Lục Mạn Vân cũng đã đoán trước được, trong mấy ngày tới, bà và Thẩm Thanh Hòa vì Thẩm Giáng Niên mà lại gặp mặt.
Chỉ là không ngờ, cái gặp này lại nhanh và bất ngờ đến thế.
Biểu cảm của Lục Mạn Vân phải nói là vô cùng lạnh nhạt, "Mẹ, là con bảo Thẩm Thanh Hòa đến." Thẩm Giáng Niên sợ Lục Mạn Vân làm Thẩm Thanh Hòa xấu hổ, nên vừa vào cửa liền giải thích, quay người lại gọi Thẩm Thanh Hòa đứng ở cửa: "Thanh Hòa vào đi." Ở một góc cô không nhìn thấy, Lục Mạn Vân liếc xéo cô con gái không có tiền đồ của mình, "Vào đi, vào rồi nói." Lục Mạn Vân lên tiếng, Thẩm Thanh Hòa mới đi vào, Lục Mạn Vân coi như cũng hài lòng với người biết thời thế.
"Thanh Hòa, ngồi đây đi." Sợ Thẩm Thanh Hòa khó chịu, Thẩm Giáng Niên ngồi xuống trước, vỗ nhẹ vào bên cạnh.
Thẩm Thanh Hòa đứng ở nơi đó không nhúc nhích, biết Lục Mạn Vân nhất định còn có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, "Con đừng có ngồi, đi rót nước cho khách đi." Lục Mạn Vân trách một câu, cô con gái này đúng là không coi Thẩm Thanh Hòa là người ngoài.
Thẩm Giáng Niên không hài lòng cho lắm, cái khiến cô không hài lòng chính là cái từ "khách" kia, Thẩm Thanh Hòa không chỉ đơn giản là khách đâu.
Nhưng mà, giáo sư Lục không biết mối quan hệ của các cô, coi như không biết không có tội đi, hơn nữa sáng nay cô vừa mới đắc tội người này xong, Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn đứng dậy, "Dạ, mẹ, mẹ uống gì?" Thẩm Giáng Niên vừa hỏi vừa liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống.
Thẩm Thanh Hòa mím môi, nghe rõ ràng Lục Mạn Vân định nghĩa cô là khách.
Không sao, sớm muộn gì cũng có ngày, cô sẽ khiến Lục Mạn Vân bằng lòng nói ra ba chữ: Người một nhà.
"Mẹ uống cam tươi ép." Lục Mạn Vân không hề khách khí, Thẩm Giáng Niên bĩu môi, mẹ yêu à, mẹ nghiêm túc đó à? Giờ này đòi cam tươi ép là sao? Thẩm Giáng Niên đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Lục Mạn Vân quay đầu nhìn cô: "Chưa rõ lời mẹ nói à?"
"..." Thẩm Giáng Niên da đầu tê dại, hình như hôm nay giáo sư Lục bị cô chọc tức quá độ rồi, cô không muốn nghe lời.
"Trong nhà có cam không ạ?"
"Con còn hỏi mẹ?" Lục Mạn Vân hỏi ngược lại.
Dịch lại có nghĩa là: Có, thì lập tức đi ép đi; không có à? Đi mua ngay và luôn.
"...Con đi xem." Thẩm Giáng Niên nói xong liền đi vào thư phòng.
"Vạn Thành không có ở nhà." Lục Mạn Vân ngồi xuống, cùng Thẩm Thanh Hòa giữ khoảng cách.
Thẩm Giáng Niên quả thực là...!ba yêu không có ở nhà, tìm trợ giúp thất bại.
Thẩm Giáng Niên đành phải xoay người đi vào phòng bếp, Thẩm Thanh Hòa trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại đau cho vị tiểu lãng cuốn, nhưng ngoài cảm giác đau lòng ra còn có yên tâm, xem ra, Lục Mạn Vân có thể áp chế được Thẩm Giáng Niên, chỉ cần bà ấy có suy nghĩ này, Thẩm Giáng Niên liền sẽ vô lực phản kháng.
Thẩm Thanh Hòa lúc này cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì cô đem áp lực hai người yêu nhau đẩy lên trên người mình.
Chứ nếu không, với tính cách của Lục Mạn Vân, Thẩm Giáng Niên có lẽ sẽ không chịu nổi áp lực.
