Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 4: Lục Hoài Chuẩn lấy hai chiếc bút,kẹp vào hạt trân châu của cô




Lục Lâm Vãn bị kích thích, thân thể run lên một chút, đầu lưỡi mềm mại liếm láp trên quả anh đào của cô khiến cho nó cứng dần lên.

Tên Lục Hoài Chuẩn này thật sự là quá lớn mật, vậy mà làm những chuyện này ngay trong phòng học, nếu đợi lát nữa có điện bị bạn học nhìn thấy thì sao giờ, vậy nên cô muốn đẩy anh ra nhưng lại không dám ra tay quá mạnh, âm thanh quá lớn sẽ bị bạn cùng bàn ngồi cạnh nghe thấy.

Nhưng cũng không biết có phải là Lục Hoài Chuẩn cố ý khiêu khích cô hay không mà đẩy thế nào cũng không đẩy anh ra được, ngược lại là cố ý kéo mút núm vú của cô, làm cho nó vừa cứng vừa ướt, hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn bên trên núm vú, một bàn tay khác xoa bóp một bên ngực khác của cô.

Thân thể Lục Lâm Vãn cũng nhạy cảm, bị anh xoa nắn liên tục như vậy đã động tình.

Cô bị anh liếm mút bộ ngực sữa thì phía dưới cũng sẽ có phản ứng, hơi ngứa, cô kẹp chặt quần đồng phục, cảm thấy quần lót đã ướt đẫm.

Lục Lâm Vãn có hơi khó chịu, phía dưới quá ngứa, vậy nên hơi vặn vẹo thân thể, Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy phản ứng của cô cũng hiểu là có chuyện gì, vậy nên cố ý cắn vành tai cô hỏi một câu: "'Cô bé' ngứa à?"

Lục Lâm Vãn không trả lời, bởi vì phía dưới thật sự hơi ngứa.

Không biết tối nay Lục Hoài Chuẩn bị làm sao mà dù thế nào cũng muốn làm như vậy, giờ đang tối lửa tắt đèn, cũng không biết anh phân biệt kiểu gì, trực tiếp duỗi tay vào trong quần đồng phục của cô.

Tay chui vào, với vào trong quần đồng phục, sờ soạng bên ngoài quần nhỏ, ban nãy bú bộ ngực sữa cho cô nên phía dưới ra không ít dâm thủy, lúc này quần lót ướt đẫm. Anh sờ soạng khiêu khích ở bên ngoài quần lót.

Thân thể Lục Lâm Vãn bị làm cho càng ngày càng mềm nhũn, tay anh cũng giống như có ma lực, đảo quanh trên bề mặt quần lót khiến cho quần lót của cô càng ngày càng ướt.

Lục Hoài Chuẩn còn cố ý sờ đến nơi trũng xuống, nhét quần nhỏ vào rồi lại lấy ra, ra vào cô liên tục, dâm thủy chảy ra càng ngày càng nhiều.

Sau đó, Lục Hoài Chuẩn với tay vào trong quần lót, vuốt ve cánh rừng trong đó.

Lục Lâm Vãn cảm thấy anh quả thực là điên rồi, còn sờ nơi đó, cho nên lúc cơ cẳng tay của anh sờ đến, cô tức giận kẹp chặt hai đùi không cho tay anh nhúc nhích.

Lục Hoài Chuẩn thấy cô như vậy thì trực tiếp tách hai chân cô ra, không cho cô kẹp, tay trực tiếp nhéo hai cánh môi của huyệt nhỏ, tuy rằng hơi ướt át nhưng hai tay vẫn chặt chẽ giữ lấy, tách ra, kẹp hạt trân châu nhỏ của cô, xoa bóp.

Ban đầu Lục Lâm Vãn rất kháng cự anh nhưng sau đó bị trêu đùa sảng khoái thì không để ý được nhiều như vậy, mặc cho anh làm càn, dù sao anh hầu hạ mình như vậy cũng rất thoải mái.

Lục Hoài Chuẩn vuốt ve một hồi lâu, vuốt ve phía dưới của cô làm nó ra không ít nước, sau đó, rút tay ra, cả tay đều là dâm thủy của cô, dâm thủy này của cô quá dính, anh với tay trực tiếp nhét vào miệng Lục Lâm Vãn.

