Chinh Phục Tiểu Hồ Ly

Chương 2: Chuyện buồn




Ông nội Lăng cũng quá quen bị Lăng Lãnh Ngạo thường xuyên chọc giận, nên khuôn mặt tức giận không bai lâu liền hòa nhã lại... Gót một ly trà thưởng thức, ông nhìn chằm chằm thằng cháu trước mặt.

- Ông à, có gì ông cứ nói, không cần phải nhìn con như vậy đâu!

Lăng Lãnh Nam bị ông nội Lăng nhìn, liền cảm thấy ớn lạnh, anh nuốt nước bọt cái ực, rồi lên tiếng.

Ông nội Lăng hừ hừ vài tiếng, không hài lòng nói:

- Nam, anh hai con đã có đối tượng rồi... còn con, chừng nào mới chịu nghiêm túc tìm cháu dâu cho ta đây?

Thằng cháu này của ông, cái gì cũng tốt, chỉ có cái tính lăng nhăng ông bướm là ông cảm thấy không vừa mắt thôi! Ông thật mong nó mau chóng lấy vợ, một người có thể quản được thằng cháu này! Nhưng ông lại không thích sắp đặt, cưỡng ép nó lấy một người nào đó... Hôn nhân là chuyện cả đời, nếu không có tình yêu, chỉ sợ sẽ sớm tan vỡ thôi! Giống như con trai ông vậy... một vết xe đổ không thể vãn hồi.

Toàn bộ câu nói của ông nội Lăng, Lăng Lãnh Nam đều nghe không xót một chữ, nhưng lại cố tình bỏ qua vế sau, vì vế trước mà giật mình la lên:

- Cái gì, ông nội, ông nói thật chứ, anh hai có đối tượng, thật sao... là nam hay nữ, trai hay gái, đàn ông hay đàn bà?

Oa, có một thời gian anh cứ tưởng anh hai không gần nữ sắc là vì có thể do thích đàn ông... Nhưng sau này cũng không hề phát sinh chuyện gì! Nên anh đã nghĩ đến khả năng khác, chính là anh hai có vấn đề ở phiên diện đó...

Ông nội Lăng không khỏi một lần nữa đen mặt với câu hỏi của Lăng Lãnh Nam.

Nam hay nữ...trai hay gái... đàn ông hay đàn bà... Mấy cái này có gì khác sao?

Nhưng ông vẫn rất có tâm mà trả lời:

- Là nữ!

Thật ra không riêng gì đứa cháu này ngạc nhiên như thế, ngay chính ông khi biết tin này cũng lúng túng, khó tin một phen... Nhưng nhiều nhất vẫn là vui mừng!

- Thật sao, vậy thì đó là nữ thần phương nào thế?

Người anh trai đó của anh, cũng phải ai anh ấy cũng cho sắc mặt tốt, đối với anh với ông nội, lạnh nhạt đã là tốt lắm rồi. Vì thế, người có khiến cho anh ấy phá lệ, tuyệt đối... không phải vật trong ao!

Ông nội Lăng nhìn vẻ mặt của Lăng Lãnh Nam, cảm thấy khi đó ông thất thố như vậy cũng không quá nghiêm trọng... Vì vậy, ông tiếp tục quăng một quả bom bi:

- Lãnh Hàn Quyên!

Ông nội Lăng không nói dư thừa thêm chữ nào, vô cùng ngắn gọn, xúc tích, đúng trọng tâm... Dù ít từ, bom bi tuy nhỏ, nhưng nó lại mang đến lực sát thương không hề nhỏ!

Lăng Lãnh Nam đứng hình trong vài giây, rồi bắt ngờ đậm bàn đứng dậy.

Rầm....

- Oa oa...anh hai đúng là, không chơi thì thôi, nhưng khi ra tay thì toàn là chơi lớn! Cũng quá biết chọn người quá đi...

CMN, là người phụ nữ họ Lãnh đó! Trong đầu Lăng Lãnh Nam nghĩ tới hình ảnh gặp thoáng qua vài lần, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, nhưng lại lạnh lùng quá mức, lúc nào cũng tỏa ra tia nguy hiểm," người lạ chớ gần"! Nhưng mà... người phụ nữ đó cùng với anh hai của anh thành đôi thì có thể dùng đến hai từ "tuyệt phối" a...

