Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 38: Lục Hoài Chuẩn: Bị em làm tức đến mức không ăn nổi cơm




Lục Lâm Vãn nghe thấy giọng nói vô cùng tức giận của anh ở đầu bên kia, cô cũng không có cách gì.

Dẫu sao hiện tại hai người đã ghi danh, cũng nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, hối hận cũng vô ích.

Nhưng ngẫm lại, thật ra Bắc Đại và Thanh Hoa cũng không cách nhau quá xa, cũng không được tính là yêu xa gì đó, dù sao thì hai người vẫn cùng ở Bắc Kinh.

Cô trấn an Lục Hoài Chuẩn: "Đều đã ghi danh rồi. Thật ra, khoảng cách hai trường cũng không tính là xa lắm, chúng ta đều ở một nơi, bình thường vẫn có thể ở bên nhau, cuối tuần còn có thể ra ngoài nha."

Lục Hoài Chuẩn: "Ra chỗ nào? Ra thư viện thành phố Bắc Kinh à?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì vô cùng kinh ngạc vui vẻ gật đầu: "Sao anh biết em muốn đến đó? Em còn định nói đến đó học bài ấy."

Lục Hoài Chuẩn: "..."

Hiện tại anh sắp bị tức đến giậm chân rồi, muốn nói cấp ba bọn họ ở bên nhau, khi học đại học cũng phải ở bên nhau, sẽ không phải yêu xa cũng không sợ bị người ta cướp mất bạn gái, hiện tại thì hay rồi.

Tuy rằng không phải yêu xa nhưng như này thì có khác gì yêu xa đâu, cũng không được học chung một trường.

Lục Lâm Vãn nhìn dáng vẻ thật sự rất đau lòng của Lục Hoài Chuẩn thì vẫn luôn trấn an anh suốt hai ngày sau.

Lục Hoài Chuẩn thi được thành tích này quả thật là rất không dễ dàng, anh còn là thủ khoa khối khoa học tự nhiên của tỉnh bọn họ đấy.

Thủ khoa khối khoa học tự nhiên đi Bắc Đại, chính là chuyện khiến người ta cực kì giật mình.

Mặc dù hơi có cảm giác không phù hợp với chuyên môn nhưng thi đỗ với số điểm cao như vậy, mọi người đều không muốn để cho anh học lại.

Ý định muốn học lại của Lục Hoài Chuẩn cũng phai nhạt đi.

Anh tự nói với mính là cũng không cần học lại, chờ đến lúc thi lên thạc sĩ, thi đỗ Thanh Hoa là được, vẫn có thể, chỉ có bốn năm thôi, cố nhịn qua là được.

Dù sao Bắc Đại cũng có ngành kinh tế.

Người nhà anh hi vọng anh ghi danh học kinh tế, sau này có thể quản lý công ty.

Suy cho cùng anh cũng là người thừa kế duy nhất, bất kể thế nào cũng phải về nhà lo liệu việc kinh doanh của gia đình.

Hai ngày sau đó, Lục Hoài Chuẩn quả thật là tức đến mức không ăn nổi cơm.

Còn đặc biệt gửi tin nhắn cho Lục Lâm Vãn, gửi một tấm ảnh chụp một nồi cơm điện còn nguyên xi cơm chưa ăn miếng nào.

Lục Lâm Vãn thấy anh gửi cái nồi cơm điện này thì còn có chút khó hiểu: "Là sao?"



Lục Hoài Chuẩn: "Bị em làm tức đến mức không ăn nổi cơm, đã hai ngày không ăn cơm rồi."

Lục Lâm Vãn: "..."

Cô cũng rất là oan ức, người sửa nguyện vọng cũng không phải chỉ có một mình cô, nếu như Lục Hoài Chuẩn không sửa nguyện vọng mà nói, vậy không phải hai người bọn họ... sẽ được ở cùng một chỗ sao.

Nhưng Lục Hoài Chuẩn quả thật giống như cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, tâm trạng không tốt, chính là nhất định bắt cô phải dỗ dành.

Gần đây Lục Lâm Vãn rất rảnh rỗi. Vẫn còn hơn một tháng nghỉ hè, cô cũng không biết nên làm gì, cô vốn muốn đi làm thêm.

