Chụp ảnh xong, một tuần sau mới có thành phẩm, vì cần một khoảng thời gian nhất định cho phần hậu kỳ nên thợ chụp ảnh gửi file ảnh trước cho Trần Niên.
Cô khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, trước mặt là cái laptop, trên màn hình laptop chính là bộ ảnh họ chụp trong rừng, ánh sáng được xử lý rất tốt, đơn giản là không có gì để bắt bẻ.
Trần Niên lật xem từng tấm một, lúc nhìn thấy tấm hình họ hôn nhau qua khăn voan thì không kiềm được mà “Woa” một tiếng, góc độ này nắm bắt quá tuyệt vời!
Nhất là lúc ấy cả hai đang không bị phân tâm, hoàn toàn đắm chìm trong đó nên mặc dù ảnh tĩnh nhưng giờ nhìn lại vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào tràn ra cả khung hình.
Trình Ngộ Phong bước ra từ nhà bếp đã thấy cô nhìn chằm chằm vào laptop tới mức xuất thần, anh đặt ly trà chanh dây mật ong lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh, cũng nhìn vào màn hình.
Trần Niên thuận thế tựa lên vai anh: “Thế nào?”
Trình Ngộ Phong đánh giá đúng trọng tâm: “Cô dâu trông đẹp lắm.”
Trần Niên có qua có lại: “Chú rể cũng rất đẹp trai nha.”
Đây không phải là lần đầu tiên Trình Ngộ Phong nghe được lời này từ miệng cô, thật ra thì trước đây anh không hề chú ý tới ngoại hình gì nhiều, bất quá chỉ là cái túi da thôi, thế nhưng cô lại thích đến vậy làm anh cũng rất hưởng thụ.
Dường như trong lúc vô tình, cô đã khiến anh thay đổi thật nhiều, không chỉ mỗi quan niệm sống mà thói quen sinh hoạt của anh còn thay đổi nhiều hơn nữa.
Trước đây anh chưa bao giờ đi ngủ trước 12h mà sau khi ở cùng một chỗ với cô, mới 10h đã bị cô kéo lên giường, mặc dù rốt cuộc cũng giày vò tới tận sau 12h đêm mới chính thức chợp mắt.
Ừm, thậm chí giờ cũng học được cái thói nằm ỳ trong mấy ngày nghỉ phép.
Suy nghĩ đang bay miên man của Trình Ngộ Phong đã bị kéo lại bởi một chuỗi tiếng cười lảnh lót, anh ngẩng đầu nhìn lại thì thấy trên màn hình đang chiếu một đoạn video ngắn.
Vẫn là cảnh rừng như cũ. Ủng hộ chúng mình tại Nhayho.com | Nhảy hố*truyện hay
Trần Niên mặc áo lụa trắng, đầu đội vòng hoa đang chạy chậm giữa khu rừng, mờ mịt tìm kiếm vòng tới vòng lui, rốt cuộc cũng nhìn thấy Trình Ngộ Phong đứng cuối con đường nhỏ, cô túm váy chạy tới, nhào thẳng vào lòng anh.
Anh vững vàng đón lấy cô, bế cô lên xoay mấy vòng, thợ phụ chụp ảnh dựa trên một nhánh cây, rải từng cánh hoa xuống người họ….
Trần Niên tỉ mỉ phát hiện lúc được anh ôm, phần ngực cô thoáng lộ ra, cũng may là anh phản ứng nhanh nhạy, nghiêng người che lại.
Ừm, phải cất kỹ đoạn video này mới được.
Trần Niên chọn một số ảnh gửi vào group chat, Dung Chiêu lưu lại từng tấm một như nhặt được báu vật, hai mẹ con tới tới lui lui, tin nhắn thoại gửi hơn mấy trăm tin.
Diệp Minh Viễn định tham gia vào cuộc đối thoại mấy lần nhưng không tìm được cơ hội, ông đành phải yên lặng thưởng thức ảnh chụp trong album.
Trò chuyện một lát, Dung Chiêu thấy thời gian không còn sớm nữa: “Nói tới đây thôi nhé, ngày mai còn phải đi làm, ngủ sớm đi con.”
