Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 163: Chương 163





Rượu đã rót vào ly.
Ánh mắt mọi người, tự nhiên tụ lại, hướng về một người.
Thẩm Thanh Hòa.
Thẩm Thanh Hòa là người đầu tiên nâng ly lên, Tưởng Duy Nhĩ và Thẩm Giáng Niên là người thứ hai nâng ly lên, sau đó, tất cả mọi người nâng ly.
“Cảm ơn các bạn ngồi ở đây hôm nay.” Lúc Thẩm Thanh Hòa nói chuyện, ánh mắt lướt qua nhìn từng người, bắt đầu từ Tưởng Duy Nhĩ, “Cho dù là bạn cũ hay là bạn mới, có thể làm quen được với mọi người, đều là vinh hạnh của tôi.” Đa số thời điểm, Thẩm Thanh Hòa đều lãnh đạm, bây giờ cũng không có quá nhiều cảm xúc, vẫn theo thói quen cũ, biểu cảm lãnh nhạt, giọng cũng như vậy, nhưng ánh mắt lại đầy chân thành, “Với tôi mà nói, mỗi người, đều đặc biệt.” Ánh mắt cuối cùng rơi trên người Thẩm Giáng Niên, cô nhấn mạnh từ “đặc biệt".
Thẩm Giáng Niên cong khóe môi, cười nhẹ, Thẩm Thanh Hòa cũng cười nhẹ, “Bữa tụ tập một năm hai lần này, tôi biết, mọi người là vì tôi mà chuẩn bị, tâm ý của mọi người, tôi hiểu hết.” Thẩm Giáng Niên dựng lỗ tai lên hóng, quả nhiên là có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa, “Tâm ý của tôi đối với mọi người, không thể diễn tả bằng lời được, tương lai còn dài, tâm tự nhiên thấy.” Thẩm Thanh Hòa nâng ly lên, tất cả mọi người nâng theo, “Hôm nay, ly đầu tôi kính mọi người, tôi cạn ly, mọi người sao cũng được.” Thẩm Thanh Hòa hơi nghiêng người, ánh mắt di chuyển, rốt cuộc dời đến người từ đầu tới cuối vẫn nhìn cô là Thích Tử Quân, Thích Tử Quân mím môi, cụp mắt, “Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn, hai người bọn em hôm nay chỉ được cho phép uống một ly, trên bàn còn nhiều người lớn như vậy, hai đứa em tự lượng sức.” Lời nói ra đủ rõ ràng, những người trên bàn đều được mời một ly, không thể qua loa được.
Thẩm Thanh Hòa ngồi thẳng người, sau đó nhìn qua cái ly của Thẩm Giáng Niên bổ sung thêm, “Giáng Niên cũng thế.” Thẩm Giáng Niên có chút hối hận, cười cười, “Em đổi chủ ý, hôm nay hai ly, Thẩm tổng ly này, em muốn uống cùng nhau.” Người là người em yêu, người làm gì, em cũng muốn cùng nhau.
Trên bàn, không ai nói lời nào, Thẩm Thanh Hòa uống một hơi cạn sạch.

Ngoại trừ Thích Tử Quân và Nguyễn Nhuyễn, cả đám đều uống cạn sạch.
“Rượu.” Tưởng Duy Nhĩ vươn tay ra, lần này Nguyễn Nhuyễn rất biết điều, ở dưới bàn lấy lên một chai, “Nào? Thanh Hòa?” Uống một ly rượu vào, Tưởng Duy Nhĩ đã sửa lại xưng hô, “Người khác thì thôi, cứ theo thường lệ, tôi phải uống cùng cậu một ly.” Thẩm Thanh Hòa đưa ly qua, Tưởng Duy Nhĩ tiếp tục nói, “Ai muốn uống cùng thì tự rót đi.”
“Đừng uống cùng.” Thẩm Thanh Hòa cản lại, “Chỉ hai ta thôi.”
“Cũng được.” Tưởng Duy Nhĩ lắc lắc ly rượu, “Giao tình của hai đứa mình thâm sâu, không cần thiết phải nói nhiều, đều ở trên rượu.” Tưởng Duy Nhĩ cụng ly với Thẩm Thanh Hòa, ly của hai người như ngang nhau, nhưng mà ly của Tưởng Duy Nhĩ vẫn cao hơn một chút, “Thẩm Thanh Hòa, tôi không có yêu cầu gì khác, bữa tụ họp đầu tiên của năm sau, hy vọng càng sớm càng tốt.” Tưởng Duy Nhĩ ngửa đầu uống một hơi.
Thẩm Thanh Hòa không nói gì, chỉ nhấp một ngụm.
Rượu đều là rượu trắng, Thẩm Giáng Niên nhìn thôi đã cảm thấy cay nồng.


