Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 13: Xui xẻo




1.

Một ngày đẹp trời, bà Tống đang ngồi cắn hướng dương xem ông Tống tập dưỡng sinh đột nhiên đập bàn cái rầm.

- Sao thế? – Ông Tống giật mình quay lại.

- Tôi quyết định rồi.

- Chuyện gì?

- Đám cưới của hai thằng nhóc thối kia. – Bà Tống vung tay đứng dậy. – Tôi muốn tổ chức trong năm nay, hai đứa cùng một ngày luôn.

- Ồ, cuối cùng bà cũng nghĩ thông suốt. – Ông Tống gật gù, cười đến không thấy đông tây nam bắc. Cuộc sống quá nhàm chán, ông muốn có mấy đứa nhỏ kêu khóc bên tai cho vui a~

Bà Tống trước giờ đều thuộc trường phái hành động, ý định vừa mới hình thành hôm sau đã lập tức hẹn gặp bố mẹ Dạ Uyển bàn bạc chọn ngày, còn danh sách khách mời thì do ông Tống toàn quyền quyết định.

Thiên Kỳ nghe được tin này thì mừng như điên, lập tức gọi điện thoại cho Dạ Uyển lải nhải không ngừng, phát biểu cả một bài văn dài bày tỏ cảm nghĩ của mình và hi vọng và tương lai tốt đẹp của hai người. Dạ Uyển cầm điện thoại nghe anh nói không ngừng, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc. Thiên Kỳ của cô thật đáng yêu!

Nhã Nhi ngòi bên cạnh chống cằm quan sát dáng vẻ ngây ngất của bạn thân, bên tai truyền tới câu được câu không của Thiên Kỳ mà không khỏi lắc đầu thở dài. Đúng là vật họp theo loài, cả đôi đều ngốc nghếch như vậy!

Reeng reeng...

Điện thoại trên bàn vang lên cắt ngang lời cảm thán của cô.

- Nhã Nhi, lên phòng anh đi! – Vừa mới nhấc máy, còn chưa đợi co lên tiếng thì giọng nói trầm ấm mang theo nồng đậm ý cười của Thiên Lam đã truyền tới.

- Vâng. – Cô đáp một tiếng, cầm theo di động rời khỏi vị trí, trước khi đi ánh mắt thoáng liếc qua bàn làm việc, xoa xoa cằm. Có điện thoại nội bộ cũng tiện nhỉ!

...

Cô đi đến trước bàn trực thư ký, mỉm cười vẫy vẫy tay với Tống Song Hùng, người khi cũng cười ngoác miệng nhiệt tình chào hỏi.

- Chị dâu, xin chào! Anh họ đang ở bên trong, chị mau vào đi!

- Ừ, cậu làm việc tiếp đi. – Cô gật đầu. Nghe thấy hai chữ "chị dâu" này cô lại nhớ tới nguyện vọng suốt bao nhiêu năm qua của mình, hiện tại cuối cùng cũng sắp thực hiện được rồi ha ha ha...

Cạch...

Thiên Lam ngồi sau bàn làm việc chống cằm nhìn cô, toàn thân tản ra vầng sáng hạnh phúc.

- Sao lại nhìn em như vậy, không biết là người ta sẽ ngượng à? – Cô bước đến ngồi xuống ghế sô pha, cố tình quay lưng về phía anh.

- Cô bé này! – Anh phì cười, rời khỏi chỗ đi tới bên cạnh cô, tự nhiên ôm cô tựa vào lồng ngực mình, ở bên tai cô thủ thỉ. – Mẹ đã quyết định ngày cưới của chúng ta rồi, là 4 tháng sau, tổ chức cùng Thiên Kỳ và Dạ Uyển.

- Vâng. – Cô nhoẻn miệng cười, hoàn toàn thả mình vào vòng tay của anh. Cô thích anh ôm cô như vậy, cảm giác rất an toàn và bình yên.

- Nhã Nhi, anh biết em yêu anh, nhưng anh vẫn còn vài nghi vấn, em có thể trả lời anh không? – Do dự một lát, cuối cùng anh vẫn nói ra miệng. Anh không muốn giữa bọn họ tồn tại bất kì hạt sạn nào, anh muốn cho cô một tình yêu thật đẹp, một cuộc hôn nhân thật ngọt ngào.

