Chinh Phục - Lạc Dạ

Chương 15: Không thể quay lại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

=Editor: Tiểu Ma Bạc Hà

Ánh nắng sớm ngoài cửa sổ không hề keo kiệt chiếu thẳng vào, xuyên qua lớp tưởng thủy tinh trong suốt soi sáng từng góc nhà… Tươi sáng rực rỡ.

Diệp Gia Hành đặt tách cà phê xuống tiếp tục cú điện thoại: “…Thật ra em vừa mới đoán rằng: Chuyện lần này xảy ra có nguyên nhân của nó. Tình huống cụ thể còn phải xem Đoạn tổng nghĩ thế nào.”

Rất khó để phớt lờ vẻ mệt mỏi trong giọng Đoạn Nhận: “Đúng, cậu nói rất đúng. Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên mà do ở địa phương đang lan truyền một tin đồn nói tổng công ty Đoàn thị trong nước đã xảy ra nguy cơ rất lớn nên mới bán khu khai thác mỏ cho người khác để tiết kiệm phí tổn để đuổi việc tất cả thợ mỏ ở đây…”

“Lan truyền tin đồn nửa thật nửa giả sau đó đứng giữa châm ngòi mâu thuẫn của người làm thuê và chủ cũ khiến mâu thuẫn khác biệt chủng tộc trở nên gay gắt.” Diệp Gia Hành cười lạnh: “Mánh khóe rất vụng về! Nếu khu vực khai thác đó không cách chúng ta quá xa thì sao làm thành công nổi…” Hắn ngừng lại, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn sô pha: “…Trong đó cũng có vài chỗ chúng ta làm không tốt. Nếu chúng ta xử lý giai đoạn bàn giao này kỹ hơn sẽ không xảy ra những phản ứng dây chuyền thế này.”

Hắn vẫn chưa đến hiện trường, chưa nắm bắt được thông tin mới nhất nên chỉ to gan phỏng đoán dựa vào bản năng do kiến thức bản thân tự tích lũy và kinh nghiệm trong công việc mang đến thôi… Tài trí bậc này, không hề bôi nhọ những từ ngữ đồng nghiệp dùng để khen hắn.

“Nói cũng đúng.” Đoạn Nhận đồng ý chẳng chút nghi ngờ: “Nhưng lần này anh bay đến sớm nên có thể xử lý chuyện này kịp thời. Tin rằng sau khi nói chuyện với vài thợ mỏ đại diện thì hiểu lầm sẽ được giải quyết nhanh thôi. Phù…” Anh thờ phào: “Đợi đến khi chuyển nhượng hết tất cả mỏ quặng chúng ta sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.”

Diệp Gia Hành nhíu mày không nói gì nữa.

Ban đầu hắn không đồng ý việc Đoạn Nhận bán mỏ khoáng sản—- Đoàn thị lập nghiệp từ xưởng làm thép và cũng là thế hệ xưởng đầu tiên bước lên con đường khai thác quặng… Nhưng Đoạn Nhận lại quyết tâm chuyển việc làm ăn của Đoàn thị từ vật liệu thép sang một hướng khác còn hắn chỉ là một nhân viên, cùng lắm chỉ có thể đưa ra ý kiến phản đối chứ làm sao dám bác bỏ?

“Em sẽ ký hợp đồng đó.” Diệp Gia Hành cầm tách cà phê vừa đặt xuống lên nhấp một ngụm: “Sau khi xử lý việc bên đó xong Đoạn tổng nhớ tranh thủ về nước. Em… Vẫn còn đang nghỉ phép.”

