Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 77




Cuối tháng Mười hai, Trần Niên kết thúc bốn tháng trao đổi học tập ở Đại học Harvard, trở lại thành phố A sau kì nghỉ tết Nguyên Đán, vừa mới đáp xuống máy bay, cô đã không chờ được mà muốn chạy như bay về nhà.

Vì muốn tạo bất ngờ cho Trình Ngộ Phong nên Trần Niên không nói cho anh cụ thể thời gian về nước, thế nhưng Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đã biết được thông tin này từ trước, hai vợ chồng thức dậy từ sáng sớm, Dung Chiêu đề nghị cùng nhau đến sân bay đón con gái, Diệp Minh Viễn cũng đang có ý đó, thế là hai người ăn sáng xong là xuất phát ngay.

Trần Niên không ngờ bố mẹ sẽ tới đón mình, thấy bọn họ thì sững sờ một lúc, sau đó vui mừng chạy như bay đến, một trái một phải mà ôm lấy họ.

Va li màu bạc bị ném tại chỗ rơi một tiếng "bịch" xuống đất, ngã chổng vó, bánh xe vẫn còn xoay vòng vòng.

Tiếp đó, một đôi tay thon dài đỡ va li dậy, sau khi chờ nó đứng thẳng thì chàng trai ấy đè vành nón xuống thấp, cả khuôn mặt chỉ còn lại phần môi dưới, xoay người rời đi.

Trần Niên quay đầu lại chỉ còn thấy bóng lưng của cậu, vừa xa lạ lại vừa mang chút gì đó quen thuộc.

Hứa Viễn Hàng?

Trên xe, Trần Niên lấy điện thoại tìm kiếm tin tức về Hứa Viễn Hàng, không ngờ lại phát hiện cậu còn sử dụng cả Weibo, có hơn một triệu fans, lúc cô bấm vào thì đúng thật không ngoài dự đoán, mấy ngày trước cậu ấy xuất ngoại thi đấu, chắc cũng về nước hôm nay.

Không biết bây giờ cậu ấy có tin tức gì về Trì Vân Phàm hay không?

Lấy sự hiểu biết của Trần Niên đối với Trì Vân Phàm thì cô ấy làm việc sạch sẽ gọn gàng, chưa bao giờ dài dòng dây dưa, nếu thật sự muốn tránh một người, tránh cả đời cũng được nữa là.

Có thể Hứa Viễn Hàng đã từ bỏ rồi chăng? Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full

"Niên Niên."

"Vâng?" Trần Niên hoàn hồn, "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Dung Chiêu chỉ về phía điện thoại của cô, hỏi "Mẹ có thấy cậu này trên tivi, hình như là một vận động viên phải không?"

Trần Niên gật đầu: "Cậu ấy là bạn học trung học của con, sau đó đã được chọn vào đội tuyển quốc gia."

"Thật là giỏi." Dung Chiêu khen ngợi, "Vậy tương lai chắc sẽ giành vinh quang cho đất nước rồi."

"Con tin là cậu ấy sẽ làm được." Trần Niên không khỏi chắc chắn, mặc dù tình bạn không sâu nhưng Hứa Viễn Hàng lại cho cô một cảm giác: Cậu là loại người muốn làm chuyện gì cũng sẽ cố gắng hết sức, kiên trì tới cùng, cho nên... Có lẽ là cậu vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Trì Vân Phàm đâu?

Trước đó hai người vẫn còn rất tốt nhưng sao đột nhiên lại đi tới bước đường này? Rốt cuộc giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là, Trì Vân Phàm đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Có lẽ là do con đường tình cảm của mình quá êm đềm trôi chảy nên Trần Niên càng cảm thấy nếu hai người họ cứ bỏ lỡ nhau như vậy thì thực sự rất đáng tiếc. Phong cảnh ngoài cửa sổ lóe lên rồi biến mất, trong lòng cô không tiếng động mà thở dài.

Sau khi về đến nhà, chuyện thứ nhất Trần Niên làm chính là đi thăm bà ngoại, bà đang phơi nắng ở vườn hoa phía sân sau, đầu tóc bạc phơ, cơ thể vẫn gầy gò như cũ nhưng rõ ràng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều so với lúc còn ở thị trấn Đào Nguyên.