- Nghi vấn? – Cô nhướn mày, hơi dùng sức đẩy anh ngả người dựa vào thành ghế sô pha, còn mình thì nửa nằm nửa ngồi bên cạnh anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào lồng ngực khỏe khoắn cảm nhận nhịp tim vững trãi của anh. – Anh hỏi đi.

- Em còn nhớ buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta không? – Anh dùng ngón tay đùa nghịch lọn tóc của cô, mỉm cười hỏi.

- Ừm, là một ngày chủ nhật đẹp trời, sao vậy?

- Hôm đó sau khi nhận điện thoại của mẹ xong, lúc vào phòng anh nghe thấy em nói chuyện với Thiên Kỳ. Em nói mình vì hai người họ mà hi sinh rất lớn, là hi sinh cái gì vậy?

- Em vì quá gấp gáp muốn giúp đỡ hai người bọn họ mà nhất thời không kiềm chế được thổ lộ với anh trước. – Cô xấu hổ úp mặt vào lồng ngực anh, tai cũng đỏ ửng cả lên, buồn bực đáp. – Lần thổ lộ đầu tiên và cũng là duy nhất trong cuộc đời cứ như thế bay mất, đó không phải là hi sinh rất lớn sao?

Thiên Lam dù thế nào cũng không nghĩ tới cái "hi sinh" đó của cô lại là thế này, không nhịn được bật cười. Hơn nữa, cô vừa mới nói là "duy nhất"? Duy nhất, ừm, anh thích từ này!

- Nhã Nhi, sao em lại đáng yêu như vậy! – Anh đưa lọn tóc mềm mại của cô lên miệng hôn một cái rồi mới chậm rãi nói tiếp. – Vậy lí do em không chịu thừa nhận Thiên Kỳ là anh trai là gì?

- Tương lai em sẽ trở thành chị dâu của anh ấy, mới không phải em gái đâu. Em rõ ràng lớn hơn anh ấy một bậc. – Cô nắm chặt tay hung hăng nói.

- Ha ha ha... - Thiên Lam bị câu trả lời bất ngờ này của cô chọc cười. Anh bỗng nhiên cảm thấy mình trăn trở nhiều ngày như vậy thật đúng là ngu ngốc, suy nghĩ của anh hoàn toàn không theo kịp cô. Nghĩ một chút, anh lại hỏi. – Vậy em bắt đầu thích anh từ bao giờ?

- Em không biết, nhưng em biết thời điểm mình quyết định muốn trở thành vợ của anh.

- Ồ? Là Khi nào? – Anh ngạc nhiên, cũng vô cùng tò mò. Cô bé này không ngờ lại có suy nghĩ ấy, trực tiếp muốn gả cho anh?

- Khi đó em đang học lớp 7. Có một hôm em và anh Thiên Kỳ xảy ra xích mích, em nói không lại anh ấy, bởi vì anh ấy nói em là em gái, thấp hơn anh ấy một bậc nên phải ngoan ngoãn nghe lời. Em rất tức giận, sau đó em nghĩ, nếu như em lấy anh thì sẽ trở thành chị dâu của anh ấy, cao hơn anh ấy một bậc, tới lúc đó em nói gì anh ấy cũng phải nghe. Từ lúc đó em liền chờ đợi, chờ đến khi em lớn lên, chờ đến năm anh 30 tuổi sẽ cầu hôn em, sau đó em có thể tha hồ dạy dỗ Tống Thiên Kỳ ha ha ha...

- ... - Thiên Lam trầm mặc, bong bóng màu hồng vừa xuất hiện cứ như vậy tan biến hết. Anh phát hiện Tống Thiên Kỳ vẫn thật là đáng ghét!

---------------------------------------

2.

Cô nằm trên giường mệt mỏi rũ mắt, không nhịn được thở dài một hơi. Thiên Lam của cô mới đáng thương làm sao!

Đêm hôm trước đột nhiên cô lên cơn sốt, sốt cao gần 40° dọa mọi người một trận, đặc biệt là anh trai yêu quý của cô. Lúc ấy cô cũng không biết đâu, sốt đến mơ hồ luôn, sáng hôm sau tỉnh lại thì thấy anh ngồi bên giường, ánh mắt lo lắng chăm chú nhìn cô, mà bộ dạng phờ phạc này rõ ràng là một đêm không ngủ.

- Còn khó chịu không em? – Anh giúp cô thay khăn mặt đắp trên trán, động tác dịu dàng như sợ làm cô đau.

