Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 220: Chương 220




Lê Thiển không có động tĩnh, mấy lần Thẩm Giáng Niên muốn gửi tin nhắn nhưng lại thôi. Việc của cô không có nghĩa đó là việc của Lê Thiển, cho dù hai người có mối quan hệ tốt đến đâu cũng không thể tùy tiện được.

Thẩm Giáng Niên thật sự không thể ở lại lâu hơn, cả nhà đều tràn ngập mùi Thẩm Thanh Hoà, nếu ở thêm nữa cô sẽ phát điên.

Thay vì chết trong chờ đợi, chi bằng vừa đợi vừa đi thám thính vậy, Thẩm Giáng Niên quyết định ra ngoài đi dạo.

Trở lại phòng ngủ thay quần áo, người đi ngang tủ đồ nội y của riêng Thẩm Thanh Hòa, khựng bước chân, Thẩm Giáng Niên quay ngược trở lại.

Màu sắc nội y của Thẩm Thanh Hoà chủ yếu là đơn sắc, điều này cho thấy cô ấy không thích những thứ quá cầu kỳ. Nhìn thoáng qua thấy phong cách tương tự mà Thẩm Thanh Hoà mặc, Thẩm Giáng Niên lấy đầu ngón tay khều khều, tơ lụa tung bay, khiến Thẩm Giáng Niên hoa mắt.

Mấy cái này Thẩm Thanh Hòa đều mặc qua hết rồi à? Cô không biết liệu... ngửi ngửi... thì có giống kẻ biến thái không nữa, Thẩm Giáng Niên cắn môi, đứng đực mặt ở đó, chưa làm gì hết mà mặt đã đỏ hết cả lên.

“Khụ khụ.” Thẩm Giáng Niên ho khan một tiếng, buông áo ngực của Thẩm Thanh Hoà xuống, quyết định không làm chuyện biến thái như vậy nữa.

Thẩm Giáng Niên mang ý định muốn ra ngoài đi dạo, nhưng mà sự thật là Thẩm phủ quá lớn, muốn đi ra ngoài thì phải đi ra cửa chính. Bình thường đi bằng xe, không cảm thấy bao xa, Thẩm Giáng Niên hôm nay đi chậm một chút, không biết có phải là sai đường hay không, nửa giờ vẫn chưa tới cửa chính.

Thẩm Giáng Niên chỉ muốn đi ra ngoài, dọc đường không quan tâm đến những thứ khác, hiện tại cô không muốn đi nữa thì mới phát hiện cảnh vật xung quanh không tồi, có núi có nước. Hòn non bộ sống động như thật, dòng suối róc rách, Thẩm Giáng Niên đến gần hơn, xung quanh có từng đàn cá bơi lội, thật dễ chịu.

Cảnh đẹp ngay trước mắt, cớ sao phải đi ra ngoài? Thẩm Giáng Niên ngồi trên ghế dài thở dài, kỳ thật cô biết rất rõ vấn đề không phải là phong cảnh hay bất cứ thứ gì ở thế giới bên ngoài, mà vấn đề là ở tim cô.

Thẩm Thanh Hoa đi đã mang theo tim cô đi, haizz, chả thấy hứng thú với bất cứ thứ gì, thực sự không ổn chút nào. Thẩm Giáng Niên rất muốn bận rộn, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, trong đầu chỉ toàn là Thẩm Thanh Hòa, ngoại trừ những gì liên quan đến Thẩm Thanh Hòa thì cô chả muốn làm gì hết.


Nhưng mà cái người Thẩm Thanh Hòa thần bí này, không đúng là một cái hố đen, cô không có cách nào bắt đầu, ngược lại sẽ bị hút vào trong đó. Thẩm Giáng Niên nắm chặt tay đập ghế, Tiền Xuyến Tử chết tiệt.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã tới.

Tin nhắn của Lê Thiển cuối cùng cũng được gửi đến.

Tiền Xuyến Tử: Bảo bối, xin lỗi bảo bối nhé, vừa rồi có việc. Về Thẩm Thanh Hòa, mình có hỏi được một chút, không biết cậu có hứng thú không.

Thẩm Giáng Niên sắp nổ tung, tin nhắn cô trả lời lại đầy bom đạn: Bớt nói nhảm với mình đi, mau nói! [Quăng bom]

Tiền Xuyến Tử: Mình muốn nói, cậu đấy, đúng là có mắt, Thẩm Thanh Hòa thuở nhỏ đã rất ưu tú.

Thẩm Giáng Niên: ừ, cái này cũng không khó nhìn ra.

Thẩm Giáng Niên vẫn vui vẻ khi bạn thân của cô nói ra sự thật hiển nhiên này, Thẩm Giáng Niên: Đừng nói cho mình biết, cậu hỏi được chuyện mình cũng biết nhé?

Tiền Xuyến Tử: Sao cậu biết được?

Thẩm Giáng Niên:... Cậu còn dám chơi mình hả? Nói cụ thể xem coi.

Tiền Xuyến Tử: Trước khi nói, mình có điều muốn nói, thông tin mình hỏi chưa chắc là chính xác, chỉ mang tính chất tham khảo, cậu đã hứa với mình thì không thể...

Thẩm Giáng Niên: Mình biết.

Tiền Xuyến Tử: Thẩm Thành Hòa tạo cho cậu cảm giác rằng cô ấy rất lợi hại, không chỉ về năng lực trong công việc, mà còn trong cuộc sống hằng ngày cũng thế đúng không?

