Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 189: Chương 189





Bực bội suốt đường đi, Thẩm Giáng Niên quay về hội trường vì sắp đến lượt cô lên sân khấu.
Có lẽ trong lòng có tâm sự, nên trạng thái hôm nay không tốt, nhất là khi thấy Thẩm Thanh Hòa từ bên ngoài đi vào, ngồi lại vào vị trí trung tâm.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Hòa không biểu hiện gì, trên sân khấu Thẩm Giáng Niên cố ý tránh ánh mắt Thẩm Thanh Hòa, hay nói cách khác, cô chỉ muốn tránh, thậm chí cô còn không chắc liệu Thẩm Thanh Hòa có đang nhìn mình hay không.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của cô thỉnh thoảng rơi trên người Thẩm Thanh Hòa, phần lớn thời gian cô ấy đều nói chuyện với Tưởng Duy Nhĩ, xem ra chuyện trước đó cô ấy không hề bị ảnh hưởng chút nào, cô tức giận nhưng Thẩm Thanh Hòa lại không quan tâm.

Thẩm Giáng Niên nghĩ đến điểm này, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Sau khi rời khỏi sân khấu, giám đốc marketing đi tới, quan tâm hỏi Thẩm Giáng Niên: "Cô không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên lắc đầu, kiên nhẫn nói: "Không sao, chẳng qua nghỉ ngơi không tốt, yên tâm đi, không làm chậm trễ công việc đâu." Thẩm Giáng Niên giải thích xong, giám đốc marketing cười cười, "Không phải lo cô làm ảnh hướng đến công việc, chỉ muốn nói nếu cô không thoải mái thì có thể về nghỉ ngơi." Thẩm Giáng Niên hiểu lầm đối phương, xin lỗi: "Thực xin lỗi." Giám đốc marketing liên tục nói không có việc gì.
Thẩm Giáng Niên đang tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Nguyễn Nhuyễn ở phía sau vẫy tay, Thẩm Giáng Niên một mình đi qua.

Nguyễn Nhuyễn vẫn còn đỏ mặt, tựa như đang ngượng ngùng, nhưng Thẩm Giáng Niên cũng không có ý gì khác, cô bị Nguyễn Nhuyễn kéo đi nói chuyện một hồi, Nguyễn Nhuyễn lại bị gọi đi, để lại Thẩm Giáng Niên ngồi một mình ở đó, cô cũng không có tâm trạng làm gì khác; móc một điện thoại ra, thấy được tin nhắn WeChat Thẩm Thanh Hòa gửi đến, chỉ có một tin nhắn duy nhất là: Không sao đâu.
Hả?
Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm ba chữ này, hồi lâu không có phản ứng.

Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ kỹ, giáo sư Lục không gọi lại, chẳng lẽ Thẩm Thanh Hòa đã giải quyết ổn thỏa với giáo sư Lục rồi à? Hành động này là sao đây? Mặc dù còn buồn bực nhưng cũng giảm bớt không ít.

Thẩm Giáng Niên vẫn tiếp tục chờ, chờ đến giữa trưa buổi diễn tập kết thúc, Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ đứng dậy, sóng vai nhau bước ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Giáng Niên dõi theo Thẩm Thanh Hòa, cô đang chờ tín hiệu.
Sắp đến trước mặt cô, Tưởng Duy Nhĩ không biết đang nói gì với Thẩm Thanh Hòa, còn cười rất vui vẻ, từ góc nghiêng cũng nhìn ra được.

Đương nhiên, đây không phải là trọng tâm chú ý của Thẩm Giáng Niên, mấu chốt là Thẩm Thanh Hòa cũng bật cười, đồng thời ánh mắt cuối cùng cũng lướt về phía cô, khiến cho tiểu sư tử chờ đợi đã lâu vừa có chút vui vừa tủi thân.
Bởi vì vui cho nên tim nhảy nhót.
Nhưng bởi vì tủi thân cho nên đứng yên ở đó không nhúc nhích.
Vừa rồi cô chủ động rời đi, rõ ràng là đang cáu kỉnh, thế mà Thẩm Thanh Hòa không biết đường đi theo cô.