Trần Niên ngồi xuống nói chuyện phiếm với bà, chỉ một đề tài ăn cơm mà bà nói đi nói lại hơn mười lần, cô vẫn dịu dàng kiên nhẫn như đang dỗ một đứa bé ngây thơ vậy.

Bà nuôi cháu lớn lên, cháu cùng bà già đi, hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại một chút.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Niên dự định quay về Đại học A làm các thủ tục liên quan, thuận tiện nộp báo cáo lên luôn, cô đi tới dưới lầu ký túc xá thì đúng lúc gặp Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất đã chiến đấu anh dũng trở về từ thư viện.

Ba người đã lâu không gặp, sau khi vui đùa vài câu thì sự xa cách giống như trở thành chuyện của ngày hôm qua.

Đàm Minh Thiên nhìn Trần Niên từ đầu tới chân, tức giận nói: "Trần Niên cậu vậy mà lại không béo lên."

Đàm Minh Thiên biết một đàn chị học nghiên cứu sinh, trước khi đi Mỹ còn là bờ eo thon nhỏ, sau khi ăn mấy thức ăn độc hại như gà rán hamburger khoai tây chiên pizza, trở về đã biến thành eo thùng phuy, đến bây giờ đã một năm rồi mà vẫn không xuống được.

Đàm Minh Thiên không nhịn được sờ cái eo thắt đáy lưng ong của Trần Niên một cái: "Cùng người không cùng mệnh, cùng ô không cùng cán mà.""

Càng khiến cô hâm mộ ghen tị hơn chính là Trần Niên không cần phải tham gia thi cuối kỳ! Phải biết rằng kỳ thi cuối kì này quá cmn khó, có lẽ là cuộc sống của mấy thầy cô không vừa ý nên hè nhau ra đề dồn vào chỗ chết, thật sự là không muốn cho bọn họ có một năm tốt đẹp mà!

Thành tích không tốt khiến tiền lì xì mừng năm mới cũng ít theo, không có vài đồng tiền lẻ, cô sẽ không thể mua đồ trang điểm, không trang điểm xinh đẹp sẽ không tìm được bạn trai, sau đó sẽ là một người cô độc sống hết quãng đời còn lại… Khóc huhu!

Đinh Duy Nhất trợn mắt lên nhìn trời: “Học kỳ sau cậu ấy cũng phải thi lại mà.”

Ánh mắt Đàm Minh Thiên nhìn chằm chằm Trần Niên: “Cậu đừng quên, hai học kỳ trước, thành tích mỗi môn của cô nàng này đều gần điểm max.”

Chỉ là thi lại thôi, có thể làm khó được Trần Niên sao? Huống gì cô ấy trở về từ Harvard, nói không chừng sẽ càng trở nên khủng bố hơn.

“Cho nên,” Đinh Duy Nhất bất đắc dĩ buông tay, “Cậu xoắn xuýt cái gì?”

Đàm Minh Thiên: “Hiu hiu hiu…..” Cập nhật chương mới nhất tại Nhayho. com | N hảy hố truyện

Đúng vậy nha, rốt cuộc mình đang xoắn xuýt cái gì vậy?

Trái tim Đàm Minh Thiên bị cuộc thi hành hạ đến nỗi thủng lỗ chỗ đã được chữa khỏi bảy, tám phần bởi quà tặng Trần Niên mang về, lại nghe được Trần Niên còn mời các cô ăn cơm, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa trở lại rồi.

Buổi chiều, sau khi Đàm Minh Thiên và Đinh Duy Nhất thi xong thì thủ tục của Trần Niên cũng đã hoàn tất, ba người hẹn gặp nhau ở cửa phía Nam.

Trùng hợp là, trên đường Trần Niên gặp Âu Dương Bân, Thu Hàng Hàng và Trương Ngọc Hành, vì vậy từ ba người đi đã biến thành sáu người đi.

Mọi người gọi một bàn đầy đồ ăn, ngồi quanh nhau vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng thoải mái vui vẻ.

Chờ cho đoàn người cảm thấy vừa lòng thỏa ý, đi ra từ nhà hàng thì sắc trời đã sẩm tối, đi thêm 300m nữa là có trạm xe buýt, nửa giờ sau, bọn họ về tới Đại học A.