Nhưng mà người trong nhà không cho, chỉ có một tháng thì có thể làm việc gì, tiền kiếm được còn chẳng đủ cho bản thân tiêu xài, vì thế bảo cô cứ mặc sức chơi đùa, dù sao trong nhà cũng đủ tiền.

Nhà cô chỉ có một cô con gái là cô, tiền mà bố mẹ kiếm được đều cho cô tiêu dùng, bố mẹ đều là cán bộ nhà nước, bây giờ đã lớn tuổi nên cũng được thăng chức, tiền lương cũng khá.

Mười mấy năm trước bọn họ cũng đầu tư mua cổ phiếu này nọ, kiếm lời được không ít tiền, mua nhà cho cô, còn lại làm ngân sách đi học.

Họ hàng nhà Lục Lâm Vãn cũng khá giả, mỗi dịp tết nhất đều cho cô bao lì xì có rất nhiều tiền, bố mẹ cô làm sổ tiết kiệm cho cô, cô có thể tùy ý sử dụng số tiền này.

Cô đương nhiên không phải buồn phiền vì tiền, vì thế một tháng này, người trong nhà hi vọng cô có thể trải qua thật vui vẻ, rốt cuộc ngày trước cô vẫn luôn mê mệt làm bài thi, dọa sợ toàn bộ mọi người trong nhà, từ trước đến nay chưa từng thấy có người thích làm bài thi như vậy.

Hiện tại thi đại học xong rồi, cô vẫn nên thư giãn cho tốt.

Lục Lâm Vãn không nói cho người trong nhà biết về chuyện yêu đương. Chủ yếu là vì con gái ấy mà, da mặt mỏng nên không dễ nói loại chuyện này ra, chờ hai người ổn định rồi hãy nói.

Nhưng mà người lớn trong nhà cô vẫn biết đến Lục Hoài Chuẩn, dẫu sao mỗi lần đi họp phụ huynh thì đều có thể nhìn thấy con ngoan trò giỏi này cầm cờ đi trước, hạng nhất mà.

Hơn nữa, Lục Hoài Chuẩn còn có vẻ ngoài đẹp trai, miệng lại rất ngọt, đặc biệt có khả năng dỗ dành người lớn, mỗi lần bố mẹ cô đi họp phụ huynh, đều bị Lục Hoài Chuẩn dỗ dành hết mức, vô cùng vui vẻ.

Trước đây cô không nhìn ra manh mối, nhưng hiện tại thì đã biết rồi, chắc chắn là anh muốn cuộc sống sau này của anh trải qua dễ dàng hơn một chút, vì thế nên mới muốn dỗ dành bố mẹ vợ từ sớm.

Đại khái là bởi vì bình thường chỉ có thể mặc đồng phục ở trường học nên trong lén lút, Lục Lâm Vãn đều thích mặc váy.

Hôm nay cô mặc váy đi tìm Lục Hoài Chuẩn, váy là kiểu váy bó sát mông, gần đây mẹ cô dẫn cô đi dạo phố, mua không ít quần áo, mà đều chỉ mua váy, mẹ còn nói thiếu nữ nên mặc nhiều váy hơn thì mới có hơi thở của thanh xuân.

Vả lại khi lên đại học thì mua quần áo lót có kiểu dáng cũng khác với trước đây. Cô còn đi uốn tóc với Thẩm Chân.

Điều kiện trong nhà Thẩm Chân cũng khá giả, ngày trước bố mẹ cô ấy nuôi heo ở quê, sau đó thành lập trang trại nuôi heo, đúng lúc gặp dịp thịt heo đắt đỏ, cho nên mấy năm nay gặp thời kiếm ra tiền, làm giàu, thậm chí còn có khả năng nhận thầu thức ăn chăn nuôi cho heo.

Sau khi Lục Lâm Vãn và Thẩm Chân quen nhau, quả thật thứ không thiếu nhất chính là thịt heo, mỗi lần đến nhà cô ấy đều là đổi cách ăn thịt heo.

Vì thế hai người đều vô lo vô nghĩ, sau khi quay về, hai người lập tức đi tới cửa hàng lớn để uốn tóc, tiêu mất mấy ngàn tệ, vừa uốn vừa nhuộm, hết cả một ngày.



