Ỡ một nơi rất xa,Vic đang ngồi trên máy bay đang trong hành trình đi về
phương bắc,mang danh nghĩa đi ký hợp đồng cùng đối tác đễ tránh khỏi sự
truy tìm của ông ta.Ngồi trên khoang vip dành cho khách đặc biệt,Vic thư thả vắt chéo chân,hờ hững dựa vào ghế,mái tóc được tết một bên ôm trọn
cỗ trắng uy nghiêm vững chắc trong chiếc áo sơ mi tối màu,cặp kính giả
cận che đi đôi mắt tím khói đầy ấm áp,khí chất cao quý từ anh phát ra
làm cho các cô gái cùng khoang với anh lộ vẻ say mê.Vic bỏ qua mọi ánh
mắt nhìn chằm chằm tờ báo trong tay vì trên đó tờ báo ngụy trang hiển
thị bản đồ thăm dò con đường đến Phong đảo,chính tay Anna đưa cho anh.
“Theo thông tin thì Phong đảo nằm gọn ghẽ trong thành phố Sương Mù,nhưng nơi
đó quanh năm được canh giữ bỡi kết giới với vô số sương khói mờ ảo,người đi vào đó không theo hướng dẫn của người bản địa sẽ lạc mất đồng hành
làm mồi cho sói,phải làm sao để biết cổng kết giới nào là thật,trong vô
số cổng trên đây!”
Vic bối rối cùng lo lắng,nhớ tới lời Anna trước khi tiển anh ra phi trường:
-Vic!lần này cậu đi tớ mong cậu sớm trở về mong cậu hãy kiên trì tìm ra cô
ta,tầng phong ấn của tiểu Ly mở ra đã làm kinh động đến ông ta một phần
nhỏ với bản chất ác độc sau 1000năm giam cầm dưới lòng đất,tớ nghỉ ông
ta cũng đã chuẩn bị đối phó phe đối lập.Cậu trỡ về trước ngày 2tầng song sinh kết ấn giải nhé!bọn tớ chờ cậu trở về!
Văng vẳng bên tai
lời của Anna,và những tia sáng lóe trong mắt cô ấy,anh vạn phần ấm áp vì cả cuộc đời này hai anh em của anh gặp được cô ấy và Vime.Anh bỗng
nhiên nỡ nụ cười nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ.
Cộc..cộc..
Một bàn tay thon thả ở phía chiếc ghế đối diện anh vang lên thu hút sự chú ý của anh,ngoảnh đầu nhìn lên trước mặt anh là một cô gái trẻ làn da
trắng như tuyết,cùng tông với mái tóc và hàng mi cong,ẫn ẫn đôi con
ngươi màu tím ngập nước,khuôn mặt đẹp tinh tế,quan sát thật kỹ thì cô
gái trẻ như là nhưng bệnh nhân bị căn bệnh bạch tạng chiếm giữ,mà cũng
không phải.
Trong lúc Vic đang chằm chằm vào mặt cô gái trẻ,thì ỡ phía đối diện cũng ngầm quan sát anh.Cả hai giữ trạng thái im lặng nhìn đối phương,khoảng vài phút sau cô gái trẻ cất giọng:
-tôi là ỡ thành phố Sương Mù,lúc nãy tôi thấy anh đọc bãn đồ Phong Đảo thì phải!
Nghe câu hỏi của cô gái,một tia kinh ngạc trong mắt vụt qua rồi trỡ lại yên tĩnh như trước,môi mỏng khẻ mở:
-làm sao cô lại biết được điều này?
Cô gái trẻ chỉ cười khẽ,đưa ngón tay chỉ vào mắt mình.
Vic quên mất vì đối diện mình còn một ghế nữa.
Haizzz..sơ suất quá!
Giọng cô gái trẻ nhẹ nhàng từ tính chậm rãi:
-Tôi tên Zoe,con gái của tộc trưởng trấn giữ cánh cửa vào Phong đảo,ngày hôm trước cha đã nhận sự chỉ định của tiên tri lão nhân,sai tôi đến đón quý nhân từ phương Đông đến,theo quan sát tôi mới biết là anh!
Anh đang trong trạng thái hóa đá và đang tiêu hóa nội dung mà Zoe nói,trầm ngâm hồi lâu:
-Zoe,xin thứ lỗi cho tội hỏi đường đột,cô con gái của gia tộc Băng Hồ à?
-Đúng thế!
Vic vội vàng thở phào nhẹ nhõm,vì anh biết tộc Băng Hồ nằm bên phía đối lập chống lại ông ta.”1000năm trước sau khi nữ thần biến mất,tộc Băng Hồ
cũng lui về ỡ ẫn,không màn sự đời nữa”
Zoe nhìn vào ánh mắt của Vic thấy nỗi băn khoăn của anh chỉ thấp giọng:
-nỗi băn khoăn của anh khi gặp được cha tôi,người sẽ trả lời giúp anh!
Vừa kết thúc câu nói thì tiếng loa vang lên
“Máy bay sắp hạ cánh đến thành phố Sương Mù trong 10phút nữa,yêu cầu quý khách cài then an toàn!”
Sau một khoảng thời gian Vic và Zoe bước ra khoang kiểm soát.Zoe đi phía
trước,Vic kéo vali theo sau,cả hai đi ra làm choáng ngợp cả khu tiếp
nhận khách,ai cũng nhìn chằm vào họ.
Vic thấy vậy tháo chiếc kính cận thay vào là 1chiếc kính đen to bản che khuất khuôn mặt của mình.
Zoe thấy như thế vội quay đầu cười với Vic
-khuôn mặt của anh quá nổi bật giữa đám đông quá đấy hihi...
Zoe đưa tay che miệng vội vàng bước về phía trước.