- Em đỡ hơn nhiều rồi. – Cô mỉm cười, đem bàn tay của mình nhét vào trong bàn tay to lớn của anh. Cô thích anh nắm tay cô như vậy, tuyệt đối an toàn.

- Ừ, ngoan ngoãn nghỉ ngơi rồi mau chóng khỏe lại, đừng khiến anh lo lắng nữa! – Anh cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, thanh âm gần như van nài.

Cô nhìn dáng vẻ này của anh mà đau lòng không thôi, xem ra cơn sốt này thật sự dọa anh sợ rồi. Aizzz... anh trai đáng thương!

Thế nhưng, ban ngày cô rõ ràng đã khỏe lại nhiều, buổi chiều còn có thể tung tăng xuống nhà chào đón Thiên Lam đi làm về, nhưng nửa đêm thân nhiệt lại lần nữa tăng vọt. Anh sốt ruột đến rối tinh rối mù, nếu không phải bác sĩ hết lần này đến lần khác cam đoan là không có vấn đề gì quá nghiêm trọng thì anh đã cưỡng ép nhét cô vào phòng cấp cứu rồi.

Nhìn cô mê man nằm trên giường, rõ ràng không còn tỉnh táo nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, Thiên Lam đau lòng đến điên mất. Anh dùng khăn mặt lau người giúp cô hạ sốt, cẩn thận không động tới cánh tay trái đang truyền nước, sau đó lặng lẽ ngồi ở bên giường chăm chú nhìn từng biểu cảm trên mặt cô, chỉ sợ lơ là một chút sẽ không kịp thời phát hiện sự khó chịu của cô.

- Anh... anh trai... - Cô mấp máy môi nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, rõ ràng là không hề tỉnh lại.

- Ừ, anh ở đây, ngoan! – Anh xoa xoa đầu cô, dịu dàng dỗ dành. – Ngủ một giấc sẽ không sao nữa, anh ở đây với em.

Nhưng cô đâu có nghe thấy lời nói của anh, có lẽ là do sốt quá cao nên bắt đầu mê sảng. Cô nói rất nhiều, nhưng anh chỉ có thể nghe tiếng lầm bầm ú ớ chứ hoàn toàn không hiểu nội dung là cái gì, chỉ đến khi cô bỗng nhiên cao giọng thì mới hiểu được, à thì ra cô đang mắng người.

- Tống Thiên Kỳ đáng ghét... - Cô hừ hừ hai tiếng, giọng nói có chút khàn khàn nghèn nghẹn do sốt cao. – Em mách anh trai, anh trai yêu em nhất, anh chết chắc rồi!

Thiên Lam chống cằm nhìn cô vẫn còn chìm đắm trong khí thế hào hùng vạn trượng, mắng một lúc rồi lại làm nũng một lúc, từ nữ anh hùng biến thành con mèo nhỏ đáng yêu, tất nhiên mắng là mắng Thiên Kỳ, còn làm nũng là với anh. Điều đáng nói là mục đích cô làm nũng với anh cuối cùng đều là muốn anh giúp cô trừng phạt Thiên Kỳ. Nghe một hồi, anh rốt cuộc nhịn không được phì cười, ngón tay lưu luyến vuốt ve gò má đỏ ửng vì sốt của cô.

- Ngoan, đợi em khỏe lại anh giúp em dạy dỗ Thiên Kỳ!

Không biết cô có nghe thấy lời anh nói không, nhưng sau đó thật sự khôgn còn nói gì nữa, im lặng chìm vào giấc ngủ. Sau khi xác định thân nhiệt cô đã giảm đi không ít, anh cũng nằm lên giường, cẩn thận ôm cô vào trong lòng, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tình hình này còn tiếp diễn vài ngày nữa, đến khi Nhã Nhi hoàn toàn thoát khỏi cơn sốt dai dẳng này thì Thiên Lam cũng gầy đi không ít. Cô vuốt ve khuôn mặt anh mà đau lòng không thôi, nhịn không được cằn nhằn vài câu.

- Anh là trẻ con đấy à, không biết tự chăm sóc mình gì cả. Xem này, có quầng thâm ở mắt rồi, thật xấu xí. Còn nữa, anh định đi thi người mẫu chắc, sao lại giảm nhiều cân như vậy?

Anh vui vẻ nghe cô càm ràm, kéo cô ôm vào trong ngực, có chút chờ mong nói.

- Nếu em đau lòng thì tẩm bổ cho anh đi!