Thẩm Giáng Niên thử đổi vị trí, nếu Thẩm Thanh Hòa rời đi, cô sẽ chủ động đi theo, cho dù bị đẩy ra xa, cô cũng đi theo không xa không gần, sao có thể không để ý được? Đương nhiên, cái tin nhắn kia...!cũng coi là một thái độ của Thẩm Thanh Hòa, người này có để ý đến cô, nhưng mà Thẩm Giáng Niên lại không hài lòng.
Lúc Thẩm Thanh Hòa và Tưởng Duy Nhĩ sắp đến nơi rồi, Thẩm Thanh Hòa đột nhiên dừng bước lại, nói với Tưởng Duy Nhĩ vài câu, vỗ vỗ bả vai, Tưởng Duy Nhĩ lại bật cười, liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái rồi rời đi.
Mà Thẩm Thanh Hòa cuối cùng cũng đi về phía cô.
Thẩm Giáng Niên thế mà thiếu nghị lực có chút khẩn trương, vừa rồi chọc cô buồn bực, giờ còn muốn đến chọc giận cô sao? Thẩm Thanh Hòa càng đến gần, Thẩm Giáng Niên càng sốt ruột, cô hẳn nên thể hiện ra bản thân đang tức giận chứ nhỉ? Nếu cô không hề tức giận thì đó không phải là cô; nhưng mà đối với Thẩm Thanh Hòa, nếu Thẩm Giáng Niên tức giận thì cũng không phải là cô....!Trời mẹ, yêu đương phiền phức quá, có giận cũng phải có chừng có mực.
Thẩm Thanh Hòa đã tới, nhẹ giọng nói: "Đi ăn trưa thôi, em muốn ăn gì?"

Ôn nhu như vậy, cưng chiều như thế, đến giọng điệu cũng dịu dàng....!Thẩm Giáng Niên làm sao có thể từ chối được, nhưng mà, cô vẫn còn tức giận, người này thế mà còn không nhắc đến chuyện kia, "Còn biết chủ động đến tìm em à." Lúc cùng nhau đi ra nhau ra ngoài, Thẩm Giáng Niên mới oán trách.
Thẩm Thanh Hòa không phản bác, chỉ ừ, khiến Thẩm Giáng Niên không còn chỗ nào để phát huy sức lực, mỗi lần đối mặt với Thẩm Thanh Hòa, cô đều không thể cáu kỉnh hờn dỗi được.
Cáu kỉnh thực sự không phải là việc của một người.
Thẩm Giáng Niên có chút lo lắng, sau khi ở cùng Thẩm Thanh Hòa, cô dường như không còn cãi nhau nữa.
Trong bữa ăn, Thẩm Thanh Hòa đều chiếu cố cô đủ điều, từ việc chủ động kéo ghế cho cô đến chủ động gắp đồ ăn cho cô, Thẩm Giáng Niên cảm thấy, nếu cô còn giận dỗi nữa, cảm thấy bản thân không qua được.
Thẩm Thanh Hòa có thể không giỏi dỗ người khác bằng lời nói, nhưng hành động lại làm rất tốt, Thẩm Giáng Niên có thể cảm giác được mình đang được quan tâm.

Ăn xong bữa trưa, chút cáu kỉnh trong lòng Thẩm Giáng Niên cơ bản đã biến mất, cô có thể làm được gì nữa đâu, thật sự rất khó tức giận và làm lơ người mình thích.
Nói như thế nào đây nhỉ? Thích Thẩm Thanh Hòa, giống như bản thân đã sở hữu một hệ thống tự chữa lành.

Cho dù là tức giận hay buồn bực, chỉ cần là Thẩm Thanh Hòa, cô có thể "tự chữa lành" cho mình, giống như bây giờ, Thẩm Giáng Niên không còn buồn bực nữa.
"Tối nay tôi phải tăng ca, sẽ về rất muộn." Sau bữa ăn, Thẩm Thanh Hòa nói.
"Em đi cùng người." Thẩm Giáng Niên sợ bị từ chối, quyết luyệt nói: "Đây là quyết định của em, phản đối vô hiệu."
Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, "Có người đẹp đi cùng sao lại phải từ chối nhỉ?" Trong lời nói có ý trêu chọc, Thẩm Giáng Niên hơi đỏ mặt, "Cũng không biết là người nào luôn hay thích từ chối người ta." Cô cũng không phải thích ghim, chẳng qua là bị từ chối nhiều lần quá rồi, nếm mùi vị bị từ chối đã quá đủ rồi.

"Em ngủ trưa đi." Thẩm Thanh Hòa gợi ý, Thẩm Giáng Niên lại hỏi: "Người cũng ngủ trưa à?"
"Nửa tiếng nữa, tôi có cuộc họp."
"Ồ ~" Thẩm Giáng Niên không muốn ngủ trưa, nhưng mà nói không rõ ràng, xem ra cuộc họp này không cần cô tham gia, không thể nhìn thấy Thẩm Thanh Hòa nữa nên cô phải đến tìm việc gì đó để làm."Vậy người họp xong nếu tiện thì tìm em nha." Lúc tách ra, Thẩm Giáng Niên nói với Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa lên lầu họp, lúc Thẩm Giáng Niên đi xuống lầu, cô nhìn đồng hồ, thấy còn lâu mới xong, cô đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo.

