Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 189




"Không muốn!" Vừa nghe cha nói, Lâm Ngạo Phong lập tức kinh hoảng lắc đầu. .

"Cha liên hệ với trường học cho con, nên để cho con ra ngoài rèn luyện rồi."

"Con không muốn! Tới Canada con sao còn có thể trêu chọc đồ ngốc kia?" Lâm Ngạo Phong nhỏ giọng lẩm bẩm. Đánh chết cậu, cậu cũng không tới Canada.

"Tiểu ác ma, em muốn trêu chọc ai?" Lâm Khả Nhi thính tai lập tức níu lấy lỗ tai của Lâm Ngạo Phong, nghiêm nghị chất vấn.

"Không có! Chị, chị nghe lầm rồi!" Lâm Ngạo Phong lắc đầu lập tức phủ nhận. Đây chính là bí mật của cậu, sao có thể nói cho người khác biết. Vừa nghĩ tới nữ sinh ngốc kia, trong mắt của cậu tràn đầy ý cười xấu xa xảo quyệt.

Cho dù Lâm Vũ Mặc vừa đấm vừa xoa thế nào, cũng không thể giữ con trai ở lại Canada, lúc rời khỏi lại dẫn tiểu ác ma về nhà.

Khi Lâm Ngạo Phong ngồi lên về nhà thì ở trong lòng cười giảo hoạt: rốt cuộc lại có thể tiếp tục trêu chọc đồ ngốc kia rồi.

Sự ra đời của cặp sinh đôi đã mang đến cho người nhà niềm vui sướng vô tận.

Bất tri bất giác, cặp sinh đôi đã được hơn một tháng. Đường Chá đẩy xe em bé cùng bà xã tản bộ trên đường cái. Xe em bé nhà họ chính là được đặc biệt đặt làm, cặp sinh đôi song song nằm cạnh nhau, trông vô cùng dễ thương.

Xa xa, có một chiếc xe Ferrari dừng ở trên đường, người đàn ông trong xe quay cửa kính xe xuống, tràn đầy ghen tỵ nhìn vợ chồng bọn họ.

Khi hắn thấy Đường Chá hôn trộm một cái lên môi bà xã, thì tức giận nắm chặt quả đấm, trong mắt phủ đầy mây mù.

"Lái xe!" Hắn âm ngoan ra lệnh cho tài xế.

Khi xe chậm rãi lái đi thì ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối đều chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc của Lâm Khả Nhi, trong mắt tràn đầy đau đớn cùng giãy giụa.

Hôm nay, Lâm Khả Nhi đi mua tã giấy cho em bé, vừa ra khỏi cửa siêu thị, liền nghe có người gọi tên mình. Khi cô nhìn thấy Lưu Vân Thiên thì không khỏi sửng sốt.

"Anh Lưu…"

"Khả Nhi, đã lâu không gặp." Ánh mắt của Lưu Vân Thiên lưu luyến trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Khả Nhi, không dời đi được.

"Đúng vậy a, đã lâu không gặp. Anh Lưu hiện tại sống rất tốt chứ?" Vừa nghĩ tới chuyện Lưu Vân Thiên liên kết với Lệ Tây Á cài bẫy ông xã mình, hảo cảm đối với Lưu Vân Thiên liền giảm đi rất nhiều, giọng nói không khỏi có chút bén nhọn.

"Khả Nhi." Bàn tay của Lưu Vân Thiên nâng lên, muốn vuốt ve gương mặt của Lâm Khả Nhi, lại bị cô thành công tránh thoát.

"Anh Lưu, tôi còn phải về nhà, em bé có lẽ đã đói bụng." Lâm Khả Nhi xin lỗi gật đầu một cái với Lưu Vân Thiên, liền muốn rời đi.

Một bàn tay lập tức kéo cô lại, trong tròng mắt Lưu Vân Thiên tràn đầy tức giận: "Khả Nhi, em cứ chán ghét anh như vậy sao?"

"Làm sao có thể? Anh Lưu, tôi hiện tại phải chăm sóc hai em bé, không thể cùng anh hàn huyên a. Có rảnh rỗi thì nói chuyện sau." Lâm Khả Nhi phất tay một cái với Lưu Vân Thiên, cười ngọt ngào nói.

Anh Lưu đã không còn là Lưu Vân Thiên hiền lành trung hậu mà cô quen biết trước đây, hắn bây giờ khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô thật cảm thấy tiếc thay cho chị Liêu Phàm, chị làm sao lại yêu một người đàn ông như vậy? Không muốn nói thêm với hắn, Lâm Khả Nhi xoay người rời đi.

Một cái khăn tay mang theo mùi vị Ê-te đột nhiên bịt lên miệng của cô, còn chưa kịp kêu cứu, Lâm Khả Nhi đã lâm vào hôn mê.

Đầu đau quá, Lâm Khả Nhi cố gắng mở mắt, muốn nhìn rõ tất cả trước mắt. Lắc lắc cái đầu còn đang mê muội, cô cố gắng tập trung tầm nhìn, thế nhưng lại thấy một gian phòng xa lạ.

