Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 129




"Ngủ đi, tiểu Khả Nhi, sáng mai dậy sớm." Đường Chá nằm xuống, nói với Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi cũng không bằng lòng, chỉ là cười duyên cúp điện thoại.

Khi toàn bộ căn biệt thự lâm vào yên tĩnh thì Lâm Khả Nhi lặng lẽ đi tới sau cửa, cô nhẹ nhàng mở ra cửa phòng mình, thấy ngoài cửa không có ai, cô liền rụt rè đi ra khỏi phòng. Cô vừa muốn quay người đi lên lầu, liền nghe từ phía sau một giọng nói non nớt truyền đến: "Chị gái yêu quý, chị đây là muốn đi làm cái gì?"

Lâm Khả Nhi cắn răng, thiếu chút nữa xoay người đem tiểu ác ma kia bóp chết. Quá đáng ghét, cha còn không quản cô, tên tiểu quỷ này lại dám tới ngăn trở cô.

Thế nhưng tên tiểu quỷ, cô không thể đắc tội, cô chỉ đành xoay người, cười ngọt ngào nói: "Em trai thân mến, chị là muốn xuống lầu uống ly nước."

"Khát à? Cho chị! Phong đã chuẩn bị sữa tươi cho chị rồi nè." Lâm Ngạo Phong đột nhiên lấy ra một ly sữa tươi từ phía sau lưng đưa cho Lâm Khả Nhi.

Cắn răng, Lâm Khả Nhi nhận lấy sữa tươi, mặt tươi cười nói: "Phong, chị rất yêu mến em. Em sao lại đáng yêu như vậy chứ?"

"Không cần lôi kéo em, cha nói rồi, muốn em trông coi chị." Trên mặt Lâm Ngạo Phong xuất hiện một nụ cười nham hiểm của ác ma, cười hắc hắc nói.

"Trông coi chị? Chị lại không muốn đi đâu." Lâm Khả Nhi một hơi uống cạn ly sữa tươi, rồi ném cái ly về cho Lâm Ngạo Phong, tức giận xoay người trở về phòng.

Muốn ngăn cản cô đi gặp anh Chá, cha cho rằng cô dễ quản lý như vậy sao?

Cười gian lấy ra ba-lo của mình, lấy ra một sợi dây thừng từ bên trong, Lâm Khả Nhi chạy đến ban công.

Đem cái móc sắt của một đầu sợi dây ném lên trên lầu bám chắc vào lan can của ban công, cô theo sợi dây liền leo lên dễ dàng.

Ai cũng đừng nghĩ giam cô lại, cô muốn nửa đêm vụng trộm đi gặp người yêu.

Leo lên ban công, Lâm Khả Nhi nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng của Đường Chá, nhìn thấy Đường Chá ngủ không yên ổn, liền cười lớn nhào tới trên người anh.

Tay nhỏ bé của cô bám vào ngực Đường Chá, làm anh tỉnh lại, cười xấu xa nói: "Anh Chá, một mình có phải rất cô đơn hay không? Tiểu Khả Nhi đến với anh đây."

"Tiểu Khả Nhi?" Đường Chá nhìn Lâm Khả Nhi, còn chưa có tỉnh táo đã bị che miệng lại.

Sau khi nụ hôn nhiệt tình chấm dứt, Lâm Khả Nhi kéo cái chăn ra chui vào trong ngực Đường Chá, ôm chặt hông của anh làm nũng nói: "Anh Chá, tiểu Khả Nhi rất nhớ anh á. Không có anh ôm đều ngủ không được."

Đường Chá nở nụ cười ôm cô càng chặt hơn. Không ngủ được đâu chỉ có mình tiểu Khả Nhi? Anh cũng thế.

Vốn tưởng đây là một đêm gối đầu một mình khó ngủ, có tiểu Khả Nhi ấm áp, anh rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi.

Hai người bèn nhìn nhau cười, môi của bọn họ từ từ dán vào nhau, mặc cho tình yêu xâm nhập giữa hai người, mặc cho kích tình bao phủ bọn họ.

"Tiểu Khả Nhi, anh trúng độc rồi." Đường Chá đột nhiên vùi mặt vào ngực Lâm Khả Nhi, thô ráp thở gấp nói.

Lâm Khả Nhi sợ hãi nâng mặt anh lên, quan sát cẩn thận : "Trúng độc? Anh Chá, anh không thoải mái chỗ nào? Em gọi bác sĩ khám cho anh."

Đường Chá cầm lấy tay cô đặt lên trái tim mình, tràn đầy khổ sở nói: "Nơi này, lòng anh trúng độc rồi. Trúng một loại độc gọi là Lâm Khả Nhi."

Nghe được lời nói của anh, tiểu Khả Nhi mỉm cười đấm ngực anh, bất mãn cong cái miệng nhỏ nhắn: "Đáng ghét! Làm người ta hoảng sợ."

