Đầu mùa hè, không khí ôn hòa ấm áp, vào nửa đêm, gió nhẹ thoang thoảng, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của hoa hồng vào phòng Lâm Khả Nhi. Gió khẽ mơn trớn khuôn mặt xinh đẹp, khiến miệng nhỏ khả ái bất giác mỉm cười.
Một người đàn ông lưu loát leo lên ban công, tung người tiến vào căn phòng thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
Nhìn thấy cô gái xinh đẹp trên giường, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng như nước. Đứng yên lặng bên giường, ánh mắt hăn si ngốc nhìn Lâm Khả Nhi, luyến tiếc không muốn dời mắt. Trong lúc hắn si ngốc, thời gian từng giọt, từng giọt trôi qua.
Không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Khả Nhi đang ngủ lật người, miệng nhỏ kiều diễm khẽ rên: “Chú Chá”
“Lão bà, anh ở đây.” Đường Chá không nhìn được nữa, lên lên giường nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô thật chặt.
Bị hắn ôm trong lòn g, Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy một xúc cảm ấm áp đánh tới, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt. Khi khuôn mặt tràn đầy áy náy của Đường Chá rơi vào tầm mắt thì vẻ mặt mới vừa rồi còn nở nụ cười ngọt ngào đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Ai cho anh vào đây?” Bất mãn rống lên, cô tức giận chất vấn khiến lòng Đường Chá hốt hoảng một hồi.
“Lão bà, anh biết sai rồi!” Lời xin lỗi tràn đầy thành ý nhưng không lấy được sự tha thứ của Lâm Khả Nhi.
“Cút!” Lâm Khả Nhi duỗi chân, thẳng chân đem Đường Chá đã xuống giường.
Thấy Đường Chá vẻ mặt đần độn ngồi trên mặt đất, Lâm Khả Nhi thật muốn ôm bụng cười to, nhưng cô bây giờ không thể lộ ra vẻ mặt đồng tình. Cô muốn tiếp tục đóng vai vợ trước ác bá.
“Lão bà, anh nhớ em.” Đường Chá đáng thương nháy cặp mắt như đầm nước đen, sâu thăm thẳm, như chó nhỏ vẫy đuôi mừng chủ.
“Em không phải lão bà của anh, chồng trước, muốn lão bà mời anh tự đi tìm người khác.” Lâm Khả Nhi ác ý nheo mắt lại, khinh thường cười.
“Lão bà anh muốn chỉ có em.” Đường Chá đứng lên, sải bước hướng giường lớn đi tới. Hắn muốn yêu cô, hắn không thể chịu được cảm giác không có cơ thể ấm áp của cô trong ngực.
“Anh muốn, nhưng em không nguyện ý.” Lâm Khả Nhi nghịch ngợm lắc lắc đôi chân thon dài, nằm lì trên giường, nhàn nhã hừ nhẹ.
Đường Chá đột nhiên nhào tới trên người cô, bá đạo nói: “Ngoại trừ anh, em còn muốn làm lão bà của ai?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang dính vào trước môi mình, Lâm Khả Nhi dí dỏm nháy mắt: “Đàn ông muốn làm chồng em đã sớm xếp hàng dài đến Bắc Băc Dương, em còn đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên chọn người nào. Nếu không, chú Chá, anh giúp em quyết định đi, Bắc Dã Thương thế nào?Hay là khỉ đầu chó tốt hơn? Bằng không Đường tam công tử của tập đoàn Đường thị cũng không tồi? Hay vương tử nước B? Con trai của tổng thống nước C? Chú Chá anh nói xem ai thích hợp nhất để làm chồng em?
Theo lời nói của Lâm Khả Nhi sắc mặt Đường Chá càng ngày càng đen, đợi cô nói xong, hắn rốt cuộc không chịu được nữa, rống lớn: “Bọn họ đều không thích hợp! Lão công của em chỉ có thể là anh!”
Nói xong hắn giống như con báo bị chọc giận, bá đạo cắn nuốt đôi môi đỏ mọng trước mặt. Cuồng tình trong nháy mắt bắn ra, ở bên môi hai người nở rộ.
Lâu ngày không nếm qua hương vị của cô khiến Đường Chá không khống chế nổi nữa. Hắn phát hiện, thời điểm thân thể hắn đến gần tiểu Khả Nhi liền trở nên không còn là hắn nữa, toàn thân hắn đang gầm thét, như thể muốn nói cho hắn biết: Nhanh lên một chút muốn cô, nếu không thân thể ngươi sẽ nổ tung.
Bàn tay hắn lưu loát lột bỏ áo ngủ của Lâm Khả Nhi, đem thân thể bạch ngọc tinh tế của cô hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.