Hắn đã hạ sốt, bây giờ chỉ còn chán ăn và hơi chột dạ. Ký hợp đồng chẳng có gì to tát—- Nếu như không nhìn tới đối phương là Tần Thứ.

~~~~~ Dải phân cách ~~~~~

Đường Kỉ Trạch không lái xe đến đón Diệp Gia Hành mà gọi điện cho hắn vào khoảng gần mười một giờ, sau khi báo tên nhà hàng xong thì tập trung ngồi chờ tới.

Đâu phải anh ta không muốn đi đón người nhưng giới hạn Diệp Gia Hành đặt ra rất rạch ròi, đề nghĩ ăn cơm chung chính là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn, nếu còn không biết đủ muốn bước thêm thì chắc chắn vẻ mặt hắn sẽ trở nên lạnh giá.

Mười hai giờ kém mười lăm, Diệp Gia Anh mặc áo sơ mi được cắt may vừa người bước vào nhà hàng Đường Kỉ Trạch đặt sẵn.

Đây là một nhà hàng lẩu Vân Nam, món lẩu ở đây có mùi vị đặc trưng của phương nam. Vừa vào cửa đã thấy chuỗi nấm mọc trên núi được treo cao và rũ xuống trên trần nhà, rất kích thích vị giác.

Sau khi gập người chín mươi độ, cô gái Vân Nam ngoài cửa lập tức cười lanh lảnh dẫn Diệp Gia Hành lên lầu hai.

Xa xa, Đường Kỉ Trạch trông thấy Diệp Gia Hành đang theo chân nhân viên đi tới… Trên môi người ấy vẫn là nụ cười lễ phép nhưng xa cách, rất đúng mực và nhạt nhẽo… Nhìn thấy lại muốn ôm hắn vào lòng, dỗ đến khi hắn nở nụ cười thật lòng với mình mới thôi.

Ngồi xuống vị trí đối diện Đường Kỉ Trạch, Diệp Gia Hành không từ chối nhận thực đơn anh ta đưa và khẽ hỏi ý nhân viên để gọi món.

Cô gái cười rộ lên có má lúm đồng tiền mờ mờ mặc trang phục truyền thống dân tộc Thái khá thích người khách này nên rất tận tâm giới thiệu và đưa ra gợi ý: “Thưa ngài, tôi không thể đề nghị ngài chọn loại thịt nào vì thịt chỗ chúng tôi không tươi và chẳng mấy đáng tiền. Nhưng mặt khác mấy hôm trước có một lượng nấm lớn được chuyển bằng máy bay từ Vân Nam đến đây… Nấm tùng nhung, nấm thông, nấm vuốt hổ đen là những sự lựa chọn rất tuyệt vời… Nấm rất tươi… Thêm vào đó là các loại thịt viên, đó cũng chính là món hút khách của nhà hàng chúng tôi…”

Diệp Gia Hành cẩn thận nghe cô ấy giới thiệu, động tác chỉ đầu ngón tay vào thực đơn rất nhàn nhã, trước khi chọn món nào hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Đường Kỉ Trạch hỏi ý, sau khi xác nhận đối phương cũng thích mới đưa ra quyết định.

Người đàn ông này luôn khiến những người ở bên hắn cảm thấy rất thoải mái…

Đến khi tất cả các món được mang lên, nhân viên được khách cho biết không cần phải tiếp tục ở lại đây nữa mới ra ngoài và đóng cửa.

Nồi gốm đen bắt đầu có hơi nước trắng bốc lên, Đường Kỉ Trạch ra vẻ thoải mái nở nụ cười múc cho hắn chén canh nhỏ: “Đây… Lót dạ.” Anh ta đẩy chén sứ men xanh qua, tìm chủ đề nào đó nói: “Mở điều hòa ăn lẩu… Hình như là chuyện hè nào cũng làm.”

Diệp Gia Hành cầm muỗng múc nửa muôi canh nấm ăn thử: “Vị khá ngon.”

Hai người lại im lặng—- Một người muốn tìm cách quay lại và người kia cũng vậy.

Chẳng qua mục đích người này là tình yêu còn người kia lại là tình bạn.

“Kỉ Trạch.” Diệp Gia Hành buông đôi đũa trong tay xuống, nếu giữa họ phải có một người bắt đầu thì đi trước một bước có lẽ sẽ giành được hướng gió tốt: “Xin lỗi vì mấy ngày nay cứ tránh né anh mãi.”

Đường Kỉ Trạch lắc đầu, vẻ mặt lập tức tối đi: “Không có gì phải xin lỗi, do anh quá khốn nạn… Em sẵn sàng trách móc anh, anh vui còn không kịp.”