Ưm... mà anh ấy cũng giấu quá kĩ đi, đến bây giờ anh mới biết được! Haizzz...

- Được rồi...Nam, đừng có lái sang vấn đề của anh con nữa! Trả lời ông, khi nào mới nghiêm túc, bỏ cái tính trăng hoa ông bướm chẳng ra gì đó, rồi tìm một cô gái đàng hàng cưới về làm vợ đây hả?

Lãnh Lãnh Nam chợt cứng mặt, ảo não lắc đầu... Haizzz...tưởng nói một lát ông sẽ quên, không ngờ? Chặc chặc... già mà còn minh mẫn ra phết!

Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ tuyệt đối Lăng Lãnh Nam chẳng mà giám nói ra... Không thì nhất định sẽ mềm xương với ông mà thôi!

- Ông à, con chỉ mới hai mươi lăm tuổi, còn quá sớm để lập gia đình! Ông phải để con hưởng thụ cuộc sống của một người đàn ông độc thân hoàng kim vài năm nữa chứ?

Cuộc sống của anh đang tốt đẹp như thế, lấy vợ làm chi cho ràng buộc...

Mặt ông nội Lăng hơi co lại, chùm râu dưới cằm hơi run lên, ông mạnh tay vỗ một cái thật kêu lên đầu Lăng Lãnh Nam, trừng mắt mắng:

- Hưởng... cái thằng cha thụ... nhà anh...

- A...đau... Ông nội, sao đánh con?

Lăng Lãnh Nam bị đánh đau, ôm đầu la ai oái, oán trách ông nội Lăng.

- Không đánh anh sao được, suốt ngày hưởng thụ, hưởng thụ... có ngày bị bệnh dại mà chết không hay bây giờ!

Cái thằng cháu này, mặc dù không hoàn toàn giống ba nó, nhưng vẫn khiến cho ông lo lắng... Rốt cuộc thì Lãnh Ngạo vẫn là tốt nhất!

Khuôn mặt Lăng Lãnh Nam chợt biến đen, cái gì mà bệnh dại ở đây, dù anh có ham vui một tý, nhưng cũng không phải đói bụng ăn quàng, như thế nào cũng ăn... Ông à...

Thấy Lăng Lãnh Nam im lặng, ông nội  Lăng biết có nói nữa cũng vô ích, bèn nói đến nguyên nhân thật sự mà ông gọi thằng cháu này tới:

- Được rồi... mặc kệ anh, muốn làm thế nào thì làm, có bị gì cũng mà tự chịu! Còn bây giờ, anh sắp xếp công việc, ngày mai theo anh hai anh đi gặp chị dâu tương lai của anh, rồi về báo cáo cho tôi biết. Cái này chắc là làm được chứ?

Điều quan trọng bây giờ vẫn là chuyện hôn nhân đại sự của Lăng Lãnh Ngạo, còn chuyện của đứa cháu này, đành để sau vậy!

Giống như là bất được phao cứu sinh, Lăng Lãnh Nam sáng mắt, nhanh như chớp đứng dậy, làm động tác chào tiêu chuẩn của quân đội:

- Tuân lệnh!

Ngay lập tức, liền... bỏ chạy!

...

Đài Loan...

Trong vườn hoa, vô số loài hoa thi nhau khoe sắc thắm, từng tia nắng rực rỡ xuyên qua kẻ lá chíu xuống chíu xuống, khiến cho khung vườn càng thêm linh động, rực rỡ... Nhưng giữa cảnh sắc đẹp đẽ ấy, lại có một người con gái không ảnh hưởng bởi cảnh sắc đó, và dường như cô đang có tâm sự!

Triệu Thiên Thiên đi dọc theo bờ hồ dáng vẻ có hơi thẫn thờ, trên khuôn mặt luôn vui vẻ mọi khi lại ẩn hiện nét buồn bã không nói nên lời...

Đồ con hoang, sao mày không chết đi, chết với con mẹ mày đi, sống làm gì cho trật đất, trướng mắt tao!

Mày là đồ con hoang, đồ con hoang...

Con hoang...con hoang...mày chết đi!

- Không... tôi không phải, tôi không phải con hoang... Các người nói láo, các người nói láo!

Dường như Triệu Thiên Thiên đã nhớ đến những chuyện buồn gì, cô đột nhiên tự lẩm bẩm một mình, đôi mắt đỏ lên, nghiến răng...