Thẩm Giáng Niên thích đi dạo một mình, đôi khi không phải để mua sắm, nhưng mà hôm nay, nhìn cái gì cũng muốn mua cho Thẩm Thanh Hòa.
Đương nhiên, cũng chỉ là nghĩ thôi, Thẩm Giáng Niên sợ mua không đủ tốt, đến lúc đó đưa cho Thẩm Thanh Hòa, người ta không mặc thì bản thân lại không vui, nhưng nếu mặc có lẽ là Thẩm Thanh Hòa miễn cưỡng.

Những người như Thẩm Thanh Hòa đều thích kén chọn, quan trọng nhất là giá cả thực sự rất đắt.

Thẩm Giáng Niên cũng tin là thế, cô từng xem thử một nhãn hiệu áo sơ mi Thẩm Thanh Hòa mặc, nhìn qua rất đơn giản nhưng khi kiểm tra giá thì hơn...!30 ngàn tệ.
Không thể phủ nhận, quần áo của Thẩm Thanh Hòa rất đẹp, hấp dẫn nhưng thực sự rất đắt tiền, bản thân Thẩm Giáng Niên cũng sẽ không ăn mặc tốn kém như vậy, cô cũng muốn tiết kiệm tiền mua một căn biệt thự lớn, sau đó mua một mảnh đất lớn để xây dựng một tòa nhà.

Thẩm Giáng Niên đi mua sắm một vòng, vòng đi vòng lại, dừng lại ở một cửa hiệu nổi tiếng, nhìn trúng bộ trang phục người mẫu mặc trên tấm áp phích, từ áo đến quần đều màu đen, lắc tay bạc được đính đá, vòng cổ ngọc trai trắng, cả bộ từ trên xuống dưới, chắc hơn 60 ngàn tệ, cộng thêm nước hoa và bộ son môi đủ màu...!Thẩm Giáng Niên tính toán, tầm giá khoảng 70.000 đến 80.000 nhân dân tệ.
Do dự một giây, mua.
Nhớ đến việc Thẩm Thanh Hòa sắp đi nước ngoài, các cô sẽ xa nhau một thời gian dài, cô muốn dùng cách nào đó để thỉnh thoảng khiến Thẩm Thanh Hòa nghĩ đến mình.


Mua thì mua rồi đó, nhưng là sao để đưa cho Thẩm Thanh Hòa đây? Nếu Thẩm Thanh Hòa không thích thì sao? Mỗi một người sau khi mua quà cho người yêu xong, chắc đều lo lắng.
Thẩm Giáng Niên không có quyết đoán như lúc mới mua, giờ thì rụt rè, cuối cùng gửi về nhà ở CBD, cô phải nghĩ cách thích hợp để đưa.

Không biết có phải vì mấy ngày nay cô không quay lại đây nên người gửi hoa hồng trước đó đã không còn nữa, Thẩm Giáng Niên bớt đi một phiền toái.
Trên đường trở lại CBD, điện thoại của Thẩm Giáng Niên vang lên, cô nghĩ ngay đến Lục Mạn Vân, nhưng đó là một số lạ, Thẩm Giáng Niên có ấn tượng, đó là Tiền tổng.

Thẩm Giáng Niên nghĩ tới "lời nói đầu" của Thẩm Thanh Hòa, vậy chẳng lẽ Tiền tổng định quấn lấy cô không buông à?
Thẩm Giáng Niên không còn sức mà dây dưa, trước khi cô nghe điện thoại, cô đã lên sẵn kế hoạch và trực tiếp từ chối, đơn giản gọn gàng.
"Cô Thẩm, tôi xin lỗi trước đã." Tiền tổng vừa mở miệng xin lỗi trước, làm Thẩm Giáng Niên khó nói câu từ chối, "Tiền tổng, không sao."
"Người bạn cũ này của cô đã lỡ hẹn.

Dù lý do chính không phải là ở tôi, nhưng mà cũng không thoát liên quan, cho tôi một cơ hội để xin lỗi, nếu cô có thời gian, lúc nào chúng ta gặp mặt đi."
Thẩm Giáng Niên hứng thú không còn như trước, dù sao trong đầu cô đã có tính toán, muốn vạch ra ranh giới rõ ràng, "Không cần đâu, Tiền tổng." Thẩm Giáng Niên đi đến hướng tổ chức họp báo của Nhã Nại, khéo léo nói: "Việc này, cứ vậy đi Tiền tổng, tôi còn việc phải làm." Thẩm Giáng Niên chủ động cúp điện thoại, cô cũng đã đến trước cửa khách sạn, mới đi được vài bước, điện thoại lại reo.
Thẩm Giáng Niên có chút kinh ngạc khi nhìn rõ người gọi, nhưng cô vẫn bắt máy: "Ôn Đế?" Hai người đã lâu không liên lạc với nhau, "Rốt cuộc chị đã trốn đi đâu vậy?"
"Quay lại." Giọng Ôn Đế đầy ý cười, khi Thẩm Giáng Niên quay lại, quả thực đã nhìn thấy Ôn Đế, nhưng cũng nhìn thấy một người khác..