Chinh Phục Học Trưởng

Chương 15




“Oài, má nó, cào thành vết luôn à?” Vương Tử Luân hốt hoảng ngoái cổ nhìn, “Mẹ nó quậy gì không quậy lại quậy người khác, thất đức quá.”

“Lần sau để ý chút đi.” Tạ Lỗi ra vẻ bình tĩnh vỗ vỗ lưng cậu, rồi xoay người rời khỏi tầng điều hành.

Khi nãy Vương Tử Luân kéo cổ áo lên hắn đã thấy, vết đỏ kia chỉ ở ngoài da, không sâu, không thể chảy máu, vì thế không phải Vương Tử Luân.

Vậy thì học đệ thần bí kia rốt cuộc là ai?

Cảm nhận từng cơn mệt mỏi sau cao trào, thêm cả phía dưới tê dại vì ma sát quá mãnh liệt trong thời gian dài, Tạ Lỗi không khỏi đỏ mặt, đã bị người ta thịt mà còn chẳng biết là ai, mình là Tiểu Long Nam sao?

Nhưng Tạ Lỗi không có nhiều thời gian suy ngẫm, hắn còn phải phụ trách công tác của toàn đại đội, khoa quốc phòng trường hắn thực hành quản lý quân sự rất nghiêm khắc, nghiêm hơn hẳn các trường khác, bởi vậy nên thân làm đại đội trưởng, trách nhiệm của Tạ Lỗi cũng lớn hơn nhiều.

Sực nhớ hôm nay là thứ Sáu, sắp đến cuối tuần, sinh viên quốc phòng có thể xin phép về nhà, hoặc nếu muốn ngủ bên ngoài thì phải đến phòng điều hành xin phép.

Sau khi phát đơn xin phép cho mọi người, Tạ Lỗi quay về ký túc xá, bạn cùng phòng của hắn một là phó trung đội trưởng năm 3, một là chỉ đạo viên năm 3, ba người bọn hắn ngủ trong căn phòng bốn người, coi như cũng được chút ưu đãi.

Nhưng hai người kia một là người bản địa, một đã có bạn gái, cuối tuần đều xin rời trường, để lại một mình Tạ Lỗi trong tịch mịch.

Đương nhiên, đêm nay thì khác. Tạ Lỗi ngồi trên giường, vất vả bình tâm lại, hồi tưởng những cảm xúc ban ngày, lúc thì hắn thấy rất sung sướng, lúc lại cảm thấy rất ngượng ngùng, thân thể khi ấm khi nóng, không bình tâm nổi, thế là nhịn không được lấy điện thoại ra, nhắn tin cho dãy số thần bí nọ.

‘Ngủ chưa?’

‘Chưa ngủ.’

Câu trả lời đến rất nhanh khiến Tạ Lỗi trở tay không kịp, ‘Làm gì đó?’

‘Nghĩ về anh.’

Câu này lại khiến tim hắn nóng lên, nhưng đối phương lập tức nhắn thêm một dòng, ‘Nghĩ là muốn thịt anh.’

Vì không phải đối mặt, lá gan Tạ Lỗi cũng to hơn, ‘Ban ngày chưa thịt đủ à?’

‘Học trưởng coi thường người ta quá, học đệ chủ nhân của anh rất siêu phàm đó.’

‘Học trưởng này, mở QQ lên, chúng ta chat video đi.’

Tạ Lỗi lập tức đứng dậy, bật máy tính, vào QQ, học đệ nhắn tên QQ cho hắn, hắn thêm vào danh sách mới thấy tên QQ là, Tôi vần học trưởng, tôi tự hào.

Tạ Lỗi giận, muốn trở mặt, nhưng rồi hắn đổi ý.

Đầu kia gửi lời mời chat video, Tạ Lỗi chấp nhận, vừa nhìn đã không khỏi nín thở, video bên kia rõ ràng không phải quay trong ký túc xá trường, mà là đối diện một giá sách, trên còn bày một ít đồ đạc.

Trước camera là một chiếc sô pha máy tính rộng rãi thoải mái, người ngồi trên sô pha mặc áo thể thao quân đội ngắn tay.

Hơn nữa người nọ không mặc áo thể thao quân đội kiểu mới, áo kiểu mới đều liền khối, màu xanh, trước ngực trái có biểu tượng, còn áo của người nọ là kiểu cũ, rằn ri loang lổ.

Loại áo rằn ri này chỉ sinh viên năm hai mới có, năm nhất đều là áo kiểu mới.

“Cởi ra.” Âm thanh truyền tới rất trong trẻo, nhưng qua đường truyền nghe lại hơi khác, hơn nữa kiểu giọng này cũng không phải hiếm gặp, thỉnh thoảng Tạ Lỗi cũng cảm giác mình vừa nghe một giọng nói rất quen, nhưng thực ra lại là người lạ, chất giọng này tuy cũng đặc biệt, nhưng hoàn toàn không phải hiếm.

“Cậu cũng cởi đi.” Tạ Lỗi yêu cầu.

“Ừ.” Người nọ bình thản đáp.