Diệp Gia Hành nhíu mày: “Mấy ngày trước cảm xúc của cả hai đều không ổn, chi bằng mỗi người tự tỉnh táo lại rồi hẵng quyết định sẽ tốt hơn.”

“Gia Hành.” Sau khi nhắm mắt lại, Đường Kỉ Trạch lại mở ra nhìn thẳng Diệp Gia Hành: “Cho anh một cơ hội… Mấy ngày nay anh cứ nghĩ mãi, anh không thể chấp nhận mất em được… Anh làm sai, anh sẽ bù đắp lại nhưng mà xin… Xin em hãy cho anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm ấy.”

Diệp Gia Hành kéo lấy khăn tay thấm vệt canh dính trên khóe miệng và không hề trốn tránh ánh mắt của Đường Kỉ Trạch. Hắn thở dài, cảm xúc chợt lóe ở nơi sâu nhất của đáy mắt và biến nhất nhanh tới nỗi không thể nhận ra: “…Cần gì phải vậy, anh quăng lớp vỏ bọc không thể lột xuống đi đâu rồi? Kỉ Trạch, chúng ta đều là người thông minh nên có những lời không nói vẫn hiểu.”

“Không đúng!” Đường Kỉ Trạch lớn tiếng bác bỏ nhưng nửa câu sau còn chưa kịp nói ra đã bị người ta chặn lại bằng một động tác tay.

Diệp Gia Hành đặt tay phải xuống kéo chiếc khăn mới lại đi lau lòng bàn tay: “…Ngày đầu tiên Gia Lâm đi suốt đêm không về, ngày hôm sau trở về đã nổi giận đùng đùng đập đồ lung tung, trong đó bao gồm chiếc bình hoa gốm sứ cao cấp… Có cần em nói tiếp không?”

Sắc mặt Đường Kỉ Trạch lập tức xám xịt…

Diệp Gia Hành nói rất đúng, bọn họ đều là người thông minh nên anh biết tại sao hắn lại nhắc đến Diệp Gia Lâm vào lúc này…

Trong giới gay và cộng đồng sống về đên của thành phố Z, Diệp Gia Lâm có rất nhiều mối quan hệ, cậu quen biết với đủ hạng người khác nhau… Đường Kỉ Trạch biết tuy trong một năm buông thả này anh đã rất kiềm nén và làm rất bí mật nhưng vẫn có dấu vết để lại, nếu cố lôi ra… Tất nhiên sẽ lôi ra được những thứ mèo mỡ dâm loạn bẩn thỉu đang được che giấu.

Diệp Gia Hành thả khăn xuống, đưa tay chỉ vào tim mình: “…Sau khi biết được chuyện đó, nơi này chịu không nổi.”

“Gia Hành… Xin lỗi…” Đường Kỉ Trạch cố nặn ra một nụ cười: “Do anh…”

“Trong đó có lỗi của em.” Diệp Gia Hành ngừng lại, ngón tay vẫn chỉ vào tim mình: “Anh biết em rồi đó… Nhiều khi em xem sự phản bội về thể xác ấy quá nặng… Nghĩ đến cảnh anh làm tình với người khác rồi lại về ôm mình em sẽ thấy…”

Hắn im lặng cau mày không nói gì nữa nhưng ngón tay đang chỉ ngực chợt đâm mạnh vào đó rồi dời đi.

—-Em sẽ thấy rất bẩn.

Dù không nói ra nhưng Đường Kỉ Trạch biết hắn muốn nói gì.

Diệp Gia Hành là một người rất thích sạch sẽ, thậm chí khi tình cảm giữa họ cuồng nhiệt nhất Đường Kỉ Trạch từng nói thẳng và trách cứ rằng hắn thích sạch tới nỗi chẳng khác gì con bệnh.

Khi đó Diệp Gia Hành đã cười hứa rằng sau này sẽ chú ý… Nhưng thứ hắn chú ý chỉ có vài ba tư tưởng nhỏ nhặt về cuộc sống còn việc thích sạch đã ăn sâu vào máu thịt vẫn nằm y đó chẳng mảy may lay động.

“Hơn nữa càng miễn bàn đến..” Khóe môi Diệp Gia Hành cong lên, vẫn là nửa câu.

—-Càng miễn bàn đến việc anh làm tình với người khác xong lại về làm tình với em.

Đường Kỉ Trạch cảm thấy mặt mình biến thành chiếc mặt nạ, vết nứt đầy rẫy từ trong ra ngoài, sau đó nó dần vỡ tan thành bụi phấn rơi đầy đất.

Chẳng còn bao nhiêu, hai bàn tay trắng và mất nhẵn.

“Anh và em ở bên nhau ba năm.” Diệp Gia Hành chăm chú nói rất khẽ: “Thật sự rất vui vẻ. Kỉ Trạch, anh là một người tình tốt nhưng không phải một người yêu tốt. Và em thậm chí còn chẳng đáng là một người tình tốt. Thiếu sót quá nhiều thứ là lỗi của em… Mấy năm nay anh phải bao bọc chở che em rất nhiều… Thật lòng cảm ơn anh.”

