Chinh Phục Sói Hoang Yêu Nghiệt

Chương 2: Thách đấu




Không khí trong xe đang vô cùng yên tĩnh thì đột nhiên bị thanh âm lạnh lùng của Nhược Hy cắt ngang:-"Cô ta là ai?"

Đồng thời một chiếc điện thoại có ảnh chụp của Tuệ Vi được ném vào người tài xế Từ, bức ảnh anh nhanh tay chụp được lúc cô đánh nhau với bọn côn đồ,

-"Cô bé này là..."- Tài xế Từ liếc qua, vui mừng thốt lên

-"Ông quen à?"

-"Bố của con bé là bạn rượu của tôi. HaHa, nó lớn nhanh thật đấy. Mới hôm nào còn mặc đồng phục tiểu học mà giờ đã vào cấp III rồi."

Tài xế Từ mơ mộng nhớ lại chuyện xưa cũ liền bị Nhược Hy phá ngang:

-"Tôi hỏi cô ta là ai?"

-"Khụ, tên nó là Dương Tuệ Vi. Năm nay có lẽ là năm cuối cấp III rồi."

Tài xế Từ ngượng ngùng ho khan một tiếng, nghiêm túc trả lời

Hàn Nhược Hy khẽ "ừ" một tiếng trong cổ họng, âm thầm ghi nhớ cái tên này, tiếp tục vùi đầu vào Laptop, mặc dù mới học năm 3 Đại học nhưng đã phải tiếp quản cả một tập đoàn lớn, cho nên đối với Nhược Hy có chút khó khăn.

_____________________________________________________________________Giải phân cách_________________________________________________________________

Cuối cùng, hội thi thể thao của trường cấp 3 Q.G cũng chính thức bắt đầu!

Cuộc thi đầu tiên là chạy tiếp sức 100m, tiếp đến là bơi sải và Taekwondo được xếp hạng mục thứ năm. Hàn Nhược Hy ngồi trong phòng hiệu trưởng, quan sát trận đấu qua Camera. Bởi vì bơi, Taekwondo đều là những môn thể thao được nhà trường sắp xếp thi đấu trong khu vực có mái vòm nên tất nhiên, sẽ có gắn Camera để tránh gian lận.

-"Tuệ Vi, cố gắng lên, tụi mình ủng hộ cậu."

Di Ân dẫn đầu một đoàn cổ vũ hùng hậu, gân cổ gào thét đến đinh tai nhức óc

-"Cảm ơn các cậu, nhưng mình nghĩ không cần làm quá như vậy đâu."-Tuệ Vi cười khổ nói

-"Không, như thế này vẫn chưa là gì cả..."- Trưởng CLB Taekwondo Khánh Duy cười xen vào

-"Thấy chưa, tiền bối đã nói vậy tức là thật sự không là gì cả. Sau này, cậu vô địch toàn quốc thì mình sẽ cổ vũ quy mô rầm rộ hơn thế này gấp trăm nghìn lần.HAHAHA!!!"

Di Ân thấy có người ủng hộ liền lên cơn tự mãn, ha hả cười lớn làm cho Tuệ Vi đầy một đầu hắc tuyến.

-"Đúng vậy, với thực lực của em, dư sức đi thi giải Taekwondo toàn quốc."- Khánh Duy dịu dàng cười

-"Cảm ơn anh, nhưng em không định đi theo con đường võ thuật. Em học Taekwondo chỉ là để rèn luyện sức khỏe thôi."

-"Vậy à, thật đáng tiếc...."

Hạng mục thi đấu thứ năm: Taekwondo bắt đầu!

Hàn Nhược Hy có chút ngạc nhiên, Dương Tuệ Vi lúc thi đấu giống như biến thành một con người khác vậy. Ra tay lạnh lùng, dứt khoát khác hẳn vẻ mặt yếu đuối, hiền thục bình thường. Nha, cô gái này thật là thú vị.

-"Người chiến thắng ở giải Taekwondo năm nay là Dương Tuệ Vi lớp 12A1."- Loa phát thanh của nhà trường rất phô trương mà thông báo

-"Cậu giỏi quá! Tớ biết ngay là cậu sẽ thắng mà!"- Di Ân thân thiết khoác tay Tuệ Vi, cười đến xán lạn

-"Ừm, cũng nhờ các cậu cổ vũ đấy."

Tuệ Vi dùng khăn ướt lau mồ hôi, mỉm cười dịu dàng. Đột nhiên, một cô gái mặc đồng phục Taekwondo hùng hùng hổ hổ lao tới, hách dịch hỏi:

-"Cô là Dương Tuệ Vi?"

-"Ừ. Cậu là ai?"-Tuệ Vi lịch sự đáp

-"Hừ, thân hình mảnh mai như thư sinh mà cũng có thể vô địch Taekwondo sao? Hình như ban giám khảo bị mù hết rồi!"

Cô gái lạ mặt sau một hồi quan sát, khinh bỉ nhận xét

-"Này, con nhỏ điên này ở đâu ra thế? Dám coi thường Vi Vi sao? Thực lực của cô có chắc chắn vượt qua cậu ấy không cơ chứ?"

Tuệ Vi chưa kịp mở miệng đã bị Di Ân nộ khí đầy mình chen vào.

-"Mày nói ai điên hả? Nói cho mà biết, tao là Tri Dĩ Phương đến từ trường C, nổi tiếng bất bại đấy."

-"Thật ngứa tai, Tri Dĩ Phương bất bại là con tâm thần trốn trại nào vậy nhỉ?"

Bla Bla Bla Bla Bla....Blo Blo Blo.....

-"Hai người cãi nhau đủ chưa?"- Tuệ Vi là người bị hai cái loa hai bên hành hạ, chịu không nổi hét lên.

Di Ân và Dĩ Phương đồng loạt ngưng lại, áy náy cười nhìn Tuệ Vi. Tri Dĩ Phương vờ ho một tiếng, cao giọng nói:

-"Tôi hôm nay đến Q.G tham quan một chút, không ngờ nhìn thấy kết quả thi Taekwondo tệ hại thế này..."

-"Xin lỗi, nếu như trong lúc thi đấu mình có sai sót gì mong cậu góp ý."- Tuệ Vi cười khổ cọ cọ mũi

-"Hừ, tôi không cần xem cô thi đấu cũng biết trận đánh dở đến mức nào."- Dĩ Phương kiêu ngạo quay đi chỗ khác

-"Gì chứ!? Không xem người ta thi đấu mà đã..."

Di Ân tức đến hộc máu, đang định mắng Dĩ Phương một trận liền bị Tuệ Vi ngăn lại:

-"Cậu phải tập kiềm chế đi, không nên vì chuyện cỏn con này mà gây ra xung đột giữa hai trường."

Sau đó, lại tiếp tục quay sang Tri Dĩ Phương:

-"Cậu muốn sao đây?"

-"Mặc dù không hứng thú nhưng tôi phải để cho cô sáng mắt ra, để rồi xem như thế nào mới là mạnh...

Dương Tuệ Vi, tôi muốn đấu một trận với cô!"