Bữa tụ họp sang năm à? Này có ý gì đây? Nói thật, tới giờ Thẩm Giáng Niên vẫn còn mơ hồ, nhưng biết giờ không phải lúc để hỏi.
Tưởng Duy Nhĩ xong, đến lượt Nhược Phong và A Lam, mỗi người một ly đầy, chỉ rót cho Thẩm Thanh Hòa 2/3 ly, “Thanh Hòa, đều là bạn bè lâu năm với nhau, không có ý đồ gì xấu, bọn em ở đây, chỉ cần một câu của chị, muốn bọn em đi đâu bọn em sẽ ở đó.” Thẩm Thanh Hòa cười nhẹ, “Hai đứa cứ ở đây đi, bên nhau hạnh phúc là đủ.” Thẩm Thanh Hòa uống một hơi cạn sạch.
“Nào đến tiểu sư muội nào.” Thẩm Thanh Hòa chủ động gọi Thẩm Duyệt.

Hốc mắt Thẩm Duyệt hơi đỏ, đứng dậy rót rượu cho Thẩm Thanh Hòa, vẫn rót 2/3 ly.

Kiều Sanh định lấy rượu rót vào ly, đã bị Thẩm Duyệt ấn vai, “Ly rượu này, chị muốn mời riêng sư tỷ.” Trong lòng Kiều Sanh có chút vị giấm, nhưng mà vẫn ngồi xuống.
“Sư tỷ.”
“Ừ.”
“Có lẽ lời em nói ra chị sẽ không thích nghe.” Thẩm Duyệt liếc nhìn Tưởng Duy Nhĩ, người này ngồi thẳng, nhìn trực diện cô, “Nhưng em vẫn muốn nói.” Ánh mắt rơi lên người Thẩm Giáng Niên, một ánh nhìn thật sâu, rồi nói: “Nếu có thể, em hy vọng sau này sẽ không còn bữa tụ họp hai lần nữa.” Dứt lời, Thẩm Duyệt ngửa cổ, uống một hơi.

Mùi rượu cay nồng, khiến hốc mắt Thẩm Duyệt cay cay, sau khi ngồi xuống, thì không ngẩng đầu lên nữa.
Thẩm Giáng Niên cảm thấy, cái liếc mắt nhìn của Thẩm Duyệt đối với cô, cất giấu ngàn lời nói, cô luôn giỏi nhìn mặt đoán ý, thế nhưng chưa hiểu được một chữ nào.

Cả ngày hôm nay, làm cô nghẹn mãi, những người xung quanh Thẩm Thanh Hòa đều giống cô ấy, thật bí ẩn.
Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, ngửa đầu cũng uống.


Không một ai lên tiếng, không biết là ai thở dài một tiếng, Thẩm Giáng Niên nghe được, lòng nặng trĩu.

Bữa tụ họp này, cảm giác sao đầy bi thương, nào có buổi liên hoan như thế...!haizz.
Tiếp theo là Tần Thư và Lê thiển, hai người thế mà rất ăn ý, đồng thời nói: “Tôi....” Nhìn nhau, rất ăn ý, “Cậu....”
“Được rồi, hai đứa cùng tới đi.” Tưởng Duy Nhĩ không thích trên bàn ăn lòng vòng.
“Cậu ăn nói khéo léo, cậu đại diện lên tiếng đi.” Tần Thư rót đầy rượu cho mình, lại rót cho Lê Thiển nửa ly, không đợi người khác lên tiếng, Lê Thiển nói, “Đầy ly nào.” Nào có ai mời rượu mà mời nửa ly? Hơn nữa đây lần đầu tiên chính thức cùng người ta ăn cơm, mà người này là nhân vật chính, với lại quan trọng là người này lại là người bảo bối nhà cô yêu thương, Lê Thiển phải nể mặt mới được.
“Thẩm Thanh Hòa, tôi là người ăn nói vụng về, sẽ không nói gì hay ho.” Lê Thiển nâng ly lên, không e dè mà cứ thể thoải mái nói: “Cảm ơn hôm nay đã mời tôi.” Lê Thiển dừng lại một chút, “Còn có Tần Thư nữa, tham gia bữa tụ họp này, chuyện khác tôi cũng không miệt mài đi hỏi tại sao, chỉ một câu chúc, mong chị có thể hạnh phúc.”
Tim Thẩm Giáng Niên treo lên, chỉ sợ Lê Thiển nói bậy, không ngờ, nói cũng rất chi này nọ.

