Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 99




"Cháu nhớ có một lần, cháu đem một bộ tranh chữ mà ông thích nhất làm ướt ...thế nhưng ông nội một câu nói nặng cũng không nói, thẳng đem tranh vẽ ném vào trong đống rác rưởi, còn dụ dỗ cháu nói ‘ không sao, không phải chỉ làm hao tốn một tờ giấy sao, làm hư cũng không sao’ Bác Lãnh, bác nói xem ông nội cháu có phải rất tốt và dịu dàng không?"

Lâm Khả Nhi một lát bắt chước giọng nói của ông ta, một lát lại dí dỏm hỏi ngược lại, tình cảm dào dạt, rốt cuộc trên mặt của Đường phụ không còn căng thẳng nữa.

"Đó là bởi vì ông ta thương cô." Đường phụ không đồng ý hừ nhẹ.

Lâm Khả Nhi đem một miếng táo nhét vào trong miệng Đường phụ, dí dỏm nói: "Này Bác Lãnh, bác cũng thương cháu đi, cháu muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Bác Lãnh. Ngày ngày cùng bác ở chung, tâm tình sẽ thay đổi càng ngày càng tốt hơn, không còn buồn bực nữa."

Miệng Đường phụ bị miếng táo lấp đầy, một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể trợn to hai mắt, không vui nhìn Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi cười lớn nói: "Bác Lãnh, bác bây giờ bộ dáng nhìn rất đáng yêu. Có điểm giống với anh Chá. Cháu quyết định, về sau muốn cùng bác hòa hảo. Bác Lãnh, chúng ta làm bạn đi!"

Lời vừa nói qua Lâm Khả Nhi liền đưa ra bàn tay nhỏ bé hướng đến Đường phụ, không để ý đến sự tránh né của ông ta, cường thế cầm tay của đối phương, nhiệt tình phe phẩy.

Đường phụ khó khăn mà đem miếng táo nuốt xuống, đem tay mình rút ra, khinh thường hừ nhẹ: "Đừng tưởng rằng lấy lòng ta thì ta sẽ đồng ý để Đường Chá cưới cô."

"Cái gì hối lộ cùng lấy lòng? Cháu cần gì phải làm như vậy? Anh Chá muốn hay không muốn lấy cháu, bác cũng không quản được." Lâm Khả Nhi nghiêng đầu đến trước mặt ông ta, dí dỏm mà cười hỏi.

“Nó là con ta”, Đường phụ bất mãn quát.

"Bác xin bớt giận, anh Chá là con trai của bác không sai, nhưng anh Chá cũng là người đàn ông của cháu. Ông nghĩ xem anh Chá sẽ nghe lời ai?" Lâm Khả Nhi hả hê cười, bộ dáng căn bản không sợ ông ta.

"Nó phải nghe ta" Đường phụ không có nắm chắc nói .

"Bác cũng biết tính tình anh Chá kiên định đến cỡ nào, bác đã phá hư hạnh phúc lần thứ nhất của anh Chá, bác cho là anh ấy còn có thể cho bác cơ hội làm như thế lần thứ hai sao?"

Nói xong, nhìn khuôn mặt của Đường phụ lộ một chút lúng túng, Lâm Khả Nhi không khỏi sinh lòng thương tiếc, cô lại đem một miếng táo nhét vào trong miệng Đường phụ.

"Ăn nhiều táo vào, có thể giúp tính khí của bác tốt hơn. Bác Lãnh nhất định phải ăn nhiều vào!"

quot;Không ăn!" Đường phụ mím chặt môi, cự tuyệt sự ân cần của Lâm Khả Nhi .

“Bộ dáng của bác với anh Chá rất rất giống nhau." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nhăn nhíu mũi thon.

"Mẹ cô vẫn tốt đó chứ?" Đường phụ đột nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt thận trọng khiến trong nội tâm Lâm Khả Nhi xao động. Ông ta vẫn còn quan tâm đến mẹ cô, rốt cuộc là hận mẹ, hay là đối với mẹ cảm thấy áy náy?

Cái này còn phải chờ kiểm chứng, cô sẽ từ từ tìm hiểu tâm tư của ông ta thôi.

"Mẹ cháu? Bà thật đáng thương! Khi ông cháu mất đi mẹ phải sống trong khổ sở, ngày tháng trôi qua rất khó khăn. Còn có một người đàn bà độc ác, ngày ngày tìm đến mẹ cháu gây phiền toái." Lâm Khả Nhi đem tình cảnh mẹ cô lúc gặp khó khăn nói xong, cô cẩn thận quan sát phản ứng ông ta.

Chỉ thấy trong mắt Đường phụ lóe lên một chút khổ sở cùng hối tiếc, cũng không phải loại cảm giác nghe được chuyện kẻ thù gặp khổ sở mà vui sướng.

