Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 82




Editor: Fedfan

Mặc dù rất khiếp sợ khi nhìn thấy tất cả, Lưu Vân Thiên vẫn mặt không đổi sắc nhìn mọi người trong phòng. Khi tổng thống nước B trượt chân ngã dưới bàn thì anh vội vàng tiến lên đỡ ông ta dậy, mặt ôn hòa nói: "Ngài tổng thống, ngài sao vậy? Dưới mặt bàn hẳn không có thứ gì hấp dẫn ngài đó chứ?" .

Tổng thống nước B vội vàng cười xấu hổ, giải thích: "Cái ghế trơn quá, cái ghế trơn quá. "

Lâm Khả Nhi thu hồi súng lục, dùng âm thanh ngọt ngào đáng yêu nói: "Ngài tổng thống, ngài xem sự hợp tác của chúng ta có phải hay không…."

"Tiếp tục! Tiếp tục! Tôi quay về liền ra lệnh, tiếp tục cùng Đường thị hợp tác." Tổng Thống nước B không ngừng gật đầu, mồ hôi lạnh trên mặt một chút cũng không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng nhiều.

"Vậy ngân hàng cho vay thì sao?" Lâm Khả Nhi chống cằm, vẻ mặt khờ dại cười, ngón tay của cô thờ ơ gõ mặt bàn, chờ đợi Tổng Thống nước B trả lời.

"Tôi sẽ hạ lệnh, yêu cầu bọn họ không thúc giục khoản vay nữa." Ông ta cười mỉa gật đầu.

"Ngài tổng thống, ngài thật là người tốt, tôi thật sùng bái ngài a!" Lâm Khả Nhi nét mặt sùng kính nhìn tổng thống nước B, khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà kia làm cho không người nào có thể liên tưởng đến đó chính là sát thủ tràn đầy uy hiếp trí mạng vừa rồi.

Tim của tổng thống thiếu chút nữa từ trong ngực nhảy ra, thì ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng ngọt ngào này cũng thật sự đáng sợ a!

Mình tại sao lại xui xẻo như vậy? Bị hai tên đàn ông nguy hiểm như hai con cá sấu to lớn "chăm sóc", còn chọc tới một tiểu ma nữ Lâm Khả Nhi.

Ngõa Luân Nặc thấy chuyện đã giải quyết xong, liền sang sảng cười to: "Tổng thống tiên sinh, vì tình hữu nghị của chúng ta, vì sự hợp tác giữa nước B và Đường thị, chúng ta cạn chén!"

"Được… được! Cạn chén!" Tổng thống nước B lập tức giơ ly rượu lên hướng về phía Ngõa Luân Nặc.

Lưu Vân Thiên rốt cuộc yên lòng cười nhạt. Chưa bao giờ nghĩ đến Lâm Khả Nhi còn một bộ mặt khác biệt nhiều như vậy, cô giống như muôn hình muôn vẻ, mỗi một mặt đều mê người như vậy, đều đặc biệt như vậy, ở trước mặt bày ra nhiều vẻ phong tình khác nhau, khiến tim anh không thể dung nạp được người khác, chỉ vì một mình Lâm Khả Nhi mà nhảy lên.

Anh thậm chí quên mất cô gái Liêu Phàm dịu dàng đang chờ anh ở nhà, quên cô yêu anh thâm tình ra sao.

Tiệc rượu kết thúc trong tiếng cười, sau khi tiễn tổng thống nước B về, Lâm Khả Nhi nói với Ngõa Luân Nặc: "Chú Ngõa Luân Nặc, bụng của chị Hoàn Nhi đã rất lớn rồi phải không?"

"Còn một tháng nữa sẽ sinh, cháu nói xem có lớn hay không?" Ngõa Luân Nặc cưng chiều nhéo cái mũi vểnh lên của cô, nháy đôi mắt tinh xảo nói.

"Thật muốn được nhìn thấy chị Hoàn Nhi ngay lập tức, được sờ cái bụng dưa hấu của chị ấy nữa." Lâm Khả Nhi nheo mắt lại, hưng phấn nói.

"Gì mà bụng dưa hấu? Đây chính là bụng bảo bối, bên trong mang cục cưng của Ngõa Luân Nặc ta đó, Khả Nhi!" Ngõa Luân Nặc bất mãn gõ gõ đầu Lâm Khả Nhi, trừng to đôi mắt màu xanh lam kháng nghị.

"Ai bảo chị ấy tròn giống dưa hấu làm chi?" Lâm Khả Nhi vô tội bĩu môi.

"Tiểu Khả Nhi, Hoàn Nhi rất nhớ cháu, cháu có muốn đi theo chú về Italy không?" Ngõa Luân Nặc hỏi Lâm Khả Nhi. Cô nhóc đã nửa năm không đến chơi với Hoàn Nhi, anh thường không ở nhà, không có tiểu Khả Nhi, Hoàn Nhi ở nhà một mình sẽ rất cô độc.