Cuối cùng câu chúc kia, Thẩm Giáng Niên nghe hiểu, Thẩm Thanh Hòa hạnh phúc thì cô cũng sẽ hạnh phúc, đây là lời chúc của Lê Thiển với các cô.
Còn ở mặt khác, thì Lê Thiển coi như chấp nhận mối quan hệ của cô và Thẩm Thanh Hòa.

Ủng hộ với tư cách là người bạn thân.

Thẩm Giáng Niên nhìn Lê Thiển đầy cảm kích, Lê Thiển trừng mắt liếc cô một cái, không cho sắc mặt tốt, xoay người hỏi Tần Thư: “Có muốn bổ sung không?’ Tần Thư nâng ly, “Ừ, tôi chỉ muốn nói, không có chuyện trời sinh ra đã là một đôi, chỉ cao bao dung lẫn nhau mà thôi, tôi cũng chúc chị như thế, mong chị mãi hạnh phúc.”
Thẩm Giáng Niên cảm động thôi rồi, rốt cuộc cũng là đám bạn thân, nói chuyện đều nghiêng về phía cô, người khác come out còn phải lo lắng, nhưng mà đám bạn thân của cô, đã sớm chấp nhận.


Thông minh như Thẩm Thanh Hòa liền hiểu, nâng ly lên, “Cảm ơn lời chúc, vẫn câu nói đó, mọi việc không thể chỉ bằng lời nói, tôi thích hành động thực tế hơn.” Thẩm Thanh Hòa cũng không có dò hỏi chuyện Thẩm Giáng Niên đem chuyện của hai người nói cho Tần Thư và Lê Thiển biết, nhưng hai người này đâu phải kẻ ngốc, từ sớm đã phát hiện rồi, bây giờ nhận được lời chúc từ hai người, chính là chấp thuận cho mối quan hệ của các cô.
Thẩm Thanh Hòa không bận tâm nhưng cô biết Thẩm Giáng Niên bận tâm.

Cho nên, Thẩm Thanh Hòa mới cảm ơn.
“Thanh Hòa.” Thích Tử Quân đứng lên, miệng Thẩm Giáng Niên cũng đã mở, dựa theo trình tự thì đến lượt cô chứ! Thẩm Giáng Niên kiềm chế tính cáu kỉnh, nhẫn nại, cô muốn xem Thích Tử Quân sẽ nói gì.
“Ngồi xuống đi rồi nói.” Thẩm Thanh Hòa ra hiệu, Thích Tử Quân lắc đầu, Thẩm Thanh Hòa hỏi, “Cần tôi đứng lên luôn không?” Mặt Thích Tử Quân hơi hồng, lúc này mới chịu ngồi xuống, “Em chỉ muốn nói, em vẫn luôn ở đây, bất kể lúc nào, cho dù ở đâu, em vẫn luôn ở.” Nói xong, cô gái này uống cạn một hơi.
Thẩm Giáng Niên đúng là có uống, mà uống một lu dấm, câu này chẳng phải là câu cô nên nói sao? Thẩm Thanh Hòa cầm ly rượu, chờ Thích Tử Quân nuốt xuống ngụm rượu kia, nhìn cô với đôi mắt đỏ hồng, Thẩm Thanh Hòa dịu dàng nói: “Tử Quân, bắt đầu từ ly rượu này, em phải độc lập.”
“Em sẽ.” Hai chữ, để lộ ra tính quật cường của Thích Tử Quân.
“Không chỉ có em, tôi cũng thế.” Thẩm Thanh Hòa nhìn quanh một vòng, điểm dừng chân vẫn ở trên người Thẩm Giáng Niên, “Rót đầy ly cho tôi.” Thẩm Giáng Niên có chút đau lòng, nhưng vẫn nghe lời mà rót đầy, trong lòng còn oán trách: Mấy người đừng có chuốt rượu người tôi yêu nữa.
Thẩm Thanh Hòa nâng ly lên, “Nhiều năm qua, thật may khi có mọi người ở bên, mọi người tự dùng cách của chính mình để che chở tôi, tôi rất cảm kích.