“Vâng ạ.” Trần Niên gửi lại một tin nhắn thoại, “Mẹ ngủ ngon.”
Rồi lại thêm một tin: “Bố cũng ngủ ngon nhá.”
Cuối cùng cũng được con gái nhớ tới, Diệp Minh Viễn: “..... Ngủ ngon.”
Trình Ngộ Phong đã đóng laptop, vào phòng ngủ trước rồi, Trần Niên dọn dẹp đồ đạc xong cũng vào theo, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, ánh mắt cô đảo tới đảo lui, sau đó lấy áo ngủ từ trong tủ quần áo ra, rón rén bước về phía phòng tắm.
Lúc vào phải tự đi, lúc ra lại được ôm ra, cuộc mua bán này cũng không xem là lỗ.
Quả nhiên sinh hoạt vợ chồng hài hoà sẽ giúp ích cho giấc ngủ, Trần Niên ngủ một giấc ngon lành tới sáng, sau khi ăn sáng xong thì hừng hực quyết tâm đi tới Sở nghiên cứu. Cùng đồng nghiệp kề vai sát cánh, cố gắng không ngừng nên công trình nghiên cứu về cảm biến quang đã có tiến triển, cô hận không thể xẻ 1 phút thành 2 phút để mà dùng.
Mặt khác, ngày cưới đã được chọn, tổ chức cùng ngày với Tết Tây.
Mọi chuyện được chuẩn bị đâu vào đấy trước hôn lễ, từ việc lớn như đặt nhà hàng khách sạn cho tới nhỏ như kẹo cưới bánh kem hay kiểu dáng hoa cưới, mỗi một cửa ải đều có Diệp Minh Viễn, Dung Chiêu và các thành viên trong group chat kiểm soát hoàn thành.
Cuối thu đầu đông, nháy mắt đã bước vào tháng Mười hai.
Hai hôm trước có lãnh đạo bên trên xuống khảo sát nên mỗi đêm Trần Niên đều phải tăng ca tới 8 - 9h, bận tíu tít không biết trời trăng mây nước gì, mãi cho đến khi khảo sát kết thúc, cô mới dễ thở hơn một chút.
Cô rót cho mình một ly nước nóng, vừa uống được hai ngụm đã thấy phó chủ nhiệm dẫn một người đàn ông bước tới: “Đây là đồng nghiệp mới đến phòng thí nghiệm chúng ta, là sinh viên xuất sắc của trường đại học Harvard, mọi người làm quen một chút nhé.”
Rốt cuộc cũng có người mới tới!
Chị Lâm, người có nhiều kinh nghiệm nhất trong phòng thí nghiệm vỗ tay dẫn đầu: “Hoan nghênh hoan nghênh!” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Trần Niên cũng vỗ tay, hai mắt mở to, á, người này nhìn quen lắm nha.
“Xin chào mọi người,” người đàn ông kia nở nụ cười lịch sự nhã nhặn, “Tôi là Lập Bằng Phi, rất vinh hạnh được hợp tác với mọi người.”
Lập, Bằng, Phi?
Anh ta chẳng phải là….
Lập Bằng Phi nhìn về phía Trần Niên, ý cười vẫn như cũ nhưng đôi mắt lại sáng hơn mấy phần: “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
Trần Niên cũng cười: “Đã lâu không gặp.”
Lập Bằng Phi là bạn học chung đại học với cô, sau khi tốt nghiệp, hai người chưa từng gặp lại, thì ra cậu ta đến Harvard học nghiên cứu sinh, hiện tại còn cùng làm chung Sở nghiên cứu với cô nữa.
Chị Lâm nói: “Thì ra là bạn cùng trường, duyên phận nha duyên phận.”
Lập Bằng Phi thầm nghĩ thật ra không chỉ cùng trường mà còn là bạn cùng lớp, có điều cậu không nói chuyện đó ra.
“Thế này nhé,” phó chủ nhiệm nói tiếp, “Tối nay chúng ta cùng đi dùng cơm, coi như là buổi tiệc tiếp đón Tiểu Lập.”
Ngay cả phó chủ nhiệm cũng nói thế, việc này xem như đã định.