Điên cuồng hôn lên cơ thể như ngọc, Đường Chá đang muốn toàn lực tấn công thì thấy Tiểu Khả Nhi bụp miệng, từ dưới người hắn chui ra, chạy như bay vào nhà vệ sinh ói như điên.
Thấy vậy, tâm Đường Chá mất tự chủ, điên cuồng nhảy loạn, toàn thân bị sợ hãi âm thầm bao
vây.
Kinh hoảng nhào tới bên cạnh Lâm Khả Nhi, hắn lo lắng hỏi: “Tiểu Khả Nhi, em sao vậy?”
Lâm Khả Nhi oán trách nhìn chằm chằm vào hắn: “Ai bảo anh đem hạt giống chôn trong thân thể em?”
“Anh chôn hạt giống?” Đường Chá lúng túng lặp lại lời Lâm Khả Nhi, vì câu nói của cô mà khiếp sợ, không nói nên lời. Hơn nửa ngày sau, hắn mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô. Hắn vui mừng xông lên ôm lấy cô: “Lão bà, em mang thai?”
“Tránh ra! Em muốn đi tìm ông nội, để ông nhanh chóng giúp đứa nhỏ trong bụng em tìm ba.” Lâm Khả Nhi khinh thường đẩy Đường Chá ra, thân thể không có gì che lấp trốn khỏi tầm mắt hắn.
Một phen kéo lại tên tiểu nhân muốn phớt lờ hắn kia, vững vàng ôm chặt eo cô, ánh mắt hung bạo đe dọa nhìn cô chằm chằm: “Đáng giận! Em thế nhưng muốn mang con của anh gả cho người khác!”
“Vậy thì sao? Em không thể để đứa bé sinh ra không có ba.” Lâm Khả Nhi chau lại đôi mày thanh tú, đúng lý hợp tình mà hùng hồn tuyên bố.
“Ai nói không có ba? Anh không phải đang đứng trước mặt em sao?” Đường Chá bị cô chọc tức đến mức sắp hôn mê luôn. Hăn đã sớm xé nát thỏa thuận ly hôn của bọn họ, tức là hôn nhân của bọn họ vẫn còn hiệu lực, cô vẫn là lão bà của hắn.
“Anh? Anh đã bị em khai trừ rồi!” Lâm Khả Nhi đẩy ngực Đường Chá ra, khinh thường hừ lạnh.
“Em biết rõ lúc đó anh đang tức giận.” Đường Chá không thể tiếp tục giữ tỉnh táo nữa, lửa giận trong lòng hắn đã bị cô khơi mào, đang hừng hực thiêu đốt.
Lâm Khả Nhi cười ta vỗ ngực hắn: “Ai bảo anh chọc giận em? Lâm Khả Nhi em tuyệt đối sẽ không làm tiểu thiếp đáng thương, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh quay đầu lại. Anh nghe cho rõ đây, em muốn tự mình đi tìm lão công, anh đừng nghĩ ngăn cản em.”
Nói xong, Lâm Khả Nhi đẩy Đường Chá ra, cúi đầu nhặt áo ngủ rớt bên chân giường phủ lên người.
“Tiểu Khả Nhi, không ai thích hợp với em hơn anh. Em suy nghĩ lại được không? Để anh liên nhiệm (*) thôi.” Đường Chá tự thấy đuối lý, nhưng lại không muốn vì vậy mà mất đi tiểu Khả Nhi, không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu cô.
(*) Liên nhiệm: liên tục đảm nhiệm một chức vụ, vị trí.
“Chú Chá muốn liên nhiệm?” Lâm Khả Nhi nghịch ngợm, cười đến xấu xa. Hắn còn không rõ hắn đang bị cô đùa cợt, thế nhưng nghĩ đến hai từ liên nhiệm này. Thật là tức cười quá!
“Đúng, anh muốn liên nhiệm.” Đường Chá gật đầu một cái, kiên định nhìn cô.
“Để xem, đứng thứ nhất là Bắc Dã Thương, thứ hai là khỉ đầu chó, thứ ba cũng không được, chú Chá, anh chỉ có thể xếp trong số một vạn năm ngàn tám trăm ba mươi hai ứng cử viên tiếp theo. Về phần ai sẽ là chồng em, còn phải đợi ưuan sát thêm.”
“Anh muốn vị trí thứ nhất.” Đường Chá bắt lấy bả vai Lâm Khả Nhi, bá đạo yêu cầu. Nếu cứ theo cái bảng danh sách ứng cử viên của tiểu Khả Nhi, vậy thì đến ngày tháng năm nào mới đến lượt hắn.
Hắn không thể mất đi tiểu Khả Nhi.
“Vị trí thứ nhất không cần bàn nữa, hiện tại người em hài lòng nhất vẫn là Bắc Dã Thương.”Lâm Khả Nhi mang theo vẻ mặt mưu mô, hắc hắc cười.