Có lẽ là Bác Lãnh đã sớm hối hận hành vi của mình ...cô nghĩ nên tha thứ cho ông ta, không muốn so đo với ông nữa. Anh Chá không phải đã nói sao? Ông ở trong ngục bị không ít tội, ông ta đã vì lỗi lầm của mình chuộc tội, cô cũng không cần thiết so đo quá khứ nữa.

"Trôi qua không được, tại sao còn không rời đi cái nhà kia?" Đường phụ lo lắng nói nhỏ.

"Bởi vì ở đó còn có nhiều người yêu thương bà. Cha cháu, ông nội cháu, bà nội cháu, tất cả mọi người che chở bà, cho nên họ một chút biện pháp để bà rời đi cũng không cho." Lâm Khả Nhi kiêu ngạo mà cười lên.

Vừa nhắc tới người nhà của mình, Lâm Khả Nhi vì bọn họ cảm thấy kiêu ngạo. Hơn một tháng không có thấy ông nội bà nội rồi, thật sự rất nhớ họ.

Kể từ khi mẹ cô là phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị, người đàn bà kia luôn tìm tất cả phương pháp hãm hại mẹ, nhưng mẹ cô là ai? Mẹ cô là Tần Phong, không ai có thể đánh bại được Tần Phong, làm sao mẹ có thể thua một lão bà chứ? Đương nhiên không trị được sự ương ngạnh của mẹ cô, cuối cùng trở thành kẻ thua cuộc thần phục dưới mẹ cô.

Bây giờ nhà họ Lâm là thiên hạ của mẹ, ai dám khi dễ bà.

"Vậy thì tốt." Đường phụ nói xong, liền đứng dậy muốn rời khỏi.

"Bác Lãnh, ăn xong đồ, phải vận động, không thể lập tức nằm xuống. Đi, cháu mang bác đi phơi nắng." Lâm Khả Nhi kéo tay Đường phụ đi ra ngoài.

Đứng trong vườn hoa tràn đầy ánh mặt trời, Lâm Khả Nhi vừa đưa eo, vừa nhiệt tình ra lệnh cho ông ta: "Tay giơ cao khỏi đỉnh đầu, đúng, cứ như vậy, khom lưng về phía sau".

Một già một trẻ ở trong hoa viên, làm vận động, chỉ nghe được tiếng cười duyên của Lâm Khả Nhi không ngừng truyền ra, mà Đường phụ lại theo sát cô làm các loại vận động.

"Trái ba vòng, phải ba vòng, cổ vặn vặn, vặn vặn, ngủ sớm dậy sớm chúng ta phải làm vận động" Lâm Khả Nhi vừa hát vừa nhảy, vừa làm động tác mẫu, tiếng cười của cô cùng tiếng hát truyền khắp cả đình viện.

Đường phụ nghe lời theo sát ở phía sau Lâm Khả Nhi cùng nhau khoa tay múa chân.

Hai người ở trong đình viện tạo thành một cảnh thú vị, một đứa nhỏ bướng bỉnh khả ái, một ông lão mặt căng thẳng lại nghe lời mà vận động thân thể.

"Bác Lãnh, bác làm tốt lắm!" Lâm Khả Nhi đột nhiên nhào vào trong ngực ông ta, bộ dạng như đứa nhỏ đang cùng người thân làm nũng, ở trên mặt ông ta in một nụ hôn.

Ông ta che mặt của mình, lúng túng đỏ mặt. Bao lâu rồi không có hưởng thụ qua thân tình vui vẻ? Đứa con bất hiếu kia so với ông không biểu đạt tình cảm, hơn hai mươi năm, ngay cả cái ôm cũng không thấy. Không nghĩ tới hôm nay một đứa nhỏ tinh nghịch để cho ông cảm nhận được tình cảm thân thích.

Ông ta trong lòng thoáng qua một chút ấm áp.

Nhưng ông vẫn nguội lạnh nói: "Đừng tưởng rằng lấy lòng ta, muốn ta thay đổi chủ ý! Ta chỉ muốn Lệ Tây Á làm con dâu mà thôi!"

"Bác Lãnh, anh Chá muốn ai mới là quan trọng nhất. Lệ Tây Á đời này không thể là cô dâu của con trai bác đâu, bác sớm một chút tiếp nhận thực tế thôi. Người nhìn cháu xem, Lâm Khả Nhi, người thừa kế hợp pháp thứ nhất tập đoàn Lâm thị, dáng dấp ngọt ngào động lòng người, xinh đẹp đáng yêu, thực là tuyệt thế mỹ nữ, cháu làm vợ con trai ông là ông có tích phúc khí. Nói mau yêu thích cháu!"

Lâm Khả Nhi nghịch ngợm ôm lấy bả vai ông ta, hướng đối phương yêu cầu thân tình.

"Tuyệt thế mỹ nữ? Cô như một tiểu ma nữ thì giống hơn! Muốn ta thích cô, trước biến thành nữ nhân dịu dàng động lòng người sau lại nói tiếp." Âm thanh trầm thấp của ông ta lại không phát giác có chút cưng chiều.

------------