- Được, anh đừng có mà hối hận đó, em nấu cái gì anh cũng phải ăn hết. – Cô dứ dứ nắm đấm đe dọa, sau đó bắt đầu trù tính. – Đúng rồi, em cũng phải "tẩm bổ" cho anh Thiên Kỳ nữa, khiến hai người các anh giống như bà bầu ôm bụng đi dạo tiêu thực mỗi ngày ha ha ha...

Anh bị dáng vẻ đáng yêu này của cô chọc cười, véo má cô vài cái.

- Nghịch ngợm!

Kết quả anh còn chưa được ăn miếng ngon nào đã lần nữa bị cô dọa cho sợ đến hồn cũng bay đi mất.

Một buổi chiều nọ, anh dặn cô ngoan ngoãn đứng ở cửa công ty chờ anh lái xe tới, ai ngờ cô bé kia đột nhiên muốn uống nước hoa quả, vì vậy chạy tới siêu thị gần đó mua. Nếu chỉ như thế thì không nói làm gì, nhưng cô vừa mới đi được vài bước đã bị một cậu thanh niên chạy ngược lại đụng trúng. Cô còn chưa kịp kêu lên thì đã nghe thấy phía trước truyền tới tiếng kêu của mấy người, hai hàng lông mày nhíu chặt. Trộm cướp? Vì vậy cô không quan tâm gì hết, sống chết ôm chân tên đó không cho hắn thoát. Rất nhanh mấy người thanh niên và một cô gái đã đuổi tới, thành công tóm tên trộm kia vác tới đồn cảnh sát.

- Cám ơn cô! Cô không sao chứ? – Cô gái mới chạy tới vừa thở hổn hển vừa lo lắng hỏi han Nhã Nhi.

- Tôi... - Cô đang định trả lời thì giọng nói quen thuộc mang theo giận dữ đã vang lên ngay sau lưng. Cô đảo mắt một vòng, anh trai tới rồi!

- Ngô Nhã Nhi!! – Thiên Lam giống như một cơn gió xuất hiện trước mặt cô, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới. – Em muốn anh tức chết có phải không? Thân mình còn lo không xong lại đòi đi bắt cướp? Em cũng can đảm quá nhỉ? Có muốn anh làm cái giấy chứng nhận anh hùng cho em không? – Trời mới biết vừa rồi anh đứng ở bên đường nhìn thấy tên cướp kia luống cuống vừa đạp vừa đẩy cô ra đã sợ hãi đến thế nào. Hừ, tên cướp đáng chết, công an mà tha cho hắn anh sẽ kiện cả công an!

- Anh, em đau~ - Cô đáng thương dựa vào trong lòng anh, mếu méo thút thít. – Hình như em bị trẹo chân rồi.

Thiên Lam vừa nghe cô bị đau thì lập tức luống cuống, như một cơn gió cuốn cô đi mất, tuy rằng khuôn mặt căng thẳng đến có thể nhìn rõ từng đường gân nhưng vẫn nhẫn nại ở bên tai cô không ngừng nhỏ giọng dỗ dành. Nhã Nhi của anh rất sợ đau!

...

Vác cái chân bị bó thành cục bột trắng tinh về đến nhà, Nhã Nhi thiếu chút nữa thì đau lòng đến lệ rơi đây mặt. Tháng này cô gặp hạn sao, vì cái gì sức khỏe liên tục có vấn đề? Cô không muốn yếu ớt như vậy đâu, cô còn nhiều việc phải làm lắm, đám cưới của cô sắp tới rồi a~ hu hu... cuộc đời thật lắm thăng trầm!

Đối diện với việc này, sắc mặt Thiên Lam còn tối tăm hơn. Từ lúc về nhà anh không nói với cô một câu nào, không bỏ mặc cô nhưng cũng không giống mọi khi dỗ dành cô.

Nhã Nhi thật buồn bực, anh có ý gì á? Cô đói, anh đút cơm cho cô. Cô khát, anh lập tức đi lấy nước. Cô muốn tắm rửa, anh tỉ mỉ chuẩn bị nước tắm và quần áo. Nhưng cô kêu đau, anh lại ngoảnh mặt làm ngơ, cô làm nũng với anh anh cũng không thèm để ý.