Ba chàng trai tiếp tục đến thư viện thức thâu đêm, Đàm Minh Thiên dự định đêm nay buông thả một chút, trở về ký túc xá đắp mền ngủ một giấc thật ngon, còn lại Đinh Duy Nhất là cùng bạn trai đến tiệm trà sữa tự học.

Trần Niên hoàn toàn không phải chịu áp lực từ cuộc thi nên sau khi tạm biệt bọn họ bèn gọi xe đi tới nơi ở của Trình Ngộ Phong.

Mở cửa ra, chào đón cô là một căn phòng tĩnh lặng.

Trần Niên tiện tay mở đèn phòng khách, đi một vòng quanh nhà, khắp nơi đều in đậm dấu vết của cô.

Dép lê của cô trong tủ giày ở huyền quan, các loại sữa rửa mặt của cô trong phòng tắm, áo quần của cô và anh treo trong phòng để quần áo còn tỏa ra mùi hương thơm ngát, mọi thứ giống như lúc cô chưa rời đi vậy.

Cuối cùng, Trần Niên bước ra ban công, phát hiện mấy chậu cây mình trồng được đặt trên giàn hoa, cành lá xum xuê, phát triển tươi tốt, còn có được màu sắc đẹp đẽ nữa, cây xương rồng cũng bừng bừng sức sống, có thể thấy đã được chăm sóc rất tốt.

Một mình anh phải bận rộn ghê nơi.

Thời gian 4 tháng nói dài không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn lắm, đặc biệt là đối với hai người yêu xa mà nói, ở chuyện này Trình Ngộ Phong không khiến cô có bất kỳ áp lực nào, ngược lại, anh rất ủng hộ cô làm những gì mình thích.

Điện thoại để trong phòng khách rung lên liên tục, Trần Niên đi vào cầm lên nhìn, là mẹ gọi điện thoại tới, hỏi đêm nay cô có trở về nhà hay không.

Có lẽ bà cho rằng cô còn ở trường học.

“Mẹ, con đang ở chỗ của Trình Ngộ Phong, đêm nay không về.”

Từ sau khi cô đính hôn với Trình Ngộ Phong thì chuyện hai người ở cùng nhau qua đêm đã trở nên tự nhiên hơn nhiều, Dung Chiêu cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.

Trong nhà vô cùng yên lặng.

Thần kinh chậm chạp lúc này dường như mới cảm giác được chênh lệch múi giờ, mệt mỏi ập đến, Trần Niên thậm chí không kịp quay về phòng ngủ đã trực tiếp ngủ trên ghế sô pha.

Không biết đã ngủ được bao lâu, đột nhiên xuất hiện cảm giác chới với lơ lửng khiến Trần Niên giật mình tỉnh lại, cô mở to mắt, trong tầm nhìn ʍônɠ lung, gương mặt ai kia từ mờ mịt dần dần trở nên rõ ràng.

“Anh đã về rồi à, mấy giờ rồi vậy?”

“10 giờ rưỡi.” Trình Ngộ Phong nhìn bộ dạng mơ màng của bạn gái, cúi đầu hôn một cái trên trán cô, “Sao trở về cũng không nói với anh một tiếng, định cho anh bất ngờ hả?”

“Đúng vậy.” Trần Niên cười hì hì, “Có ngạc nhiên không?”

Anh đáp lời cô bằng một nụ hôn nồng nhiệt.

Một tia lửa nhỏ bé cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ, huống hồ gì cả hai bên đều đã biết mùi, như củi khô gặp được lửa cháy, lách tách lan một đường từ phòng khách đến phòng tắm rồi tới giường lớn ở phòng ngủ chính… Tới khuya mới có dấu hiệu ngừng lại.

Rõ ràng là cơ thể đã mệt mỏi rã rời mà đầu óc lại hưng phấn đến kỳ lạ, Trần Niên vùi trong lồng ngực Trình Ngộ Phong, da thịt dán sát vào nhau, trong lòng cô vô cùng hạnh phúc.

