Có ai có thể tự ngược bản thân như Thẩm Giáng Niên không? Còn tự đánh cược với bản thân, đánh cược đến mức làm cho bản thân phát hoảng.
Cô mong Thẩm Thanh Hòa sẽ ngồi cạnh cô, nhưng mà lại sợ, Thẩm Thanh Hòa sẽ lựa chọn ngồi bên cạnh Thích Tử Quân.
Rốt cuộc, cô gái kia động một cái là làm nũng động một cái là khóc, cô cũng sẽ khóc đó, nhưng mà sẽ không dùng cái này làm vũ khí ép bức Thẩm Thanh Hòa.
Cho nên, vừa ngồi xuống, Thẩm Giáng Niên ra vẻ lơ đãng, nhưng tim muốn nhảy tới cổ họng.
Thẩm Thanh Hòa không có bất kỳ do dự hay khựng lại, trực tiếp đi đến chỗ....
Thẩm Giáng Niên.
Trong nháy mắt, tim Thẩm Giáng Niên rơi xuống đất, thật sảng khoái.
Nhìn đi, người phụ nữ trên mặt ra vẻ hào phóng nhưng lòng dạ thì vẫn hẹp hòi, vô cùng để ý.
“Thanh Hòa~” Giọng Thích Tử Quân hơi nũng nịu, “Chị không ngồi cạnh em sao?”
....!Thẩm Giáng Niên nổi hết cả da gà da vịt, đừng có làm nũng với người phụ nữ của tôi, được không hả?
“Ngồi ở đâu cũng như nhau thôi.” Thẩm Thanh Hòa nói vậy, lại ngồi xuống cạnh Thẩm Giáng Niên, khóe miệng Thẩm Giáng Niên cong mãi, “Thẩm tổng, uống nước nhé?” Cô sẽ không dùng cái giọng điệu làm nũng mà nói chuyện đâu.
Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng, coi như đồng ý.
“Ngồi ở đâu cũng như nhau, sao lại không ngồi chỗ bên cạnh em, em cố ý để lại cho chị mà....” Thích Tử Quân nói đáng thương vô cùng.
“Menu đâu? Đã gọi món chưa?” Thẩm Thanh Hòa hỏi Thích Tử Quân.
Thích Tử Quân bĩu môi lắc đầu, bộ dáng không mấy vui vẻ.
“Vẫn chưa ạ.” Gương mặt Nguyễn Nhuyễn ửng hồng, Thẩm Thanh Hòa liếc nhìn thấy rất rõ, Thẩm Giáng Niên lấy chén đũa ra, rót nước cho người yêu, còn rửa ly một lần nữa, dùng nước nóng trán ly....!Nguyễn Nhuyễn nhìn mỗi động tác của cô, thấy ngón tay thon dài xinh đẹp.
Thích Tử Quân còn như đứa trẻ con oán trách, “Cách xa em thế~” Thẩm Thanh Hòa đột nhiên nói, “Giáng Niên, em đổi vị trí với tôi đi.” Thẩm Giáng Niên đang trán ly, lắc trái lắc phải ba vòng, “Sao?” Thẩm Giáng Niên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Hòa đứng dậy.
“Tôi đổi chỗ với Thẩm Giáng Niên, khoảng cách gần hơn, không được làm loạn nữa.” Thẩm Thanh Hoa giơ tay xoa vai Thẩm Giáng Niên, ý bảo: “Em ngồi chỗ tôi đi.” Trong lòng Nguyễn Nhuyễn có chút mất mát, càng có căng thẳng, trời ạ, cô phải ngồi gần Thẩm tổng....
“Ơ kìa, Nguyễn Nhuyễn, cậu đổi chỗ....” Thích Tử Quân rất linh hoạt, còn Nguyễn Nhuyễn cầu được ước thấy, định đồng ý, nào ngờ Thẩm Thanh Hòa ngồi bên cạnh, vừa lật menu, thản nhiên nói: “Nguyễn Nhuyễn không muốn ngồi kế tôi à?”
“Em, em, em bằng lòng!” Mặt Nguyễn Nhuyễn càng đỏ hơn, giống như là tuyên thệ.
Chọc cho Thẩm Giáng Niên cười không ngừng, còn ghẹo: “Ai không biết còn tưởng đây là hiện trường hôn lễ.” Gương mặt Nguyễn Nhuyễn đỏ bừng, nghẹn nói không nên lời, nữ thần đang ghẹo cô kìa, ha ha.
Đối với Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Giáng Niên không có chút cáu kỉnh nào, đơn giản cô biết cô bé này không có ý gì với Thẩm Thanh Hòa, cho nên mới đùa như thế.