Đúng như dự đoán, không có cam nên bây giờ phải ra ngoài mua, Thẩm Giáng Niên làm sao có thể yên tâm mà để Thẩm Thanh Hòa và Lục Mạn Vân ở một mình.
Đứng trong bếp, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của giáo sư Lục, trong lòng có chút lo lắng, làm ơn đừng nói gì không nên nói.
"Thanh Hòa, nếu cảm thấy chán thì nói, có muốn cùng em đi mua trái cây không?" Thẩm Giáng Niên như một cơn lốc gợi ý, dường như là vô tình.
Lục Mạn Vân ngồi đó không nói gì, Thẩm Thanh Hòa ngước mắt lên, khẽ mỉm cười: "Tôi cùng giáo sư Lục nói chuyện, em đi đi."
"..." Thẩm Giáng Niên nháy mắt ra hiệu không ngừng, nhưng lại nhận được kết quả này.
"Buổi tối lạnh mặc thêm quần áo, chậm rãi đi." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng nhắc nhở, Thẩm Giáng Niên không cam lòng thì cũng phải đi ra ngoài, dự định đi với tốc độ ánh sáng.
Có lẽ hôm nay, giáo sư Lục tức giận lắm rồi cho nên mới lấy cái này tra tấn cô, nhưng đi ra cửa vẫn không yên tâm nên gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân: Mẹ, coi như con xin mẹ, đừng làm khó Thẩm Thanh Hòa, chuyện giữa hai mẹ con mình, mẹ con mình nói sao cũng được hết, mẹ đừng là khó dễ cô ấy, được không mẹ?
Nhìn cái đức hạnh đứa thiếu nghị lực này đi, Lục Mạn Vân vừa thấy liền tức giận, giữa hai đứa nó còn chưa đâu vào đâu, thế mà con gái nhà mình đã tự phát chế độ thê nô rồi.
Được rồi, gen không di truyền được cái gì, thế mà lại được di truyền cái này từ Thẩm Vạn Thành.
Ngay lập tức, Thẩm Giáng Niên gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, mẹ em có nói gì, người đừng có để trong lòng, sáng nay em vừa chọc tức mẹ, chắc đến giờ còn chưa nguôi giận, em sẽ quay về với tốc độ ánh sáng.
Lúc Lục Mạn Vân đang trả lời tin nhắn thì Thẩm Thanh Hòa cũng đang trả lời lại, đối tượng nhận tin nhắn là cùng một người.
Lục Mạn Vân: Đi mua trái cây đi.
Thẩm Thanh Hòa: Tôi không sao, đi đường đừng chơi điện thoại, từ từ mà đi.
Giữ mẹ và vợ, rõ ràng vợ đau lòng cho cô hơn, một lạnh một nóng, sau khi trung hòa lại, Thẩm Giáng Niên cảm thấy dễ chịu hơn.
"Cháu bảo Giáng Niên về à?" Cuối cùng vẫn là Lục Mạn Vân chủ động mở miệng, nhìn tư thế của Thẩm Thanh Hòa, rất kiên nhẫn, nếu bà không nói, Thẩm Thanh Hòa có lẽ sẽ im lặng.
Thực ra như thế này cũng khá tốt, không giống như con gái bà, người nóng nảy và luôn cáu kỉnh.
"Không hẳn, là em ấy muốn về." Thẩm Thanh Hòa tìm từ để nói, "Thực ra em ấy rất để ý đến gia đình."
"Có sao." Lục Mạn Vân thiếu điều muốn xua tay phủ nhận, dỗi vài câu, nhưng đây là con gái cưng của bà, không thể nào nói quá được, "Tính cách con bé ngang ngược, mỗi lần về nhà còn sợ cô cằng nhằng, ở không được mấy ngày đã chạy đi."
"Người trẻ tuổi, đầy sức sống là chuyện thường tình." Thẩm Thanh Hòa nhẹ nhàng mỉm cười.
"Con bé thích làm loạn thôi." Nhắc đến Thẩm Giáng Niên, Lục Mạn Vân cũng có chút đau đầu, không ngoan chút nào, "Lúc còn nhỏ đã bướng bỉnh, càng lớn càng bướng, không ai nói mà chịu nghe hết." Lục Mạn Vân liếc nhìn Thẩm Thanh Hòa, thở dài nói: "Nhưng mà cháu cũng hay đấy, nói gì con bé nghe đấy, bảo về nhà là con bé chịu về."
"Cháu nào có." Thẩm Thanh Hòa cười nói, "Thật ra là em ấy muốn về, cho nên cháu đi theo."