“Đừng nhúc nhích,” Trình Ngộ Phong đè đôi chân đang cọ lung tung dưới chăn xuống, “Nếu không, anh không ngại làm thêm một lần nữa đâu.”

Trần Niên hừ nhẹ một tiếng, đàn ông gần 31 tuổi quả là như sói như hổ, cô ngược lại rất đàng hoàng không hề động đậy, dù sao thì nếu người nào đó có ý định dày vò cô sẽ có rất nhiều thủ đoạn.

Cô mới vừa nhắm mắt muốn ngủ lại nghĩ đến một chuyện.

“Khi em ở Harvard có tiếp xúc với một thứ gọi là ‘cảm biến quang’(1), bây giờ nó chỉ là một khái niệm nhưng bỗng nhiên em nảy ra một suy nghĩ to gan, đó chính là lợi dụng nó để giúp người mù nhìn thấy lại ánh sáng."

(1)Cảm biến quang/Photoelectric Sensor là ứng dụng có thể phát hiện vật thể từ xa, đo lường khoảng cách hoặc tốc độ di chuyển của đối tượng...... Khi có ánh sáng thích hợp chiếu vào bề mặt của cảm biến quang, chúng sẽ thay đổi tính chất.

Bản chất của cái này vẫn có sự khác biệt so với hồi phục thị lực thật sự.

Sau khi cảm biến quang thông qua quá trình thu thập tia sáng hình thành hình ảnh, lại thông qua thần kinh thị giác truyền đến đại não sẽ có tác dụng như một loại “mắt người", người bình thường có thể thông qua đôi mắt nhìn được mọi thứ xung quanh nhưng khi người mù dùng sử dụng cảm biến quang thì thứ bọn họ nhìn thấy chính là những hình ảnh mà lúc trước đã được lưu trữ bên trong con chip, nếu như có được kỹ thuật tiên tiến sẽ có thể chế tạo riêng theo yêu cầu của mỗi người.... Đối với những người phải sống trong bóng tối, chưa bao giờ nhìn qua thế giới này mà nói, nếu có cơ hội biết được đỏ cam vàng lục lam chàm tím rốt cuộc là màu gì, biết bộ dạng của quả táo, quả chuối, quả lê dài ngắn cụ thể ra sao sẽ là một chuyện vô cùng tốt đẹp!

Đương nhiên, trước mắt đó chỉ là giả định chứ thực tế thì thao tác rất phức tạp, không chỉ nghiên cứu về cảm biến quang mà còn cần những kiến thức liên quan đến nghiên cứu sinh học, là một con đường quanh co dài dằng dặc.

Trần Niên càng nói càng hưng phấn, Trình Ngộ Phong thấy được hai luồng sáng lấp lánh từ đáy mắt ấy, anh rất hiểu cô cũng như hiểu được những ẩn ý sâu xa trong lời của cô.

"Cho dù em muốn làm gì, anh cũng sẽ ủng hộ hết sức."

Giống như lúc trước cô nói muốn đi làm "chuyện xấu", anh cũng không từ chối mà đi canh chừng giúp cô.

Có được những lời như vậy là đủ rồi.

Quả nhiên anh là người hiểu cô nhất.

Trần Niên nằm sấp trên người Trình Ngộ Phong, "Trình tiên sinh, anh còn có thể thêm một lần nữa không?"

"Đương nhiên."

Gối chăn lại quay cuồng thêm một lần nữa.

***

Vì “cảm biến quang" vẫn còn là khái niệm nên sau khi Trần Niên tốt nghiệp khoa chính quy, dưới sự ủng hộ của bố mẹ và Trình Ngộ Phong, cô đến đại học Stanford theo học nghiên cứu sinh ngành Vật lý.

Hai năm sau, cô thuận lợi lấy được bằng thạc sĩ, học hành thành tài về nước.

Trước khi quay về thành phố A, Trần Niên và mấy người bạn cùng nhóm lập kế hoạch đi du lịch vòng quanh trái đất một lần, in dấu chân lên cả ba lục địa Âu Á Phi, điểm dừng đầu tiên là nước Anh, điểm dừng cuối cùng là Nepal.