Thẩm Giáng Niên nhìn nhìn, Thẩm tổng nghiêm mặt không thèm cười với cô, vừa rồi cô ghẹo thế không buồn cười à? Thẩm Giáng Niên mím môi, đột nhiên một bàn tay đặt ở trên đầu gối của cô, khiến cô giật mình.
Động tác tiếp theo, đầu ngón tay mảnh khảnh như vô tình, thật ra là cố ý gãi gãi đầu gối cô! Khiến Thẩm Giáng Niên nhột nhột nín cười, gương mặt ửng hồng, cô ra vẻ đứng đắn ho khan, “Thẩm tổng, nước của cô.”
“Đặt ở đó đi.” Tay còn không thành thật.
Nói thật, này là Thẩm Giáng Niên tự thể nghiệm, chứ nếu không cô không tin được, Thẩm tổng đứng đắn đàng hoàng lại có thể làm ra chuyện này....!quả thật quá kíc.h thích.
Nhưng mà kíc.h thích thì kíc.h thích, chứ cô không chịu nổi, Thẩm Giáng Niên đưa ly qua, khăng khăng đòi Thẩm Thanh Hòa cầm lấy, “Lát nữa sẽ nguội, giờ uống đi.” Thuyết minh: Đừng có chọc em, em không cười nữa, em sai rồi.
Tay trái Thẩm Thanh Hòa vẫn lật menu, liếc mắt nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, Thẩm Giáng Niên cười lịch sự vô cùng, Thẩm Thanh Hòa giờ mới chịu cầm cái ly, đoan trang mà uống.
Không dám tùy tiện đùa trưởng quan Thẩm nữa, Thẩm Giáng Niên âm thầm xoa đầu gối, có chút khó chịu nói không thành lời.
“Tử Quân với Nguyễn Nhuyễn em đi, có gì muốn ăn không.” Thẩm Thanh Hòa đẩy menu qua, Thích Tử Quân đang u sầu nhìn thấy trên menu đã có món cô thích ăn, trong lòng thoải mái hơn, “Chị chọn toàn món em thích ăn, chắc đủ rồi, Nguyễn Nhuyễn cậu xem đi.” Thích Tử Quân cười vui vẻ.
Thẩm Giáng Niên vì thế lại ăn dấm....!Trong miệng chua vô cùng, ngẩng đầu uống miếng nước để giảm bớt chua.
Thẩm Thanh Hòa chống cằm bằng tay trái, nghiêng đầu nhìn Thẩm Giáng Niên, nhẹ giọng nói: “Giáng Niên.” Thẩm Giáng Niên xém chút nữa bị sặc, cô lau lau khóe môi, “Thẩm tổng....” Đối diện với đôi mắt như sao sáng của Thẩm Thanh Hòa, rõ ràng chỉ là một ánh mắt thật bình thường, nhưng mà cô lại cảm thấy rất hấp dẫn, “Người có việc gì thì cứ nói.” Trong lòng thầm nói: Đừng nhìn em như thế, em không chịu nổi.
“Không có gì.” Bộ dáng nghiêm túc của Thẩm Thanh Hòa, khiến Thẩm Giáng Niên ngứa cả người, “Chẳng qua là hôm nay ở hội trường biểu hiện tốt lắm.” Đến bộ dáng khen người ta cũng câu dẫn cô, tim Thẩm Giáng Niên rung động không ngừng, cười rạng rỡ: “Được Thẩm tổng khen, em rất vui.”
“Khen thế thôi mà cũng vui à?” Thẩm Thanh Hòa hỏi lại.
“....” Suy nghĩ Thẩm Giáng Niên bay đi đâu mất, chẳng lẽ còn có hành động thực tế gì khiến cô vui vẻ hơn sao? Hết cách rồi, bắt gặp được vẻ nghiêm túc của Thẩm Thanh Hòa, không phải đang câu dẫn cô nhưng nó còn hơn lúc câu dẫn, khiến cô có cảm giác vô cùng, nghĩ sao nói vậy: “Thẩm tổng, còn muốn khen thưởng khích lệ em gì nữa đây?”
“Có rất nhiều cách.” Thẩm Thanh Hòa cười nhạt, giống như nhìn thấu nội tâm của Thẩm Giáng Niên, khiến Thẩm Giáng Niên xấu hổ không thôi, mẹ kiếp, người đừng có cười đẹp như thế chứ! Thẩm Giáng Niên mắng thầm trong lòng, cửa lại mở, lần này là Nhược Phong và A Lam.
“Đã lâu không gặp.” Nhược Phong vẫy tay, còn A Lam trực tiếp ngồi xuống cạnh Thích Tử Quân.
Nhược Phong còn đùa giỡn: “Sao thế? Tiểu Quân sao lại bĩu môi.”
Sau đó thì Tưởng Duy Nhĩ cũng đến.