Trần Niên gọi điện thoại cho Trình Ngộ Phong, bảo anh không cần chờ cơm mình.
Tất cả mọi người đều là dân chuyên làm nghiên cứu, bình thường chung đụng cũng không cong cong quẹo quẹo hay ngầm xích mích gì nên bầu không khí trên bàn cơm rất nhẹ nhàng thoải mái.
Hiếm khi phó chủ nhiệm được thả lỏng, sau vài ba ly rượu, mặt mũi đã đỏ bừng cả lên, ngược lại nhân vật chính Lập Bằng Phi được mọi người ồn ào chuốc rượu lại vẫn tỉnh táo không có vẻ say.
Trần Niên không khỏi nhớ tới buổi tiệc tốt nghiệp đại học năm đó, không biết có phải tâm tình cậu ta xuống dốc hay không mà cứ ngồi một mình một góc uống rượu giải sầu, không quan tâm gì mà cứ ngửa đầu nốc lấy nốc để.
Khi ấy, cô vẫn không biết đối với Lập Bằng Phi tương lai mờ mịt,
có một loại rượu càng uống càng thanh tỉnh.
“Trần Niên?”
“Vâng?”
Chị Lâm dựa sát vào cô, nói nhỏ: “Cậu bạn cũ này của em có tửu lượng tốt thật đấy.”
Về sau có đối ngoại xã giao gì cũng không cần phó chủ nhiệm lết cái thân già xuất trận, cậu bạn trẻ này đến thật đúng lúc.
Trần Niên chỉ cười cười.
Hơn 8h tối, bữa tiệc kết thúc trong sự thao thao bất tuyệt của phó chủ nhiệm, mọi người ai về nhà nấy.
Trần Niên về đến nhà.
Trình Ngộ Phong đang ngồi viết thiệp mời trong phòng khách.
Lúc đầu họ định dùng thiệp mời điện tử, vừa thuận tiện vừa bớt việc nhưng ba vị trưởng bối trong nhà kiên trì với suy nghĩ hôn lễ phải có đủ nghi thức, hai nhà đã gửi thiệp mời cho thân bằng quyến thuộc từ mấy hôm trước, còn lại một số bạn bè của Trình Ngộ Phong và Trần Niên sẽ phải do họ chính tay viết.
Thiệp mời được thiết kế rất độc đáo, nền là màu đỏ tươi, ở giữa có một đám mây hình trái tim chạm rỗng, hai bên là hai tấm ảnh nhỏ của cặp nhân vật chính đang nâng cụm mây trong lòng bàn tay. Bốn phía viền vàng vừa tinh xảo vừa sang chảnh, vừa mở thiệp sẽ có một chiếc máy bay giấy bay ra kèm theo đó là tiếng nhạc êm tai.
Trần Niên cảm thấy rất thú vị, cứ mở ra rồi gấp lại, chơi vui quên cả trời đất.
Trình Ngộ Phong đưa tay véo véo mặt cô, cô ngửi thấy mùi mực nhàn nhạt vô cùng dễ ngửi giữa mấy ngón tay anh.
“Trình tiên sinh, anh viết giúp em thêm một tấm nữa đi. Ờm, họ tên là Lập Bằng Phi.” Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Trình Ngộ Phong nhíu mày, Trần Niên giải thích: “Đồng nghiệp mới ở phòng thí nghiệm, đồng thời cũng là bạn thời đại học với em.”
Cô không khỏi cảm khái: “Tự nhiên cảm thấy thế giới này quá nhỏ bé, em cứ tưởng rằng cậu ấy sẽ không đi tiếp trên con đường nghiên cứu Vật lý này nữa, thật không ngờ….”
Trần Niên còn nhớ Lập Bằng Phi vì xếp hạng nhất từ dưới lên mà buông xuôi, nào là đến trễ, lên lớp mất tập trung, có lần còn tính sai số liệu thí nghiệm khiến tiến độ của cả nhóm phải chậm lại.