Một tháng sau, kết thúc hành trình, Trần Niên mua vé máy bay, dự định bay từ Kathmandu đến Tây An, máy bay cất cánh vào lúc 1h40 phút chiều theo giờ địa phương, cô đã đăng ký trước rồi, tìm được chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Mệt mỏi quá.

Trần Niên nhắm ghiền hai mắt, trong cơn buồn ngủ thiêm thϊế͙p͙ cảm giác được có ai đó ngồi xuống cạnh mình, cô vô thức nhích người hướng về bên cửa sổ.

Khi máy bay cất cánh, không khí trong cabin thay đổi khiến Trần Niên cảm thấy không được khỏe, khẽ nhíu hai đầu lông mày.

"Không sao chứ?" Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp.

Câu chữ rõ ràng bằng tiếng Trung và giọng nói lộ ra sự quen thuộc thân thiết, suýt nữa Trần Niên đã không thể tin được vào lỗ tai mình, mãi cho đến khi thấy rõ người đàn ông bên cạnh — trăm mối cảm xúc đan xen làm cô không nói nên lời.

Trình Ngộ Phong khẽ nhéo chóp mũi cô, nói đùa: "Không nhận ra anh à?"

Trần Niên yên lặng nhìn anh, ánh mắt mềm mại như nước, trái tim cũng mềm tới mức rối tinh lên.

Trình Ngộ Phong hạ giọng, chủ động giải thích: "Anh muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút."

Sau khi cô đến Tây An còn phải chuyển chuyến bay về thành phố A, anh không chờ lâu được như vậy.

Hơn ba mươi năm cuộc đời, mọi sự kích động của anh đều do cô.

Trần Niên có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ phát ra một tiếng "Vâng".

Máy bay dần tiến vào tầng bình lưu.

Trình Ngộ Phong chỉ cho cô xem: "Đó chính là dãy núi Himalaya."

Trần Niên xuyên qua cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài, dưới biển mây là rất nhiều ngọn núi được bao phủ bởi tuyết trắng, từng mảng màu xanh lục đậm nhạt đan xen nơi sườn núi, đỉnh núi xa xa hầu như hoà làm một cùng mây trắng bát ngát bao la, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối.

Phong cảnh lộng lẫy nhất trên đời chỉ đến thế này là cùng.

Cô nhớ tới trò cười "Hỉ nhã lạp mã" của mình lúc mới gặp, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.

Từ lúc quen biết đến bây giờ, trong chớp mắt đã qua 6 năm, nửa vòng chuyển động Xuân Hạ Thu Đông, anh vẫn ở bên cô như cũ.

Trình Ngộ Phong cầm tay Trần Niên.

Trên núi sông bát ngát, dưới nhật nguyệt sao trời, Trình Ngộ Phong đã xem qua rất nhiều phong cảnh của thế gian này nhưng cho tới bây giờ không một nơi nào có thể khiến anh dừng lại.

Rất lâu về sau, anh gặp được một cô gái, đã có thể xác định bản thân tìm được phong cảnh đẹp nhất mà mình muốn dùng cả quãng đời còn lại để bảo vệ.

Kế tiếp là phần giới thiệu bằng tiếng Anh lưu loát của cơ trưởng, cơ trưởng nhiệt tình quảng bá với các hành khách mấy ngọn núi chính của dãy Himalaya, trong đó dĩ nhiên là giới thiệu đỉnh núi cao nhất thế giới - Everest.

Trần Niên nhìn ngọn núi cao nhất thế giới như một cung điện trôi nổi giữa đám mây trên bầu trời, bỗng nảy ra một ý nghĩ như măng mọc sau mưa —— nếu mọi thứ trên thế gian này rồi cũng hóa hư vô, vậy thì hãy để cho một thứ gần nhất với sự vĩnh hằng này chứng kiến tình yêu của họ đi.

Hai giọng nói không hẹn mà cùng đồng thời vang lên.

“Trình Ngộ Phong, chúng ta kết hôn đi.”

“Niên Niên, gả cho anh đi.”

Trần Niên dựa trên vai anh, cười vừa hạnh phúc vừa ngọt ngào: “Vâng ạ.”

Lấy dãy Himalaya cùng đỉnh Everest làm lời thề, lấy sự vĩnh hằng làm ước hẹn.

Anh yêu em.

***