Đáng lý đã tới sớm rồi nhưng trên đường kẹt xe.
Tưởng Duy Nhĩ nhìn quanh một vòng, mặc dù chỗ ngồi không có gì khác biệt, nhưng mà vị trí cô muốn ngồi đã không còn.
Có một cô nhóc đang cúi đầu nghịch điện thoại, Tưởng Duy Nhĩ trực tiếp đi ra phía sau Thẩm Thanh Hòa, “Thanh Hòa, ngồi dịch sang một chỗ đi.”
...!Nguyễn Nhuyễn lập tức uể oải, đang lướt điện thoại cũng không còn hứng lướt, tiêu rồi, muốn trốn mà cũng không tránh được sao? Thẩm Giáng Niên liếc vài cái, có ý gì đây chứ? Tưởng Duy Nhĩ thật sự có ý gì với Nguyễn Nhuyễn sao? Vấn đề là, Thẩm Giáng Niên nhớ rõ, Tưởng Duy Nhĩ đã kết hôn.
“Rót nước cho tôi đi.” Trưởng quan Thẩm đã lên tiếng, Thẩm Giáng Niên lập tức thu hồi suy nghĩ, rót nước, “Người uống ít thôi, lát nữa ăn nhiều chút.” Thẩm Giáng Niên nhỏ giọng nói.
Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, nước được rót cũng không uống.
Cuối cùng, Tần Thư và Lê Thiển cũng đến, hai người cùng nhau đi vào nhưng làm như là trùng hợp gặp được nhau.
Lê Thiển liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Giáng Niên, Tần Thư trực tiếp ngồi bên cạnh cô.
Người cuối cùng tới là Kiều Sanh và Thẩm Duyệt, Thẩm Giáng Niên giật mình, hóa ra cô quên hai người này mất.
“Bắt đầu từ bây giờ, không được chơi điện thoại.” Tưởng Duy Nhĩ là người đầu tiên ra lệnh.
Cả bàn chỉ có mỗi người ngồi bên cạnh Tưởng Duy Nhĩ chơi điện thoại.
Nguyễn Nhuyễn không nghe vẫn còn ngồi đó lướt điện thoại, Tưởng Duy Nhĩ im lặng vài giây rồi nói, “Nói em đó, Nguyễn Nhuyễn.”
“A?” Lúc này Nguyễn Nhuyễn mới ngẩng đầu lên, mọi người đều đang nhìn cô, cô còn muốn phản kháng lại, nhưng Tưởng Duy Nhĩ đã giật lấy điện thoại cô, “Tôi sẽ giữ, sau khi ăn xong thì đến tìm tôi lấy.” Thứ gì nhất là tấm mộc đã bị tịch thu, Nguyễn Nhuyễn không phản kháng được.
A, có tình huống, Thẩm Giáng Niên yên lặng xem, đường đường là tổng giám đốc thế mà lại giúp nhân viên giữ điện thoại?
“Còn không gọi món, gọi món trước đi.” Thẩm Thanh Hòa đưa menu qua, A Lam với Nhược Phong cũng đang xem, cả đám cảm thấy đủ rồi không gọi thêm, “Em với A Lam không gọi thêm món.” Ý Nhược Phong là bảo A Lam đưa menu cho Thẩm Duyệt.
“A Sanh, em gọi đi.”
Kiều Sanh nhìn một cái, cũng không biết người nào đã gọi hết món bảo bối nhà cô thích ăn nữa.
Kiều Sanh lập tức bỏ qua, đưa cho Tần Thư.
“Cậu xem đi.” Tần Thư lại đẩy qua cho Lê Thiển.
“Tôi không xem.” Lê Thiển từ chối thẳng, Thẩm Giáng Niên hòa giải, cầm lấy menu, “Cậu xem thử có gì muốn gọi không.” Lê Thiển liếc mắt nhìn hai cái cho có, “Không có.”
“Tần Thư, cậu gọi đi.” Thẩm Giáng Niên đẩy qua, Tần Thư nghiêm túc xem menu, Lê Thiển ngồi bên cạnh thiếu kiên nhẫn, “Cậu mau lên, có nhiều người đang chờ.” Tần Thư oh một tiếng, sau đó gọi nhân viên vào, đưa menu mang ra ngoài.
“Bữa tối hôm nay, những người gia nhập sau có lẽ không biết, nhưng đối với người biết thì đâu chính là tụ họp định kỳ.” Tưởng Duy Nhĩ mở miệng nói, Thẩm Giáng Niên nghe câu này liền nghĩ, là sao đây, đám người họ còn có liên hoan định kỳ nữa sao? Tưởng Duy Nhĩ còn đang nói: “Biết mỗi năm có hai bữa tụ họp, không thể không có được.
Năm nay bữa thứ hai, chính là hôm nay.”.