"Biết ngay mà, sao con bé có thể mời cháu tới được." Lục Mạn Vân khá hài lòng với sự thẳng thắn của Thẩm Thanh Hòa.
Từ lúc Thẩm Giáng Niên bước vào cửa vừa rồi, Lục Mạn Vân đã đại khái đoán ra: "Vậy nên xem ra, con bé muốn đi xa, hơn nữa còn đi rất lâu." Dụng ý của Lục Mạn Vân rất rõ ràng, đoán sao nói thế, không lòng vòng, bà muốn nhìn xem, Thẩm Thanh Hòa sẽ nói thế nào đây.
"Em ấy không có nói chi tiết cho cháu." Thẩm Thanh Hòa đã dự liệu được, hôm nay cô đến, Lục Mạn Vân sẽ hỏi, "Xem ra, em ấy cũng không nói cho cô biết, dù sao thì vẫn còn tính trẻ con." Không đợi Lục Mạn Vân nói chuyện, Thẩm Thanh Hòa đã tỏ thái độ trước: Cô không ủng hộ chuyến đi lần này của Thẩm Giáng Niên.
"Không nói chi tiết, chắc cũng có nói sơ qua, là đi đâu làm gì chứ nhỉ?" Lục Mạn Vân vẻ mặt dò hỏi, "Nếu cháu đã mở lời nói cho cô biết rồi, thì đừng có giấu nữa." Cho dù, bà đào hố cho Thẩm Thanh Hòa, cố ý làm khó, nhưng kia là đứa con gái thương yêu của bà, để sinh ra con bé cũng không dễ dàng, cho nên bà đặt con gái lên đầu quả tim mà yêu thương.
"Cháu có thể nói với cô, nhưng mong cô phải giữ bí mật." Thẩm Thanh Hòa không có ý định giấu giếm, "Nghĩ lại thì chắc cô cũng biết rõ tính cách của Giáng Niên."
"Về điểm này, cô có chừng có mực, cháu nói đi." Nói hay không, không ai hạn chế bà.
Thẩm Thanh Hòa nói đúng theo thực tế, cuối cùng nói: "Cháu không đủ sức lay động em ấy, tính khả thi của dự án này quá thấp, chắc chắn sẽ có lời nhuận cao, nhưng mà em ấy đâu thiếu tiền, thực sự đâu cần phải mạo hiểm như vậy, cho nên, cô xem thử có cách nào giữ em ấy ở lại không." Thái độ của Thẩm Thanh Hòa rất tốt, ý bảo cháu không làm được, phải nhờ cô ra sức, khiến Lục Mạn Vân cả ngày nay bực dọc, không có chỗ trút ra, "Nói đi nói lại, đây chẳng phải là chuyện cô nhờ cháu à?" Lục Mạn Vân chậm rãi nói: "Cô nhờ cháu giúp, cháu nói cần cô phối hợp, nếu hợp lý thì cô sẽ hợp tác."
Sau một hiệp Thái Cực Quyền, kết quả là hòa.
Phản ứng của Lục Mạn Vân nằm trong dự đoán của Thẩm Thanh Hòa: "Đúng vậy, nhưng Thẩm Giáng Niên rất thông minh, ép em ấy ở lại cũng có thể, nhưng mà cần suy nghĩ của cháu và giáo sư Lục đồng nhất, mong có thể giải quyết trong hòa bình."
Thẩm Giáng Niên, một tiểu thổ phỉ tính tình táo bạo, không hề hay biết hai người đang bàn bạc cách giải quyết hòa bình với cô.
Thẩm Giáng Niên mua trái cây vội vã đi về nhà, trong tay xách túi cam định đi tính tiền, nhìn thấy mấy trái cherry bên cạnh, lại mua cho trưởng quan, sau đó đi qua bên quầy tính tiền, rồi nhìn thấy măng cụt, thế là đi mua cho ba yêu; tiếp tục đi nữa thì thấy dâu tây giáo sư Lục thích ăn....!Vốn dĩ chỉ muốn mua ít cam tươi, nào ngờ thế mà mua một đống, lúc tới quầy tính tiền, tay mỏi đến run lên.
Chỉ trách đêm nay, chạy cả quãng đường, tốn hết sức lực.
Về đến nhà còn chưa thở một hơi giải lao, thế lại đi tiếp, xếp hàng hơi dài, Thẩm Giáng Niên lo lắng đến mức gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa không trả lời; thế là lại gửi tin nhắn cho Lục Mạn Vân, nhưng không có phản hồi.