Thẩm Chân nhuộm màu hồng tím rất khoa trương, làm tóc xoăn mì tôm, Lục Lâm Vãn không dám nhuộm quá rêu rao, chỉ làm màu nâu đỏ và uốn tóc xoăn lọn to.

Trường các cô không cho phép học sinh uốn nhuộm tóc, vì thế ngần ấy năm tóc cô vẫn luôn là đen dài thẳng.

Sau khi làm xong thì kết quả cũng rất không tệ, nhưng sáng sớm hôm sau, Thẩm Chân đã khóc lóc gửi tin nhắn cho cô nói: "Hôm qua tớ làm kiểu tóc xoăn mì tôm này, cứ tưởng rằng tớ là cừu trong thôn Cừu, nhưng hôm nay tớ mới phát hiện ra thế mà tớ lại đụng kiểu với bác gái của tổ dân phố. Hôm nay lúc tớ ra ngoài mua bữa sáng thì đã gặp được sáu bác gái có cùng kiểu tóc với tớ. Quan trọng chính là làm kiểu tóc này ở cửa khu phố của chúng tớ chỉ mất 200 tệ thôi, thế mà tớ làm mất 3000 tệ. Càng quá đáng hơn chính là, hôm nay có một thằng nhóc gọi tớ là cô để hỏi đường tớ."

Lục Lâm Vãn bị cô ấy chọc cười.

Lục Lâm Vãn gọi taxi đi tới biệt thự cao cấp của Lục Hoài Chuẩn, chính là căn biệt thự cao cấp gần trường học mà anh bảo bố mẹ anh mua.

Nhà bọn họ thật sự là quá xa, ở khu người giàu trên lưng chừng núi bên kia, cách nơi này xa tít tắp, bố mẹ anh cũng không muốn để anh tới trường học, vì thế trực tiếp mua nhà luôn.

Quả nhiên là căn biệt thự cao cấp của nhà tư bản này đặc biệt to, thậm chí bên ngoài còn có bể bơi và vườn hoa.

Trước đây Lục Lâm Vãn chưa từng tới đây, hai người luôn luôn thuê phòng ở khách sạn.

Lục Lâm Vãn bấm chuông cửa, đi vào, Lục Hoài Chuẩn vừa mới thức dậy chưa lâu, tóc vẫn đang xõa ra lười biếng, mặc quần áo ngủ.

Hai ngày nay, Lục Hoài Chuẩn vẫn đang giận dỗi với cô, ngay cả cửa nhà cũng chẳng ra, vẫn luôn ở lì trong phòng.

Trông dáng vẻ này của anh thì cũng không giống như là không ăn cơm, sắc mặt vẫn còn rất tốt.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn thấy cô tới đây thì đi qua làm nũng ôm lấy cô, đè cô lên ghế sofa, còn ngửi ngửi mùi thơm trên cổ trên mặt cô, không biết còn tưởng rằng anh đang hít hà mèo cưng.

Lục Lâm Vãn: "..."

Lục Lâm Vãn đẩy anh ra.

Lục Hoài Chuẩn sờ vào trên váy của cô, bởi vì đã mấy ngày không chạm vào cô nên cái tay kia không kìm được mà sờ vào trong, kết quả vừa sờ đã phát hiện không bình thường, anh lập tức sờ tới đám lông ấy bên trong.

Lục Hoài Chuẩn nghi ngờ có phải mình sờ nhầm rồi không, nếu không, sao có thể suôn sẻ sờ tới huyệt nhỏ của cô như vậy, cô mặc váy mà không mặc quần lót ư?

"Em không mặc quần lót à?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy lời này thì xấu hổ đến mức đỏ mặt đẩy anh ra: "Em có mặc."

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy câu này thì có chút không tin, bởi vì vừa rồi anh sờ vào đó rất suôn sẻ, anh cuộn ngược váy của cô lên, đúng là có mặc, nhưng không phải mặc quần lót cotton kiểu dáng bình thường, mà là quần chữ Đinh (丁), một mảnh vải nho nhỏ che ở chính giữa, nhưng không che được huyệt nhỏ của cô.

Cả người Lục Hoài Chuẩn lập tức trở nên có sức sống.

...