Thẩm Giáng Niên: Đúng vậy.

Tiền Xuyến Tử: Chắc hẳn cậu cũng thắc mắc tại sao một thiên kim tiểu thư lại biết nấu ăn, đáng lý phải là 10 ngón tay không dính nước đúng không?

Thẩm Giáng Niên: Cái đầu cậu, bớt lòng vòng với mình đi!

Cái ngứa trong lòng Thẩm Giáng Niên đang chờ được gãi, Tiền Xuyến Tử nói: Được rồi, được rồi, không giỡn với cậu nữa, nghe nói từ nhỏ Thẩm Thanh Hòa đã biết làm mấy chuyện đó rồi, còn rất giỏi nữa.

Từ nhỏ? Thẩm Giáng Niên cau mày, trả lời: Chẳng lẽ này là cách dạy con của nhà giàu à?


Lê Thiển: Chuyện này phải để mình hỏi tiếp, mình cũng đâu thể hỏi ra hết được trong một lần, tóm lại là có tiến triển gì thì mình sẽ cho cậu hay.

Thẩm Giáng Niên không cam lòng, Thẩm Giáng Niên: Thế là giờ cậu chỉ hỏi được bao nhiêu đó thôi sao?. Ngôn Tình Tổng Tài

Tiền Xuyến Tử: Đúng vậy.

Thẩm Giáng Niên: Được rồi.

Thật ra, Thẩm Giáng Niên rất muốn hỏi, cách nói chuyện của Lê Thiển không đúng lắm, đáng lý nếu đã hỏi thế rồi thì người bình thường sẽ hỏi tiếp là tại sao thiên kim tiểu thư nhà giàu lại phải làm việc nhà?

Thực tế thì Lê Thiển đương nhiên biết lý do, chẳng qua cô không có cách nào nói với Thẩm Giáng Niên: Mẹ của Thẩm Thanh Hòa mất sớm, cô ấy được lớn lên trong “tình yêu thương đủ mọi cách” của mẹ kế, cho nên trưởng thành mới như ngày hôm nay, còn có rất nhiều chuyện mà Lê Thiển chưa biết.

Nhưng... mẹ kế của Thẩm Thanh Hoà thực sự là... một nhân vật tầm cỡ. Lê Thiển dùng đầu ngón tay lần theo màn hình, quyền lực lắm sao, một chút thông tin tiêu cực cũng không có, chứng tỏ đội ngũ đứng sau rất mạnh. Kiều Sanh nói đúng, dù cô có biết thì cũng phải biết lợi biết hại, cố gắng nói những cái lợi cho Thẩm Giáng Niên biết.

Lê Thiển bắt đầu lo lắng về Thẩm Thanh Hòa và gia tộc ẩn sau lưng cô ấy, trước kia nghĩ chỉ cần Thẩm Thanh Hòa yêu Thẩm Giáng Niên là đủ rồi, nhưng Lê Thiển không phải trẻ con, biết phận làm con sống trong một đại gia tộc trên lưng đeo rất nhiều gánh nặng. Lê Thiển không muốn Thẩm Giáng Niên vì Thẩm Thanh Hòa mà chịu tổn thương, haizz, càng nghĩ Lê Thiển càng hối hận, nếu lúc trước cô phải tìm hiểu kỹ trước khi giới thiệu hai người họ với nhau.

Ngồi trên ghế đã đủ, Thẩm Giáng Niên đứng dậy, tiếp tục đi ra ngoài. Sau khi đi lòng vòng, cuối cùng cũng bước ra khỏi cổng chính vào buổi trưa, đi dọc con phố nhộn nhịp một mình, càng nhớ Thẩm Thanh Hoà hơn. Góc phố quen thuộc, con đường cùng nhau dạo bước… Cầm trên tay ly cà phê America mà Thẩm Thanh Hoà từng gọi, trong lòng cô thấy đắng chát.

Nhìn đám đông náo nhiệt, đôi tình nhân đi bên nhau, tim Thẩm Giáng Niên gần như muốn nổ tung. Ahhh! Cô muốn đi Mỹ, kệ hết đi, cô có thể tự đi Mỹ, thẩm Giáng Niên chán ngấy những suy đoán vô nghĩa.

Đúng vậy, tìm một lý do chính đáng để đi Mỹ!

Thẩm Giáng Niên gọi cho Ôn Đế: "Ôn Đế, sắp tới có bạn bè nào của chị cần đi công tác bên Mỹ không? Em sẵn lòng cung cấp phiên dịch miễn phí."

“Trong thời gian sắp tới bạn bè của chị cũng không có ai đi Mỹ cả.” Ôn Đế nghiêm túc nói.


“…” Giáng Niên trầm ngâm hồi lâu mới thấp giọng nói: “Không có một ai hết sao?”

Cảm nhận được tâm tình Thẩm Giáng Niên không ổn, Ôn Đế cười nói: “Nhưng, chị muốn đi.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy em cũng đi.”

“A, chân của em là mọc trên người em mà.” Ôn Đế chắc chắn Thẩm Giáng Niên có mục đích riêng.

"Em muốn đi, lấy thân phận là phiên dịch đi cùng chị.” Thẩm Giáng Niên nói một cách thiếu kiên nhẫn.

"Được!" Ôn Đế mỉm cười đồng ý, ngay lúc Thẩm Giáng Niên sắp vui vẻ thì Ôn Đế chậm rãi nói: "Nhưng mà..."

"Sao thế?”

"Hình như em đã quên cái gì đó."