Thẩm phu nhân, ở đây có một đoạn video ngắn để phu nhân xem, vui lòng nhấp vào "OK".
Ô "OK" liên tục nhấp nháy, nhắc cô nhấn OK.
Thẩm Giáng Niên do dự một chút rồi nhấn nút, đây chẳng lẽ là một bất ngờ Thẩm Thanh Hoà chuẩn bị cho cô sao?
Video bắt đầu phát, người trong ảnh hóa ra chính là Thẩm Thanh Hoà, cô ấy mặc bộ quần áo thường ngày ở nhà, ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách quen thuộc của Thẩm phủ, vẻ mặt bình tĩnh, trên môi nở nụ cười. Trước khi bắt đầu nói, cô ấy vẫy tay và nói với giọng thân mật: "Đã lâu không gặp, Tiểu lãng cuốn."
Có lẽ thực sự đã rất lâu rồi không thấy, nên ngay cả người trong video cũng khiến Thẩm Giáng Niên cảm thấy thân thiết hơn. Nghiêng người về phía trước, mặt cô gần như chạm vào màn hình máy tính.
“Tôi đi đã bao nhiêu ngày rồi?” Thẩm Thanh Hoà dùng đầu ngón tay gõ gõ môi, tựa hồ đang suy nghĩ nghiêm túc. Thẩm Giáng Niên cũng bẻ ngón tay đếm, ôi trời, mới đi có ba ngày thôi sao? Sao cô có cảm giác như mấy thế kỷ trôi qua thế? Thẩm Giáng Niên nghĩ như vậy, nói như đang cùng Thẩm Thanh Hoà nói chuyện: “Người rời đi mới có 3 ngày, sao em có cảm giác lâu như 3 thế kỷ vậy.”. Ngôn Tình Cổ Đại
"Ừa, Tiểu lãng cuốn thông minh như vậy, chắc chắn sẽ sớm thấy tôi ở chỗ này.” Thẩm Thanh Hoà cười, hiếm khi cười vui vẻ như vậy, hàm răng trắng mơ hồ lộ ra, thật đáng yêu. Thẩm Giáng Niên kiêu ngạo nói: "Đúng vậy, mới 3 ngày mà em phát hiện ra rồi.”
“Thật ra thì chuyện quay video thế này, khi quay cũng có chút ngượng.” Thẩm Thanh Hoà xoa hai tay vào nhau, cười nhạt, “Nhưng mà, thông qua cách thức thế này, muốn nhắn gửi đến em vài câu, không biết em có thích không.”
“Em thích.” Thẩm Giáng Niên thẳng thắn nói, người không có ở trước mặt, có nói sao cũng không thấy thẹn.
“Ừa.” Thẩm Thanh Hoà gật đầu, như đang đáp lại Thẩm Giáng Niên, “Tôi đi vắng mấy ngày, chắc em chưa quen nhỉ?” Thẩm Thanh Hoà mỗi lần đều biết cách nắm bắt thời gian, dừng lại giữa chừng, để cho người ngồi trước màn hình có thời gian trả lời lại, hơn nữa ánh mắt đúng lúc mà đối diện với cô, giống như cả hai đang video call với nhau.
“Ừa, em nhớ người lắm.” Hai má Thẩm Giáng Niên vẫn hơi nóng, da cô rất mỏng!
"Không biết em có chăm sóc bản thân tốt hay không, đây chính là điều tôi lo lắng nhất." Thẩm Thanh Hoà lo lắng nói: "Mặc dù em đã hứa với tôi, nhưng Tiểu lãng cuốn lại là một tiểu sư tử không nghe lời."
Thẩm Giáng Niên chăm chú nhìn người trong video: “Ừa, nhớ người, chẳng muốn ăn gì hết.” Thẩm Giáng Niên nghiêng người lại gần, hình dáng đôi môi của Thẩm Thanh Hoà thật đẹp.