Vic định phản bác rằng”cô cũng như thế thôi”,câu nói chưa ra khỏi miệng thì Zoe đã đi nhanh về phía trước rồi.Thấy vậy,Vic nhăn nhó,chân dài hơn
một bước theo kịp Zoe.
Ra đến cỗng một đoàn người mặt âu phục kính cẩn chào Zoe:
-Thưa tiểu thư,gia chủ bảo sau khi đón tiếp được thì về thẳng nhà chính ạ!
Zoe phất nhẹ tay ý đả hiễu,kéo nhẹ tay Vic ra hiệu cho anh vào trong xe.Tài xế bắt đầu khởi động máy chạy khuất xa phi trường.Không khí im lặng
trong suốt đường đi,Vic đưa tay dựa vào cữa sổ xe nhìn phong cảnh bên
ngoài,đúng như cái tên của nó thành phố Sương Mù,một mảnh trắng xóa lượn lờ bên lưng triền núi,ẫn ẫn xa xa những ngôi nhà theo lối đi lên hiện
ra,con đường ngoằn ngoèo,dốc núi dựng đứng mang cho người cảm giác nguy
hiểm mà lại có chút gì đó tò mò.Dọc theo con đường những cây phong đang
đổi màu lá,màu sắc hài hòa làm nên khung cảnh hùng vĩ một góc trời,phía
đỉnh núi cao cao vài gốc hoa đào trổ hoa nghiêng mình đón gió,hoa rơi
xuống neo theo gió bay đi.Không biết bao lâu thời gian,giờ đây xe đã
dừng trong một khuôn viên cổ kính,mang cấu trúc rêu phong cả mấy trăm
năm.Bước chân xuống xe,Vic thấy trước mặt một đoàn người ai ai cũng
giống hệt với Zoe từ tóc đến làn da,có lẻ đây chính là đặc trưng của tộc thì phải.Người đứng đầu trong đám người chắc là gia chủ,một cỗ uy
nghiêm phát ra từ người ông ấy.
-Chào cậu!tôi York cha của Zoe!
Giọng ông trầm thấp giới thiệu.
Vic đưa tay làm lể cuối chào theo nghi thức như gặp các bậc trưởng lão:
-Vâng,xin chào ngài,xin tự giới thiệu tôi là Vic!
-Mời cậu vào trong,rồi chúng ta sẽ nói chuyện!
Ông xoay người đi vào,Vic cũng bước vào trong.Cánh cổng lớn phía sau lưng dần dần khép lại.
Vào trong đại sảnh,Ông ngồi vào ghế chủ vị vẫy tay gọi:
-Zoe con mệt rồi về phòng nghỉ ngơi một chút!
-Hắc quản gia,ngươi dẩn cậu Vic lên phòng,rồi sắp xếp nghỉ ngơi,1h nữa chuẫn bị bữa ăn nhỏ đón khách!
Xoay người nhìn anh mỉm cười:
-Cậu nghỉ ngơi cho khõe,sau bữa ăn ta nói sẽ bàn chuyện!
Vic gật đầu,đi theo Hắc quản gia lên phòng nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa cơ thể anh giản ra,mọi mệt mỏi sau chuyến bay dài dường như biến mất,đưa khăn lau khô tóc đang ẫm nước,cơ thể săn chắc nam tính bán khỏa thân nằm lên giường.
Đưa tay với lấy điện thoại anh bấm dãy số quen thuộc ấn nút:
Tút...tút...đầu dây bên kia vang lên giọng nữ nhỏ xíu như mèo kêu,hình như anh quên bây giờ ỡ nơi đó đả quá nữa đêm rồi:
-Tiểu Ly là anh đây,anh đến nơi rồi em yên tâm nhé,ỡ nhà nhớ nghe lời Anna đấy!
-Vâng em biết rồi,nhớ anh!
-Anh mau sẽ về!Ngủ đi anh không phiền em nữa bé con!
-Vâng!
Anh không kết thúc cuộc gọi,lặng lẽ nghe hơi thở đều đều của đứa em gái rồi mới nhẹ nhàng tắt máy”sau ngày ba và mẹ rời xa hai anh em,anh không còn thấy nụ cười ngọt ngào của em gái anh nữa,số phận đã cướp đi sinh mạng
của gia đình anh,cướp đi hạnh phúc của cả hai anh em,anh không muốn số
phận lần nữa lại cướp đứa em gái bé bỏng,mạch máu đầu quả tim của anh
khỏi anh thêm một lần nữa”
Suy nghỉ miên man anh chìm vào giấc ngủ say,nhưng khuôn mặt đẹp đẽ ấy ngũ lại không yên ổn,hai đầu chân mày nhíu chặt lại.
Một bóng người bước vào phòng,là Zoe.Sau thời gian nghỉ ngơi,cô định sang
phòng kêu anh dậy,nhưng khi vào phòng lại nhìn thấy gương mặt chàng trai đang ngủ kia khuôn mặt của cô tăng thêm một tầng mây đỏ,thấy mày của
Vic nhăn lại,cô nhẹ nhàng đưa bàn tay búp bê trắng tinh chìa ngón tay
xoa xoa ấn đường cho nó giản ra,sau khi mày củaVic đã yên ổn,cô thu tat
về,xoay người nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng,lòng đầy suy tư
“Chuyện gì lại làm anh ấy đến cả ngủ lại không yên ổn như vậy”
Gtnv:+Băng Linh(Zoe):17t,là tiểu thư duy nhất của gia tộc Băng Hồ,vẻ đẹp tinh tế,nhu mì,nhẹ nhàng,đúng chất một tiểu hồ!
+York:37t,gia chủ gia tộc Băng Hồ,người bên phe đối lập,tính ôn hòa,trầm ổn.