Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 147: Chương 147





Bên kia đang gõ.
Thích Tử Quân: Em còn tưởng đâu chị không đến đón em.

[Khóc]
Thẩm Thanh Hoà: Đã sắp xếp xong việc, có thể đón.
Thích Tử Quân: Trước đó mãi không trả lời em, là do bận sao?
Thẩm Thanh Hoà: Ừ.
Thích Tử Quân muốn gọi video với Thẩm Thanh Hòa, nhưng bị từ chối.

Thích Tử Quân ngập ngừng hỏi bất tiện à, Thẩm Thanh Hoà chỉ nói không cần thiết, họ sẽ sớm gặp nhau.

Thích Tử Quân còn đang năn nỉ, cửa phòng tắm mở ra.

Thẩm Thanh Hoà trả lời Thích Tử Quân: Được rồi, có thời gian rồi nói.

Thích Tử Quân nghĩ Thẩm Thanh Hoà đang bận, cho nên không ép buộc, chẳng qua không cam lòng, nhớ Thẩm Thanh Hòa, muốn gặp cô ấy, giống như không thể đợi đến ngày 30.
Khi Thẩm Giáng Niên từ phòng tắm đi ra, chỉ nhìn thấy Thẩm Thanh Hoà, “Nguyễn Duyệt đi rồi à?” Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói: “Em còn muốn giữ cô ấy ăn tối.” Thẩm Thanh Hoà nhướng mày nói: “Tôi có thể gọi cho cô ấy quay lại.” Thẩm Giáng Niên nghe được trong đó có ý trêu chọc, hừ một cái, “Em nói lời khách sáo thôi mà.” Thẩm Thanh Hoà mím môi cười, "Muốn nấu ăn cùng nhau sao?" Thẩm Giáng Niên vội vàng gật đầu, ừa hai lần, " Người đợi em tí, em đi thay quần áo.”
Thẩm Giáng Niên thay một chiếc áo phông rộng rãi, dùng khăn tắm phủ lên vai, mái tóc đen ướt sũng buông xõa, tưởng đã lau khô nhưng nước vẫn nhỏ giọt.

Làm thế nào mà cô phát hiện ra? Bởi vì sau khi thay quần áo đi ra, cô lén lút đứng ở cửa nhìn trộm người trong bếp, duy trì tư thế thật lâu, nước chảy ròng ròng.
Lúc này Thẩm Giáng Niên mới nhận ra cô đã nhìn lén khá lâu, đang nhìn xuống nước dưới chân mình, Thẩm Thanh Hoà nói: “Tôi sấy tóc cho em trước.” Thẩm Thanh Hoà rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp, dẫn cô vào phòng ngủ.
“Không biết, còn tưởng rằng người muốn ngủ với em.” Thẩm Giáng Niên đi theo phía sau, trên mặt mang theo nụ cười, cúi đầu, nhìn mắt cá chân trắng nõn có chút hồng hồng.
“Em a.” Giọng điệu đầy cưng chiều của Thẩm Thanh Hòa, cố ý nghiêm túc, “Ngồi xuống.”
“Vân, trưởng quan.” Thẩm Giáng Niên cũng cố ý làm ra vẻ mặt ủ rũ.
Khi sấy tóc xong, Thẩm Thanh Hoà quay lại đặt máy sấy tóc nói: "Đi thôi, vào bếp." Thẩm Giáng Niên ngồi yên trên giường, Thẩm Thanh Hoà ngoái đầu nhìn lại, tiếp tục câu nói đùa của Thẩm Giáng Niên trước đó, “Thật đúng là đang chờ tôi ngủ em hả?”
“Phải hôn em mới chịu đứng dậy.” Thẩm Giáng Niên đỏ mặt, nói ra câu này, có chút khó xử, đoán chừng cảm thấy bản thân hơi yếu thế, nên đổi giọng: “Người nói đi, hôn hay không hôn?” Cố ý hung hăn.
Thẩm Thanh Hòa lập tức đi thẳng đến, nghiêng người, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn.

Thẩm Giáng Niên giơ tay móc cổ Thẩm Thanh Hoà, hôn lên môi cô ấy, sau khi triền miên qua đi, cô thở gấp, cúi đầu nói: “Người phải nhớ kỹ, em muốn hôn là phải hôn thế này.” Hôn lướt qua một cái, làm sao cô thỏa mãn được?
“Sao lại mua cẩu kỷ? Này muốn bồi bổ sao?” Trong nhà bếp, Thẩm Giáng Niên đi theo sau Thẩm Thanh Hoà, giống như một đứa trẻ tò mò.

Thành thật mà nói, Thẩm Giáng Niên không thích nhà bếp, khi giáo sư Lục ở nhà nấu ăn, trừ khi có việc chứ nếu không cô sẽ không bước chân vào đó.

Nhưng Thẩm Thanh Hòa thì khác, cô bằng lòng vào bếp cùng người này, càng sẵn lòng học.
“Làm bánh trôi rượu gạo.” Thẩm Thanh Hoà đổ nước vào nồi.

Thẩm Giáng Niên ngạc nhiên nói: “Sao người biết em thích bánh trôi rượu gạo?” Thẩm Giáng Niên hoàn toàn không nhớ nổi, ở trước mặt Thẩm Thanh Hòa cô từng tỏ ra thích bánh trôi rượu gạo.
“Tôi xem bói.” Thẩm Thanh Hòa điều chỉnh lửa, nửa đùa nửa thật, khiến Thẩm Giáng Niên rùng mình, nhớ đến bà ngoại, cũng nhớ đến Tân Vĩ Đồng.