Vì vậy, ngoài việc nghỉ ngơi dưỡng sức thì nhiệm vụ cao cả nhất của Nhã Nhi bây giờ là xoa dịu người anh trai đang nóng nảy này, à không đúng, anh cũng không có gì là nóng nảy, anh chỉ không thèm nói chuyện với cô.

- Anh trai~

- ... - Thiên Lam ngẩng đầu lên từ laptop, bình tĩnh nhìn cô.

- Anh ôm em một cái đi!

- ... - Anh nhíu mày, cúi đầu tiếp tục giải quyết công việc.

- Anh trai~

- ... - Những ngón tay đang bay múa trên bàn phím của anh dừng lại.

- Anh đừng không để ý tới em, em rất đau lòng! – Cô ôm gối rưng rưng nhìn anh.

- ... - Anh nghiêng đầu hết sức nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt kia, chính là vô cùng vô cùng nghiêm túc, sau đó... tiếp tục làm việc.

Cô nằm vật ra giường, buồn bực giày vò gối ôm đáng thương. Cô hiểu ánh mắt kia, chính là muốn nói anh không hề không quan tâm cô, nhưng mà cô không cần kiểu "quan tâm" này a, buồn bực sắp chết rồi!

---------------------------------------

3.

Sau một tuần giằng co, cuối cùng Nhã Nhi cũng thành công khiến Thiên Lam "gạt bỏ ân oán trước kia", trở lại bình thường. Muốn biết cô làm như thế nào à, đơn giản, anh dám không quan tâm tới cô, cô khóc cho anh xem. Không những khóc lóc sướt mướt, cô còn tìm ông bà Tống tố cáo, lại lôi kéo Thiên Kỳ tâm sự tiêu khiển không thèm để ý tới anh. Cô cũng không tin anh còn có thể giữ im lặng với cô.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, anh không nhịn được thở dài một hơi, sắc mặt tuy rằng đã hòa hoãn đi không ít nhưng vẫn còn chút khó coi.

- Em biết sai rồi mà, sau này sẽ không như vậy nữa. – Cô chủ động lôi kéo cánh tay anh, mè nheo làm nũng. – Anh xem, chân của em đã như vậy rồi mà anh còn không quan tâm tới em, em thật đáng thương!

- Anh không quan tâm tới em? – Thiên Lam trừng mắt. – Em có thể thành thật một chút được không? Anh không quan tâm tới em, vậy ai mỗi ngày hầm đồ bổ cho em, đút cơm cho em ăn, xả nước tắm cho em, cẩn thận lau tóc cho em, thậm chí còn giúp em dọn dẹp phòng sắp xếp chăn màn, hả, em nói xem là ai làm?

- Chồng của em làm đấy, anh có ý kiến gì? – Cô ngẩng cao đầu hãnh diện nói, một câu đã thành công xóa tan mọi oán niệm của anh.

- Chỉ được cái dẻo miệng! – Anh quay đầu đi không thèm nhìn cô, nhưng vẫn không giấu được khóe môi đã sớm cong lên.

- Anh trai, chồng à, đừng giận nữa được không? Anh không nói chuyện với em em rất buồn! – Cô lôi kéo anh ngồi xuống giường, chủ động chui vào lòng anh cọ qua cọ lại tiếp tục làm nũng.

- Em nghĩ anh thoải mái lắm à? – Anh vùi mặt vào mái tóc cô, thỏa mãn hít lấy hương thơm quen thuộc khiến anh yêu thích. – Mỗi ngày đều phải kìm nén bản thân không được dỗ dành em, chỉ có thể nhân lúc nửa đêm khi em đã ngủ mới ôm em hôn em một chút.

- Vậy mà anh còn như thế, đáng ghét!

- Anh chỉ muốn em nhớ kĩ bài học lần này, đừng bao giờ khiến mình bị thương nữa, anh rất lo lắng, rất đau lòng!

- Em biết mà, lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi. – Cô gật đầu cười hì hì. – Anh yên tâm, em khỏe lắm, đợi tháo bột ra là sẽ không có vấn đề gì nữa. Tới lúc đó chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.

- Ừ, mau mau khỏe lại còn làm cô dâu của anh. – Anh cúi đầu hôn lên vầng trán trắng mịn của cô, mỉm cười.

Thế nhưng, Thiên Lam chăm sóc cô tận tình suốt một tháng trời, vừa mới vui mừng vì cuối cùng cô cũng có thể tháo bột, chỉ cần tập luyện vài ngày là có thể đi lại bình thường thì đã nghênh đón một tin tức động trời mới.

