắc sẽ nói: Nếu tôi không thể hiển thực lực của mình, cho tôi là mèo bệnh sao?
Thẩm Giáng Niên bị cảm lạnh do tắm nước lạnh, điều đó có nghĩa là "rắc rối lớn" sắp đến.