Rất rõ ràng là anh để cô liếm ngón tay cho anh, liếm ngón tay cho anh giống như ăn dương vật.



Lục Hoài Chuẩn có một cái dị như vậy, chính là thích cô liếm ngón tay cho anh, cô nhìn thấy trên tay anh đều là dâm thủy của mình, tuy rằng là nước trong huyệt nhỏ của mình nhưng vẫn cảm thấy là lạ, chỉ là tay đã giơ lên đây, cô bèn trực tiếp hé miệng, ngậm ngón tay anh rồi liếm mút.

Thế mà anh còn xấu xa cho đầu ngón tay thứ hai vào để cô liếm, ngón tay người đàn ông dài nên nhét vào qtý nữa thì chọc đến yết hầu của cô.

Lúc này Lục Lâm Vãn trở nên nhiệt tình hơn, vừa liếm vừa mút bên trên ngón tay anh, liếm sạch sẽ dâm thủy của mình.

Lục Lâm Vãn bắt lấy tay Lục Hoài Chuẩn, để tránh anh lại nhét vào trong nên nắm lấy tay anh liếm giúp anh.

Một tay khác của Lục Hoài Chuẩn cũng không nhàn rỗi, một lần nữa chui vào trong quần lót của cô. Nhưng lần đi vào này anh còn cầm theo hai chiếc bút, là bút của chính anh, hai chiếc bút nhét vào đi đến huyệt nhỏ của cô, bút biến thành hình dáng đôi đũa, dùng hai chiếc kẹp lấy hạt trân châu của cô, bắt đầu đảo loạn phía dưới của cô, hai chiếc bút hơi thô kẹp hạt châu nhỏ của cô.

Lục Lâm Vãn không nhìn rõ xem anh nhét vào thứ gì nên hơi khó chịu, nhưng loại cảm giác này lại quá thoải mái, thoải mái kích thích quá mức khiến cô mất lý trí, vì thế cố không quản anh nữa, vì cô càng ngày càng thoải mái nên dạng hai bên đùi ra, mặc cho anh cầm bút kẹp hạt trân châu của mình, di chuyển lên xuống.

Lục Lâm Vãn có thể cảm giác được phía dưới của mình đã ướt sũng, quần lót đều là nước, làm cho quần đồng phục cũng ướt theo.

Cô mang ý xấu cắn ngón tay Lục Hoài Chuẩn, ai bảo anh bắt nạt cô, tối lửa tắt đèn, các bạn học đều rất tò mò đến tột cùng là thế nào, sao lâu như vậy vẫn chưa có điện, thầy giáo cảm thấy lạ, bảo bọn họ im lặng rồi đi xem xét.

Thẩm Chân và Lục Lâm Vãn ngồi cùng nhau, nhìn thấy tình huống này cũng cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi cô: "Vãn Vãn, đã mất điện lâu như vậy rồi, chúng ta chờ một lúc là có thể về ký túc xá nhỉ, không cần học tiết tự học buổi tối nữa đâu nhỉ?"

Lục Lâm Vãn muốn trả lời cô ấy nhưng miệng nhét đầy hai ngón tay của Lục Hoài Chuẩn, không cách nào trả lời nên ừm ừm mấy tiếng.

Thẩm Chân nghe thấy lời này giống như hiểu được: "Vãn Vãn, sao phản ứng của cậu lại như vậy, không phải cậu giấu tớ ăn vụng cái gì chứ?"

Lục Lâm Vãn: "..."

Đúng lúc này, Lục Hoài Chuẩn rút ngón tay ra, ban nãy Lục Lâm Vãn ngậm ngón tay anh rất lâu, vậy nên lúc rút ra còn mang theo nước miếng, tay Lục Hoài Chuẩn đều là nước miếng của cô.

Lục Hoài Chuẩn trực tiếp đưa hai chiếc bút kia vào trong huyệt nhỏ theo cửa động của cô.

Lục Lâm Vãn bị anh nhét hai chiếc bút vào thì hơi khó chịu, phía dưới kẹp chặt bút.