Nhất thời im lặng, Thẩm Thanh Hòa quay đầu liếc nhìn Thẩm Giáng Niên một cái, không lên tiếng, bỏ qua Thẩm Giáng Niên, đi lấy mấy viên gạo nếp qua.
Thẩm Giáng Niên định thần lại, “Không phải nói dạy em sao?” Cô thu hồi suy nghĩ, cho rằng Tân Vĩ Đồng chỉ là một đám mây bay.


Nghĩ thì là nghĩ thế, nhưng không biết có phải do lời nói của Quan Chi Viện hay không, làm cô có cảm giác bản thân sẽ gặp lại Tân Vĩ Đồng ở một nơi nào đó.

Cảm giác này khiến Thẩm Giáng Niên có chút cáu kỉnh.
“Trước tiên, em cần tĩnh tâm.” Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng nói, rồi đổ bánh trôi vào nước sôi.
“Nấu cơm mà cũng cần tĩnh tâm à?” Thẩm Giáng Niên áp sát Thẩm Thanh Hoà, thân thể dựa gần người này, mới có thể thoái mái được.

Thẩm Thanh Hòa ừa một tiếng, không nói thêm.

Đến gần rồi, không nhịn được lại muốn ôm người ta, Thẩm Giáng Niên không dám tự ý làm, “Em muốn ôm người từ phía sau, có được không?” Trong TV luôn phát thế này, cô không biết liệu cảm giác đó sẽ thế nào, mỗi lần xem nhân vật chính diễn, luôn nhìn say mê.
“Có thể.” Thẩm Thanh Hòa đồng ý.

Lòng bàn tay của Thẩm Giáng Niên siết chặt rồi thả lỏng, cô đứng sau lưng Thẩm Thanh Hoà, như thể đang làm một việc vô cùng thiêng liêng, thậm chí trong đầu còn bắt đầu suy nghĩ, nên ôm như thế nào là tốt nhất: “Nếu em ôm thì nói trước với tôi.” Thẩm Thanh Hòa nói với người đang đối diện lưng mình, đã mấy giây trôi qua còn chưa nhúc nhích.
“Ừa.”
5 giây sau, “Em ôm người nha, Trưởng quan.” Giọng nói mềm mại của Thẩm Giáng Niên gần như bị át đi bởi tiếng nước sôi ùng ục.

Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng vòng tay qua, giống như một cái ôm, nhưng không ôm ngay mà vây người đó vào trong lòng ngực, “Em rất muốn ôm người.” Phía trước thân thể Thẩm Giáng Niên dán lên lưng Thẩm Thanh Hòa.
Sau đó, với một lực nhẹ, Thẩm Giáng Niên ôm người vào trong ngực, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng thở ra, trái tim đập rộn ràng của cô bắt đầu loạn nhịp.


Không biết có phải cô ảo giác hay không, khoảnh khắc cơ thể chạm vào, cơ thể Thẩm Thanh Hoà run lên, má Thẩm Giáng Niên áp vào lưng Thẩm Thanh Hoà, nhẹ nhàng dụi dụi, lớp vải mềm mại giống như Thẩm Thanh Hoà dịu dàng đáp lại cô, “ Thẩm Thanh Hoà~"
“Ừa.”
“Em....” Cô nói một chữ, suy nghĩ hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, Thẩm Thanh Hoà vẫn nói: “Ừa.”
“Em… yêu người.” Em yêu người, đây không phải là lần đầu tiên nói, ở trong lòng cô thầm nói không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này nhịp đập còn mạnh hơn trước, kèm theo đó là nỗi đau không nói nên lời, Thẩm Giáng Niên không ngờ rằng lồng ngực của mình sẽ đau nhói vì nhịp tim đập thình thịch.
Ở bên nhau, bày tỏ với nhau, chẳng phải ngọt ngào sao? Tại sao cô vẫn còn đau? Tại sao? Cô tự hỏi trong lần mấy lần, lại nghĩ không ra, cái loại đau làm cô cay đắng không thôi, đôi mắt cũng thế, nước mắt giống như sắp phá vỡ lồng giam.
Thẩm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở ra, giống như một tiếng thở dài, cô tắt lửa, quay người ôm lấy Thẩm Giáng Niên, cái ôm chặt hơn cái ôm của Thẩm Giáng Niên, môi kề tai Thẩm Giáng Niên nói: “Cô gái ngốc, tôi cũng yêu em mà.”
Cái đau trong nháy mắt lại cay đắng gấp đôi, rồi sau đó một trận sóng lớn ập tới, cuốn trôi tất cả, trái tim đau nói dịu đi, từng chút một, trái tim bắt đầu gợn sóng.

Như không tự chủ được, cả người nhẹ bẫng, trong lòng ấm áp, cơ thể cũng vậy, như được ánh nắng ấm áp sạch sẽ nhất vây lấy, cô giống như sắp chín muồi, tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
Hình như em đã quên mất, bản thân đang chờ đợi câu nói này của người, cơ thể em, tim em, mách bảo với em rằng nỗi đau ấy, đến từ sự không đáp lại của người.
Mà hôm nay, Thẩm Thanh Hòa, cuối cùng người đã đáp lại em.
Em yêu người.
Người yêu em.
Trên đời này, còn gì đẹp hơn khi chúng ta đều yêu nhau?.