Cô ở nhà suốt một tháng đã sắp buồn chán đến phát điên, vì vậy chân trước vừa từ bệnh viện về chân sau đã biến mất khỏi cánh cửa vững chắc. Cô thề là cô chỉ muốn đi hít thở không khí xung quanh một chút thôi, làm sao biết được vèo một cái đi mất mấy tiếng đồng hồ, mà lúc trở về còn mang theo cả "hàng đi kèm"...

Nhìn cánh tay trắng muốt của cô, người nào đó trầm mặc cả buổi rốt cuộc bùng nổ.

- Ngô Nhã Nhi, em còn có thể vụng về hơn nữa được không hả? Chân vừa mới khỏi được mấy ngày, tay lại bị thương nghiêm trọng như vậy, em muốn anh lo đến chết hay sao?

- Người ta không cố ý mà...

- Em còn nói? Nếu như khi đi đường em chịu để tâm một chút thì làm sao có thể bị thương được? Anh đã nói em bao nhiêu lần rồi mà em không chịu nghe.

- Người ta đã đau lắm rồi anh còn mắng người ta... - Cô bắt đầu phụng phịu.

- ... - Anh trừng mắt nhìn bộ dạng uất ức của cô, cuối cùng vẫn phải đầu hàng. Ai kêu anh chiều cô đã thành thói quen rồi? – Đau lắm à? Để anh xem nào!

- Không cần, anh không thương em, anh lớn tiếng với em. – Cô đáng thương tố cáo.

- O.O – Anh không thương cô? Lời như vậy mà cô cũng nói ra được? Không sợ bị thiên lôi đánh hay sao? Được rồi, anh thừa nhận, cho dù thiên lôi có giáng xuống thì anh cũng sẽ lấy thân mình che chắn cho cô, nên đương nhiên cô bé to gan này không biết sợ rồi. – Còn không phải bởi vì lo lắng cho em? – Anh cố áp chế lửa giận, nhìn cánh tay bó bột cứng ngắc của cô lại càng đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về.

Cô cũng ngoan ngoãn dụi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, khóe môi cong lên vô cùng hài lòng. Cô biết anh tốt với cô nhất, sẽ không thực sự nổi giận đâu mà.

Anh nhìn dáng vẻ đắc ý kia của cô mà vừa bực mình vừa bất đắc dĩ. Cô bé này đúng là đã bị người "anh trai" này chiều hư rồi. Thế nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi của mẹ thì sắc mặt anh lập tức trở nên âm u.

- Nhã Nhi, nếu như em còn tiếp tục như vậy mẹ sẽ hủy bỏ đám cưới của chúng ta đấy.

- Hả? – Cô ngây ngô nhìn anh. – Em bị thương tất nhiên đám cưới sẽ phải lùi lại rồi. Anh yên tâm, bác sĩ nói chỉ cần em không động đậy nhiều thì vết thương sẽ sớm khỏi hẳn thôi. Tới lúc đó em sẽ bù cho anh một đám cưới thật khó quên, có được không?

- Kể từ lúc ngày cưới của chúng ta được quyết định, em liên tục bị thương, thực sự là do trùng hợp sao?

- Anh nói gì vậy? – Cô ngạc nhiên ngẩng đầu. – Anh nghi ngờ em?

- Không phải. – Anh cúi đầu cọ cọ hai má của cô, tựa như đứa nhỏ uất ức tố cáo. – Anh tin em, nhưng mẹ lại không. Mẹ vẫn luôn nghĩ em vì Thiên Kỳ nên mới miễn cưỡng đồng ý lấy anh. Hừ, người em yêu rõ ràng là anh, tại sao ai cũng khăng khăng là Thiên Kỳ? Em rõ ràng là của anh! Của anh mà!

Cô chớp chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. À, đây là Tống Thiên Lam? Có vẻ như mẹ đã gây áp lực cho anh nhiều quá rồi, đến mức đầu óc anh cũng bị ép hỏng luôn. Thiên Lam của cô thật đáng thương!

Vì vậy, kể từ ngày hôm đó, Ngô Nhã Nhi rốt cuộc bắt đầu có ý thức bệnh nhân, ăn uống nghỉ ngơi điều độ, chỉ mong mình có thể nhanh chóng bình phục để cứu rỗi tâm hồn non nớt đang ngày ngày bị khảo nghiệm của người chồng tương lai đáng thương.

~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~