Thẩm Giáng Niên rất muốn bỏ đống trái cây xuống mà đi về, sốt ruột vô cùng, "Giáng Niên?" Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, dù không quay đầu lại cũng biết đó là Tân Vĩ Đồng, sao lại gặp nữa rồi....!Thẩm Giáng Niên không có tâm trạng để ý, giả vờ như không nghe thấy, nhưng rất nhanh, có người đi tới cạnh cô cười nói: "Giáng Niên." Thẩm Giáng Niên không còn có thể giả vờ: "Ồ, Chào buổi tối."
"Chào buổi tối, tôi nhìn thấy em nên tới chào." Tân Vĩ Đồng chào rồi quay lại xếp hàng, Thẩm Giáng Niên thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự lo lắng Tân Vĩ Đồng tới bắt chuyện với cô.
Cuối cùng cũng đến lượt Thẩm Giáng Niên, cô thanh toán tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Tân Vĩ Đồng tùy tay đặt đồ về chỗ cũ, theo cô đi ra ngoài, "Mua nhiều thế, có cần tôi xách giúp không?" Thẩm Giáng Niên kinh ngạc quay người lại, dựa theo tốc độ, Tân Vĩ Đồng sẽ không thanh toán hóa đơn nhanh như vậy phải không?
"Không cần."
"Không sao hết." Tân Vĩ Đồng từ trong túi lấy hộp kẹo cao su ra lắc, "Tôi mua khá ít."
Thì ra là vậy, sự nghi ngờ của Thẩm Giáng Niên biến mất, cô tiếp tục tiến về phía trước: "Không cần, cảm ơn."
"Không có gì, tôi đưa em đến cửa." Tân Vĩ Đồng nhất quyết muốn giúp đỡ, tay Thẩm Giáng Niên quả thực có chút đau, còn động tác giật lấy của Tân Vĩ Đồng, Thẩm Giáng Niên đưa cho cô ta, "Vậy làm phiền cô, cảm ơn."
"Không có gì mà." Tân Vĩ Đồng nhận lấy, cũng không nói nhiều, đúng như Thẩm Giáng Niên muốn, cô thật sự không muốn nói chuyện.
Thẩm Giáng Niên muốn đi nhanh, nhưng Tân Vĩ Đồng lại đi chậm, cô không thể đi quá nhanh.
Băng qua đường, Tân Vĩ Đồng đang giữ khoảng cách với cô đột nhiên bị vấp ngã, Thẩm Giáng Niên cũng vô thức cử động, vội vàng đưa tay đỡ, Tân Vĩ Đồng liền nhào vào trong ngực cô.
"...Cô không sao chứ?" Thẩm Giáng Niên đi ra ngoài, khách khí hỏi thăm, nhịn không được đẩy người ra khỏi vòng tay.
Cũng may Tân Vĩ Đồng nhanh chóng tự mình rút ra, nhưng hai tay vẫn đặt trên vai cô, di chuyển mắt cá chân, rên nhẹ: "Trật chân rồi à?" Thẩm Giáng Niên cạn lời, đúng lúc ghê, sớm biết thế đã không cần người này giúp, đỡ bị ăn vạ.
"Không sao." Tân Vĩ Đồng nới khoảng cách, "Đưa túi cho tôi." Thẩm Giáng Niên muốn vươn tay, nhưng Tân Vĩ Đồng đẩy lại, "Không sao mà, tôi không yếu đuối như em nghĩ đâu." Thẩm Giáng Niên chỉ muốn lấy lại rồi về nhà thật nhanh, cô đang định quay người lại thì nghe thấy phía sau có tiếng nói: "Đưa cho tôi."
...Ông trời à, tại sao ông luôn chơi tôi thế? Lúc Thẩm Giáng Niên quay người lại, Thẩm Thanh Hòa dù bận nhưng vẫn ung dung, liếc nhìn cô một cái, đi về phía Tân Vĩ Đồng, đưa tay ra, "Đưa cho tôi." Ba chữ rất ngắn, có vẻ ôn hòa, nhưng sao Thẩm Giáng Niên lại có thể nghe thấy sự lạnh lùng?
Có phải cô đang suy nghĩ quá nhiều không? Thẩm Giáng Niên có linh cảm, Thẩm Thanh Hòa vừa rồi nhìn thấy cảnh tượng kia....