Đây là nơi nào? Cô tại sao lại ở chỗ này?

Cô nhớ chính mình tự đi mua tã giấy cho em bé, sau đó gặp phải Lưu Vân Thiên, sau đó… Sau đó làm sao cũng không nhớ ra?

Đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Khả Nhi, em đã tỉnh?"

Lâm Khả Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông cao lớn ở cửa: "Anh Lưu?"

Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới là Lưu Vân Thiên bắt cô tới đây.

Lưu Vân Thiên một thân ưu nhã ngang ngược đến gần Lâm Khả Nhi, mạnh mẽ nâng cằm của cô lên: "Khả Nhi, mặc dù đã sinh em bé, em vẫn cứ đẹp như vậy, khiến anh động lòng như vậy. Khả Nhi, anh muốn cưới em!"

Lâm Khả Nhi muốn tránh khỏi tay của Lưu Vân Thiên, mới phát hiện ra thân thể mình lại bị dây thừng trói thật chặt, đôi tay bị trói ra sau lưng, cũng không thể nhúc nhích.

"Anh Lưu, là anh bắt cóc tôi?" Trừ bỏ khiếp sợ, cô không cách nào nói ra bất kỳ lời nào nữa.

Không ngờ Lưu Vân Thiên lại là kẻ hèn hạ không từ thủ đoạn như vậy, chẳng những hãm hại ông xã của cô, còn làm ra chuyện bắt cóc cô. Hắn còn nói muốn kết hôn với cô, thật làm cho cô cảm thấy ghê tởm.

"Đây không phải là bắt cóc. Khả Nhi, anh yêu em, nên đã dẫn em về nhà." Lưu Vân Thiên đột nhiên áp đến người Lâm Khả Nhi, nâng mặt của cô lên điên cuồng hôn.

Lâm Khả Nhi liều mạng giãy giụa, tránh né cái hôn của Lưu Vân Thiên, cô tức giận cong hai đầu gối lên, hung hăng húc vào người Lưu Vân Thiên, khiến hắn đau đến ôm bụng.

Lâm Khả Nhi nhân cơ hội này lật người nhảy xuống đất, dùng hai chân chạy tới cửa. Cô muốn chạy trốn khỏi Lưu Vân Thiên.

"Quay lại đây!" Lưu Vân Thiên từ phía sau lưng ôm lấy Lâm Khả Nhi, thanh âm hung ác nham hiểm cùng với tràn đầy đau khổ nói, "Khả Nhi, anh yêu em. Từ lần đầu tiên nhìn thấy em ở Đường thị, anh đã yêu em sâu đậm. Nhưng tại sao trong mắt, trong lòng của em cũng chỉ có Đường Chá, hoàn toàn không có anh tồn tại?"

"Đó là bởi vì anh Chá đáng giá để tôi yêu. Lưu Vân Thiên, anh không phải là đàn ông. Bây giờ tôi mới biết anh hèn hạ cỡ nào, từ nay về sau, tôi không xem anh là bạn nữa." Lâm Khả Nhi trừ bỏ thất vọng vẫn là thất vọng. Đã từng cho rằng Lưu Vân Thiên là một người đàn ông trung thực, không ngờ hắn thế nhưng lại làm ra chuyện hết sức âm hiểm như vậy.

"Đường Chá có cái gì tốt? Hắn nào có yêu em sâu đậm bằng anh? Khả Nhi, em mở to hai mắt nhìn một chút, anh mới là người yêu em nhất." Lưu Vân Thiên xoay người Lâm Khả Nhi lại, tập trung nhìn vào mắt của cô.

"Anh Lưu, anh làm tôi thật thất vọng. Tôi không thương anh... anh tại sao lại muốn chấp nhất như vậy? Chị Liêu Phàm mới là người rất yêu anh, mà tôi sẽ không, vĩnh viễn sẽ không yêu anh. Anh có biết anh đã bỏ qua phần hạnh phúc thế nào hay không?" Vừa nghĩ tới chị Liêu Phàm bị uất ức, cô liền cảm thấy không đáng giá. Lương tâm của Lưu Vân Thiên bị chó ăn mất rồi sao? Thế nhưng không biết quý trọng chị Liêu Phàm.

"Liêu Phàm?" Lưu Vân Thiên sau khi nghe Lâm Khả Nhi nói, đột nhiên sửng sốt. Trước mắt của hắn lại xuất hiện khuôn mặt tươi cười dịu dàng của Liêu Phàm, ánh mắt tin cậy đó, cơn ác mộng mỗi ngày hành hạ hắn hiện lên thật rõ ràng.

"Anh còn có thể nhớ tới chị Liêu Phàm sao? Chị ấy vì anh bỏ ra nhiều như vậy, đem toàn bộ tình yêu tất cả đều cho anh, lại bị anh vô tình tính kế. Lương tâm của anh đâu rồi, đều bị chó ăn hết rồi sao?" Nhìn thấy Lưu Vân Thiên lộ ra vẻ mặt khổ sở, Lâm Khả Nhi lập tức công kích điểm yếu ớt của hắn.