Bắt đầu từ hôm nay, uống xong ly này, tôi Thẩm Thanh Hòa cũng phải độc lập.” Tất cả mọi người nhìn cô, ánh mắt khác nhau, có nghi ngờ, có khó hiểu, có lo lắng, cũng có bất an, còn có đau lòng....!Thẩm Thanh Hòa làm sáng tỏ, nở nụ cười, “Lần này, để tự tôi đi.” Thẩm Thanh Hòa uống một hơi cạn sạch, những người đang ngồi, ngoại trừ những người mới thì đều nhìn nhau.

Biểu cảm của Thích Tử Quân có chút sững sờ, không biết có phải bị làm cho hoảng hốt hay không.

Tự tôi...!là ý kia sao? Tự tôi, cái mà Thích Tử Quân nghĩ thì cũng là vấn đề mọi người nghĩ.
“Tiếp theo đến ai?” Thẩm Thanh Hòa quơ quơ ly rượu.


Nguyễn Nhuyễn đứng lên, rót cho Thẩm Thanh Hòa.
“Em, em chúc Thẩm Tổng, luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý....” Mặt Nguyễn Nhuyễn hơi đỏ, chúc xong ai cũng cười.

Tưởng Duy Nhĩ lại bắt đầu ghẹo, “Không phải câu kế tiếp của em là chúc mừng năm mới, tiền vô như nước đi?” Mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng không nói lời nào.
Thẩm Thanh Hòa cũng cười theo, “Chúc được lắm, cảm ơn Nguyễn Nhuyễn.” Nguyễn Nhuyễn cũng bắt chước Thích Tử Quân, muốn uống một hơi cạn, nhưng Tưởng Duy Nhĩ mở miệng, “Để xem có dám cạn ly không.” Nhóc con, còn chưa mời cô, đã uống sạch rượu! Nguyễn Nhuyễn bắt đầu cáu kỉnh muốn cạn ly, nhưng mà...!rượu nồng quá, hu, “Khụ khụ!” Mới nuốt một ngụm, ngụm thứ hai đã sặc.
....!Tưởng Duy Nhĩ vỗ vỗ lưng cho cô bớt sặc, hít thở thông, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn đỏ hồng như vừa mới khóc xong.

Bàn tiệc nặng nề, vì Nguyễn Nhuyễn mà nhẹ nhàng lên hẳn.
“Thanh Hòa.” Thẩm Giáng Niên cũng sửa lại xưng hô, Thẩm Thanh Hòa nhướng mày, xoay người, nghiêm túc nhìn cô, trịnh trọng đáp lại, “Sao.” Một từ sao kia, như thể không đếm được trong đó có bao nhiêu nhu tình, “Rót cho tôi đầy ly đi.” Thẩm Thanh Hòa đưa ly rượu qua, Thẩm Giáng Niên lắc đầu, “Em không muốn mời rượu.”
“Là tôi muốn mời em.” Thẩm Thanh Hòa chủ động lấy bình rượu đưa qua, Thẩm Giáng Niên cầm ly rượu, nhẹ giọng nói: “Đủ rồi.” Thẩm Giáng Niên giành lấy chai rượu rót cho mình đầy ly, Thẩm Thanh Hòa nhắc nhở: “Hôm nay, em chỉ được uống hai ly.”
“....” Thẩm Giáng Niên cầm chắc ly rượu, “Em biết mà.”
“Thẩm Giáng Niên.”
“Sao.”
“Phải là chính em, phải chăm sóc tốt cho bản thân.” Thẩm Thanh Hòa chỉ nói hai câu này, Thẩm Giáng Niên chưa thỏa mãn, “Không còn gì nữa à?” Còn nhấn mạnh, “Chỉ nói với em hai câu à?” Ngược lại nhớ trước kia bản thân làm Thẩm Thanh Hòa khó xử, có chút hối hận, lập tức đổi lời, “Nếu người không có gì để nói, vậy em nói.”
Những người khác đều nhìn các cô, Thẩm Thanh Hòa cười nói: “Em nói đi.”
“Em nói thật nha.”
“Ừa.” Thẩm Thanh Hòa lại mong chờ xem thử, nhóc con hay so đo của cô, có thể nói được gì.
“Đêm nay....” Thẩm Giáng Niên còn cố ý kéo dài, tất cả mọi người đều nhìn cô, biết tính tình cô ra sao, càng hiếu kỳ, chẳng lẽ định nói lời gì khiến người ta tức giận à?.