“Hy vọng sau khi xem xong video hôm nay, em có thể ăn một bữa thật ngon, đừng để tôi lo lắng, được không em?” Thẩm Thanh Hoà nghiêng người về phía trước, đột nhiên tiến lại gần, như muốn hôn cô, phản ứng xấu hổ theo bản năng của Thẩm Giáng Niên là lùi lại, sắc mặt Thẩm Thanh Hoà trở nên lạnh lùng, "Có nghe thấy không? Phải ăn uống đầy đủ." Nhìn nhau, qua màn hình, vẻ "nghiêm khắc" của Thẩm Thanh Hoà tỏa ra, "Được rồi, em sẽ cố gắng.” Giọng Thẩm Giáng Niên dần nhỏ đi.
“Biết đâu sẽ có ngày tôi sẽ đột xuất kiểm tra đấy.” Thẩm Thanh Hoà ngồi lại và mỉm cười, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì vào vấn đề chính thôi.” Thẩm Thanh Hoà dừng một chút, “Tôi không giỏi ăn nói, luôn thích dùng hành động thay lời nói, bình thường không hay giải thích. Thế nên, em có hiểu lầm hay khó hiểu về tôi, tôi có thể hiểu em.”
Thẩm Giáng Niên gật đầu, không biết chính xác Thẩm Thanh Hoà định nói gì.
“Lúc chúng ta vừa quen biết nhau không bao lâu, khi tôi ở Bắc Kinh, em đi nước ngoài công tác, khi đó đã hẹn sẽ gặp nhau, nhưng em lại nói chưa chắc em sẽ đến, lúc đó tôi trả lời, nếu em chắc chắn có thể đến thì phải gọi điện thoại cho tôi.” Thẩm Thanh Hoà mím môi, đôi mắt sâu thẳm như nhìn thấu tâm hồn Thẩm Giáng Niên, khiến cô cảm thấy có chút mềm, “Em không trả lời tôi, tôi tưởng đâu em không đến, nhưng sau đó khi chúng ta nhắc đến chuyện này, em nói em bị mất điện thoại.”
Thẩm Giáng Niên gật đầu, quả thực là như vậy, “Còn có một chuyện em không biết, ngày em không tới, Tử Quân tới, nhân viên phục vụ liền đưa em ấy lên phòng. Bởi vì tôi không có biết em bị mất điện thoại, cũng không biết em sẽ về, cho nên tối hôm đó, tôi không đến khách sạn.”
Hở? Tức là Thích Tử Quân đã đi, Thẩm Thanh Hoà không đến khách sạn vì tưởng cô không về? Trong lòng Thẩm Giáng Niên trong lòng có chút ngọt ngào, nhếch lên khóe môi mỉm cười.
“À, còn một chuyện nữa.” Thẩm Thanh Hoà tựa hồ chợt nhớ ra: “Đêm đó ở Thượng Hải, em gọi điện cho tôi muốn tôi đến đón, nhưng tôi lại không nhận được cuộc gọi nào cả.”
Thẩm Giáng Niên đột nhiên nhớ tới chuyện kia, "Sao có thể như vậy? Rõ ràng có tín hiệu mà.” Thẩm Giáng Niên hừ mũi.
“Không chỉ không nhận được gọi nhỡ, không có lịch sử cuộc gọi.” Thẩm Thanh Hoà nhướng mày, "Lúc đó Tử Quân đang ở nhà tôi, tôi đoán là đứa trẻ này đã nhận điện thoại.” Giáng Niên không nói nên lời, Thích Tử Quân lúc đó mới bắt đầu “hư” sao?
"Em luôn tò mò về Tử Quân, tôi biết."
"Em vẫn còn tò mò."
"Tôi chưa bao giờ nói ra bởi vì điều đó thực sự không cần thiết. Trong mắt tôi, em ấy chỉ là một đứa trẻ."
“Chậc.”
“Nhưng mà, em tựa hồ rất quan tâm.” Thẩm Thanh Hoà ôn nhu nói: “Nói cho em cũng không có hại gì.”
"Thích Tử Quân, rốt cuộc là gì của người?” Thẩm Giáng Niên theo bản năng hỏi, cô rất muốn biết.