Đường Chá cười cắn nuốt sạch đôi môi mỉm cười kia, động tác của anh tràn đầy mạnh mẽ cùng nhiệt tình, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Khả Nhi.

"Ông xã, em muốn anh" Khả Nhi bấu víu vào hông của Đường Chá, vừa đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh, vừa nỉ non.

Đường Chá khàn khàn thở gấp đem vật khổng lồ đưa vào trong cơ thể Khả Nhi, lần lượt mãnh liệt va chạm vào hoa tâm của cô: "Đủ chưa? Có muốn mạnh hơn chút nữa không?"

"Chưa đủ! Khả Nhi muốn anh mạnh hơn nữa a" Đường Chá lại tăng nhanh tốc độ khiến Khả Nhi không cách nào nói nên lời nữa, thân thể ở trên giường đong đưa.

Đường Chá hài lòng đem cơ thể của Lâm Khả Nhi lật lại, để cho cô quỳ rạp xuống trên giường, sau đó dán chặt vào lưng của cô rồi vọt vào trong thân thể cô.

"Ưm…" Khả Nhi phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể của cô theo mỗi cú va chạm của Đường Chá mà không ngừng đung đưa, một đôi ngực đẫy đà ở trên gối đang lay động, rất mê người.

"Khả Nhi, em thật mê người." Đường Chá vươn tay, mãnh liệt nắn bóp nơi đẫy đà mềm mại của Khả Nhi, khiến chúng ở trong tay anh biến đổi hình dáng, từng dấu tay rõ ràng xuất hiện trên bầu ngực trắng nõn kia.

Anh bá đạo hành hạ nơi non mềm của Khả Nhi, không để cho cô có cơ hội thở dốc. Mỗi một lần va chạm mạnh mẽ đều thiếu chút nữa làm cô muốn vỡ nát, cửa động nứt ra, Khả Nhi thậm chí cảm thấy có máu chảy ra.

"Đau" Khả Nhi hơi nhíu chân mày, nhưng là trong cái đau ấy, lại có một phần vui sướng cực hạn, trong cái miệng nhỏ nhắn của cô phát ra âm thanh rên rỉ làm người ta đỏ mặt.

"Còn có mạnh hơn nữa đấy!" Đường Chá đột nhiên đứng lên, nâng hông của Khả Nhi lên. Khả Nhi cứ như vậy khom người, đầu rũ xuống, bị Đường Chá lần lượt chơi đùa tiến vào. Động tác khiến người điên cuồng vừa kiên quyết lại mãnh liệt, làm hại Khả Nhi không ngừng thét chói tai.

Đường Chá hài lòng nhấc cái mông vểnh lên của Khả Nhi, vừa ở trên giường đi lòng vòng, vừa đụng chạm vào hoa tâm của cô.

"A… Khả Nhi muốn nát vụn rồi" Anh Chá hôm nay thật là mạnh mẽ, sức lực quá lớn, đụng cô sắp vỡ vụn rồi. Thân thể của cô theo anh đang trên giường đi lòng vòng, đong đưa, giống như một con diều mềm mại, anh Chá chính là người cầm dây diều điều khiển, đưa cô lên đỉnh điểm đau nhức cùng cực lạc.

Khi Đường Chá phóng thích trong cơ thể Khả Nhi thì tất cả mới rốt cuộc yên tĩnh lại.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng, cửa phòng Đường Chá liền bị người một cước đá văng ra, hai người bọn họ còn chưa mở mắt, liền nghe đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ: "Cậu được đấy Đường Chá, lại dám chạy đến nhà tôi khi dễ tiểu Khả Nhi. Cậu ở nhà còn chưa ăn no sao?"

"Cha!" Lâm Khả Nhi bất mãn trợn trắng mắt "Người ầm ĩ đủ chưa? Ngày hôm qua để cho Phong canh giữ cửa phòng con, hôm nay lại chạy đến phòng anh Chá. Cha có phải ngại mình những ngày này sống quá thoải mái rồi hay không? Dứt khoát buổi tối con đi theo người ngủ là được rồi, nằm ngủ giữa cha với mẹ, để cho cha ngay cả chạm thử bàn tay nhỏ bé của mẹ cũng không có cơ hội!"

Lâm Vũ Mặc cười hì hì, mặt giả dối: "Phong canh giữ cửa phòng con sao? Tiểu Khả Nhi, này chỉ là hiểu lầm. Tiểu Phong là sợ con khát nước, mang sữa tươi cho con uống. Về phần mẹ con, cô ấy là của cha đấy, đừng nghĩ tranh giành với cha."

"Vậy con đành phải dùng tạm anh Chá một chút, mặc dù ngực của anh ấy không mềm mại như của mẹ, ôm vào ** , miễn cưỡng có thể tiếp nhận. Chỉ là, nếu cha không đồng ý, con vẫn là xuống lầu ôm mẹ thôi." Lâm Khả Nhi vẻ mặt không cam lòng đứng dậy, giống như muốn đi tìm Tần Phong.