Môi Đường Kỉ Trạch mấp máy, vẻ suy sụp trên mặt dần tản đi.

Anh là cao thủ tình trường, câu nào của đối phương là thật là giả, lời nói và giọng điệu của đối phương mang ý nghĩa gì… Anh hiểu rất rõ. Nếu bây giờ Diệp Gia Hành nhìn anh với vẻ mặt thù hận và thốt ra những lời cay độc anh vẫn còn một nửa cơ hội để bắt đầu lại mối tình này.

—-Bởi vì, bởi vì phải nhớ thương không nguôi thì lòng mới ghi hận.

Còn bây giờ… Hắn bình tĩnh như thế lạnh nhạt như thế, những lời nói được cân nhắc rất kỹ từ tận đáy lòng chính là sự dứt khoát từ trước đến nay chưa từng có.

Đường Kỉ Trạch hít sâu, vẻ lúng túng ban nãy dần biến mất.

Anh là Đường Kỉ Trạch, là thiếu gia nhà họ Đường nổi tiếng không bị ái tình ràng buộc, là chàng lãng tử tình trường thoải mái ngắm thoải mái chơi và dũng cảm yêu.

Bây giờ lại được gắn thêm một cái mác nữa: Bạn trai cũ của Diệp Gia Hành.

Lắc đầu tự giễu, Đường Kỉ Trạch chống cằm—- Động tác này được anh biểu diễn rất đẹp mắt, sự kết hợp hoàn hảo của khớp xương và góc cạnh quai hàm tuyệt đẹp càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của nó.

“… Gia Hành, nếu em đã nói vậy… Anh… Anh hiểu rồi.” Anh thả tay xuống chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn: “Anh sẽ không liều chết dây dưa mang thêm phiền phức đến cho em nữa… Nhưng anh vẫn phải nói với em một tiếng: Xin lỗi.”

“Em nhận.” Diệp Gia Hành thẳng thắn đáp, nụ cười trên mặt dần thoải mái hơn: “Chúng ta… Sẽ là những người bạn rất tốt.”

Đường Kỉ Trạch bưng ly rượu gạo 15 độ lên chạm ly với hắn, nụ cười trên mặt cứng dần.

—-Chịu đựng, Đường Kỉ Trạch… Em ấy muốn mày như thế, đây là điều em ấy muốn… Tha lỗi hay bù đắp gì đó chi bằng bắt đầu từ giờ phút này…

Nhưng tim đau quá, không phải kiểu đau nát ruột nát gan như mấy ngày trước mà là nỗi đau âm ỉ kéo dài vì một lỗ hổng xuất hiện sau khi bị mất đi.

Diệp Gia Hành làm việc rất chừng mực, những việc hắn đã vạch ra thì dù có khó đến mấy hắn vẫn làm.

Bao gồm cả tình cảm.

Sau khi nói rõ ràng với Đường Kỉ Trạch, quả thật hắn đã dùng thái độ bạn bè để đối xử với người yêu cũ, trong sáng vô tư, tự nhiên thoải mái cùng với khoảng cách thích hợp.

Tuy bữa cơm này không được tính là high nhưng vẫn không khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo.

Khi tính tiền ra về Đường Kỉ Trạch hỏi Diệp Gia Hành: “Gia Hành, sau này anh có thể gọi điện cho em được không?”

Diệp Gia Hành gật đầu: “Đương nhiên, chúng ta là bạn mà… Rảnh thì đến nhà em chơi.”

Khi họ đang nói chuyện, Rex đã thong thả lái chiếc Lotus trắng đến.

Diệp Gia Hành cười cười xin lỗi Đường Kỉ Trạch: “Chiều nay em có buổi đàm phán… Đi trước.”

Sau đó xoay người đi.

Đường Kỉ Trạch đứng đó nhìn bóng lưng hắn xa dần, hình ảnh trong kí ức chợt tuôn trào, chồng lên bóng lưng ấy…

Diệp Gia Hành từng nói rất nhiều câu như “mai em phải đi họp, đi trước đây”, “hai ngày nữa em phải đi công tác”, “gần đây công ty bận quá, em phải đi làm”… Nhưng anh biết sau khi nói những lời ấy người anh yêu sẽ quay lại và ôm anh.

Nhưng lần này… Không có.

Ánh mặt trên trên cao sáng nay đã bị mây đen kéo tới bao phủ.

Trời sắp mưa.

— Hết chương 15 —

Nấm thông

Nấm tùng nhung

Nấm vuốt hổ đen

Xe Lotus trắng