Lục Hoài Chuẩn cầm lấy khăn giấy trên mặt bàn, lau khô tay rồi mới mặc chỉnh tề nội y đã bị đẩy lên cho cô, cũng sửa soạn quần áo lại giúp cô.

Lục Lâm Vãn cũng không biết anh bấm đốt ngón tay tính thời gian như thế nào. Sau khi làm xong tất cả trở lại chỗ ngồi thì thầy giáo cũng vừa vặn quay về, cũng có điện trở lại.



Trước khi Lục Hoài Chuẩn quay về chỗ ngồi thì ung dung nói với cô một câu, tan học đừng đi.

Lục Lâm Vãn đã xấu hổ đến mức đỏ cả mặt.

Phía dưới của cô... giờ vẫn còn kẹp hai chiếc bút bị anh đẩy chưa vào hẳn, nhưng quần lót cộm hai chiếc bút không thoải mái lắm, nếu có bạn học nghiêm túc nhìn thì sẽ còn nhìn thấy chiếc quần đồng phục của cô chồi lên hai chiếc bút.

Lục Lâm Vãn cảm thấy xấu hổ lắm, sợ bị người ta nhìn thấy nên tăng lực kẹp chặt chân mình lại, kẹp xuống dưới bàn học.

Thẩm Chân lo lắng nhìn qua gương mặt đã đỏ đến mức này của cô, sợ hãi liệu có phải cô bị cảm không: "Có phải bị cảm không, cậu có muốn đến phòng y tế xem qua không?"

Bây giờ Lục Lâm Vãn cũng không dám đi lại tùy tiện, không thể để bạn bè nhìn thấy phía dưới của cô kẹp hai cái bút đi đường, bọn họ sẽ cho rằng cô lẳng lơ đến mức nào. Cô nói: "Không có gì, tớ chỉ thấy nóng thôi, vừa nãy cúp điện quạt không bật nên nóng muốn chết."

Thẩm Chân thấy cô uống nước xong lại khôi phục dáng vẻ tự nhiên thì cũng không nghĩ nhiều. Đợi hết tiết tự học buổi tối, bạn học về hết.

Lục Lâm Vãn nói với Thẩm Chân: "Cậu đi về trước đi, tớ còn muốn làm một bộ bài thi nữa rồi mới về."

Thẩm Chân biết cô đặc biệt chăm chỉ nghiêm túc, hận không thể 'xử' người đứng đầu nên cũng không ngăn cản cô, tự mình đi về trước. Không lâu sau, người trong phòng học đều đi hết.

Mọi người đã đi hết, lúc này Lục Lâm Vãn mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn dưới chân mình, tìm cách lấy ra.

Giờ cô hận không thể mang Lục Hoài Chuẩn ra bóp chết, nghĩ đến đây.

Bên dưới của cô đã rất ướt, nếu đứng dậy có thể nhìn thấy mặt trước của quần đồng phục đều là những vệt nước, dù sao cũng đã kẹp hai cái bút hơn bốn mươi phút, cô cảm thấy huyệt nhỏ của mình cũng đã tê rần.

Hai người Lục Hoài Chuẩn và Lục Lâm Vãn cũng không phải lần đầu tiên làm với nhau ở phòng học, vậy nên anh vô cùng thuần thục, chạy thẳng đến chỗ cô.

Lục Lâm Vãn không chịu nổi đằng trước ướt sũng, cởi quần đồng phục rồi quần lót ở ngay trước mặt anh. Quần lót mặc hôm nay là màu hồng nhạt, vậy nên một mảng vết nước đậm màu hơn trở nên rất rõ ràng.

Cô đỏ mặt, hai chiếc bút kia chống lên quần lót rất rõ rệt, Lục Lâm Vãn kéo quần lót xuống, lấy bút ra ngay trước mặt Lục Hoài Chuẩn.

Kẹp ở bên trong quá lâu, cho nên lúc lấy ra còn hơi trống rỗng, Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn nhìn cô tự mình hành động.

Nhìn cô như vậy, không để cô lấy ra hẳn đã đưa tay ra chặn cô lại: "Lấy bút tự an ủi đi, cắm vào huyệt nhỏ của em cho anh xem."