Mà cậu ấy vẫn cứ khăng khăng không chút áy náy, cô không nhịn được đã nói cậu ấy một câu nhưng cụ thể nói thế nào thì cô không nhớ rõ, sau này mãi đến khi tốt nghiệp, hai người dường như chưa từng nói với nhau câu nào.
Có lẽ cậu ấy đã bị cô làm tổn thương lòng tự trọng rồi chăng?
“Viết xong rồi.”
Trình Ngộ Phong đẩy thiệp mời tới.
“Ôi viết sai rồi, không phải ‘Lợi’ mà là ‘Lập’ ấy.”
Trình Ngộ Phong viết lại một tấm khác.
Trần Niên gật gù, che miệng ngáp một cái.
“Em mệt phải không? Đi tắm trước đi.”
“Vâng.” Cô đáp lời, thấy trên bàn còn một đống thiệp mời chưa viết bèn bưng lấy mặt anh, đặt lên đó một nụ hôn vang dội, “Trình tiên sinh vất vả rồi.”
“Không vất vả.”
Dù sao cũng được trả phí mà.
***
Trần Niên ngủ một giấc đã đời, sáng sớm ngày hôm sau lại đến phòng thí nghiệm, chờ làm xong mọi việc trong tay, cô mới giật mình phát hiện trời bên ngoài đã tối.
Trong điện thoại cũng có mấy tin nhắn chưa đọc của Trình Ngộ Phong.
Trần Niên cầm túi xách bước ra ngoài, tại cửa ra vào vừa hay gặp phải Lập Bằng Phi cũng mới xong việc trở về, cô dừng bước, lên tiếng chào hỏi cậu ta.
“Muộn thế này mới về?”
“Đúng vậy.” Trần Niên đáp, “Trời tối nhanh quá.”
“Nếu không thì tôi đưa cậu về nhé?”
“Không cần đâu.” Trần Niên khẽ cười, “Anh ấy của tớ đã chờ bên ngoài rồi.”
“Nghe nói Tết Tây này sẽ là ngày cưới của cậu, xin chúc mừng.”
Lập Bằng Phi nói thế làm Trần Niên nhớ lại cả ngày nay cậu ấy phải ra ngoài làm mấy loại thủ tục, không thấy bóng dáng đâu, cô quên đưa thiệp mời cho cậu ấy.
“Cảm ơn cậu.”
Trần Niên lấy tấm thiệp từ trong túi xách ra, hy vọng cậu ấy sẽ không cảm thấy khó chịu khi vừa mới tới đã nhận được “quả bom đỏ” từ đồng nghiệp kiêm bạn học cũ là cô đây.
Lập Bằng Phi nhận lấy tấm thiệp: “Tôi sẽ có mặt đúng giờ.”
“Thế…. tớ về nhé, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Lập Bằng Phi cầm thiệp mời đứng ngay tại chỗ, nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa ngoài cánh cửa, cậu rũ mắt xuống, khẽ bật cười.
‘Người mà cậu nên nói xin lỗi không phải chúng tớ.’
Mà là chính cậu.
Luôn có một giọng nói nói với cậu câu ấy trong rất nhiều thời khắc chật vật khổ sở, khiến cậu xấu hổ không để đâu cho hết nhưng đồng thời cũng giúp cậu ngộ ra nhiều điều.
Ở những thời điểm người khác trơ mắt nhìn, thậm chí còn có chút hả hê khi thấy cậu sa đọa, chỉ có mỗi cô đã nguyện ý giơ tay ra đỡ cậu đứng lên khỏi vũng bùn.
Nếu không nhờ cô thì sợ là cậu vẫn còn mắc cạn trong nỗi bất bình và không cam lòng, đến nay vẫn sẽ cứ đần độn u mê sống qua ngày, chẳng biết tương lai trôi về đâu.
Lập Bằng Phi tiếp tục bước đi trên con đường này cũng là bởi vì cô.
Thế nhưng cậu biết rõ loại tình cảm này không liên quan tới “thích”, điều mà cô cho cậu chính là dũng khí kề vai chiến đấu, là quyết tâm tiến bước không lùi.
Chúc cậu hạnh phúc, Trần Niên.
Cậu xứng đáng nhận được tất cả mọi thứ tốt nhất trên cuộc đời này.
***