"Thế nhưng ở đây…" Lâm Khả Nhi nhìn Lưu Vân Thiên, có chút khó xử muốn cự tuyệt.

Từ trong ánh mắt của Lâm Khả Nhi, Lưu Vân Thiên có thể cảm nhận được khát vọng của cô, vì vậy cười vỗ vai Lâm Khả Nhi, nói: "Tiểu Khả Nhi, em yên tâm đi đi. Chuyện kế tiếp anh tự xử lý được rồi."

"Cám ơn anh Vân Thiên!" Lâm Khả Nhi ôm Lưu Vân Thiên, cảm động ấn lên gương mặt anh một nụ hôn.

Bị tập kích bất ngờ, thân thể Lưu Vân Thiên lập tức trở nên cứng ngắc, trong mắt có chút hốt hoảng.

Ngõa Luân Nặc kéo Lâm Khả Nhi về bên cạnh mình, khoác vai cô, rồi bắt tay Lưu Vân Thiên: "Lưu tiên sinh, mọi việc phiền anh lo liệu. Chúng ta sau này còn gặp lại."

"Hẹn gặp lại."

Sau khi tạm biệt Lưu Vân Thiên, Lâm Khả Nhi cùng Ngõa Luân Nặc bay thẳng đến tổng bộ Mafia tại Italy.

Ở trên máy bay, Ngõa Luân Nặc đột nhiên dặn dò Lâm Khả Nhi: "Tiểu Khả Nhi, về sau không nên tùy tiện hôn đàn ông lung tung nữa, cho dù là hôn má cũng không thể."

"Tại sao?" Lâm Khả Nhi không hiểu nhìn Ngõa Luân Nặc.

Đôi mắt màu xanh lam của Ngõa Luân Nặc thoáng qua một chút tinh quang, chỉ nhàn nhạt nói: "Làm cho người ta hiểu lầm không tốt."

"Ồ! Cháu hiểu rồi." Lâm Khả Nhi không thể làm gì khác hơn là nghe lời gật gật đầu.

Khi bọn họ về tới tổng bộ Mafia, nhà của Ngõa Luân Nặc, Lâm Khả Nhi vừa thấy được cái bụng tròn vo của chị Hoàn Nhi, liền lập tức hét lên chạy về phía cô, vừa chạy vừa hưng phấn gọi to: "Chị Hoàn Nhi!"

Cô còn chưa nhào vào trong ngực Hoàn Nhi, đã bị Ngõa Luân Nặc từ phía sau níu cổ áo lại: "Im lặng! Không được quấy rầy đến bảo bối của chú, Khả Nhi!"

"Người ta muốn ôm chị Hoàn Nhi nha!" Lâm Khả Nhi rụt cổ lại, sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú đang căng thẳng của Ngõa Luân Nặc.

"Hoàn Nhi là của chú, chỉ có chú có thể ôm, cháu đợi đến kiếp sau đi!" Ngõa Luân Nặc khốc khốc nói xong, liền ném Lâm Khả Nhi lên trên ghế sa lon cách xa Hoàn Nhi mấy mét.

Một nhóc con tròn vo lập tức leo lên chân Lâm Khả Nhi: "Chị Khả Nhi, em cũng muốn ôm!"

Nhìn thấy đôi mắt màu lam đáng yêu, Lâm Khả Nhi không khỏi nghịch ngợm cười lên: "Quả bóng nhỏ, em còn nhớ chị à?"

Cậu bé bị gọi là ‘quả bóng nhỏ’ vẻ mặt không vui, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú sa sầm, ra vẻ ông cụ non nói: "Không được gọi em là ‘quả bóng nhỏ’, em là nam tử hán. Chị Khả Nhi phải gọi em Cần."

"Tiểu Cần, ‘quả bóng nhỏ’ chị vẫn thấy gọi như vậy dễ nghe hơn." Lâm Khả Nhi cố ý trêu đùa cậu bé giống như một quả cầu thịt đáng yêu.

"Chờ em lớn lên, em còn muốn chị Khả Nhi làm cô dâu của em, chị sao có thể gọi em là ‘quả bóng nhỏ’ vậy?" Cậu nhóc bất mãn bĩu môi.

Lâm Khả Nhi nhìn cậu bé đáng yêu như vậy, thiếu chút nữa cười bể bụng: "Muốn chị làm cô dâu của em sao? Quả bóng nhỏ, em ra đời quá muộn rồi! Nếu em sinh ra sớm hơn mười lăm năm, thật còn có hi vọng."

"Em đã năm tuổi nha! Thêm mười năm nữa chính là một người đàn ông!" Cậu nhóc không cam lòng ở trên đùi Lâm Khả Nhi kêu lớn.

Nghe được lời nói của Cần Nhi, Ngõa Luân Nặc lắc đầu đem cậu bé từ Lâm Khả Nhi trên đùi ôm lên: "Người đàn ông nhỏ của cha, con trước tiên phải lớn lên rồi mới chiếm được chị Khả Nhi."