“Chẳng phải ngài đây bảo muốn gặp bạn gái của cháu sao?”
Ông nội Trình cảm thấy bản thân bị hồ đồ rồi, bằng không sao lại không hiểu lời này có ý gì, quả thật là ông muốn gặp cháu dâu tương lai, nhưng điều này........ thì có quan hệ gì với Trần Niên?
Mấy ngày trước, Trình Ngộ Phong nói hôm nào thích hợp sẽ đưa bạn gái về, trong lòng ông cụ đại khái cũng an tâm, thế này là tình cảm hai người đã đến giai đoạn ổn định, muốn gặp cha mẹ rồi, dựa theo tình yêu và hôn nhân của lớp trẻ thời nay, nói không chừng rất nhanh sẽ bước vào lễ đường. Trong những đêm khó ngủ, ông đã lo trước tính sau tìm tất cả các ngày may mắn thích hợp lập gia đình trong nửa năm tới, thậm chí ngay cả tên chắt trai, chắt gái ông đều đã đặt xong xuôi.
Thấy ông cụ nhíu mày suy nghĩ sâu xa, Trần Niên liếc mắt nhìn Trình Ngộ Phong một cái, gương mặt ửng hồng, cô bước lên trước, tay cầm lễ vật đưa qua, mỉm cười gọi, "Ông nội Trình."
Chờ đã!
Nhìn thấy cô bé lộ ra vẻ thẹn thùng, lại nhìn đến Trình Ngộ Phong đang mỉm cười dịu dàng đứng bên cạnh, trong suy nghĩ lộn xộn của ông nội Trình cuối cùng cũng sắp xếp được một đẳng thức ——
Bạn gái = Trần Niên.
Ông cụ tự nhận mình sống hơn 70 năm, đã trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, ngoại trừ sinh ly tử biệt thì những chuyện khác đều có thể bình tĩnh ứng đối, vậy mà bây giờ chỉ đành ngẩng đầu nhìn trời kêu lên một tiếng “A” trước chân tướng mà hai đứa cháu đang bày ra, không biết phải nên dùng biểu cảm gì, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều tràn ngập sự khiếp sợ, bộ râu hoa râm không ngừng run rẩy do thở gấp, bình tưới cũng không cầm nổi nữa, nghiêng ngả rơi xuống đất, nước trong bình đổ ra làm ướt ống quần ông.
Không thể tin được.
Giữa ban ngày ban mặt, không thể nào là nằm mơ được?
Ông nội Trình hung hăng véo đùi mình một cái, dùng sức hơi mạnh nên đau muốn chết. Mà dù có đau cũng không biểu lộ ra trước mặt hai đứa cháu, ông cứng ngắc di chuyển hai chân, muốn tìm nơi nào đó để bình tĩnh lại một chút, cảm giác còn có chuyện gì đấy chưa làm xong, ông bèn quay đầu lại, vươn tay cầm lấy quà tặng trong tay Trần Niên, thuận tiện liếc mắt trừng Trình Ngộ Phong một cái, xong rồi mới phất tay áo đi vào nhà.
"Ông nội Trình, ông........."
"Không sao đâu, để cho ông có thời gian bình tĩnh lại đã.”
Trình Ngộ Phong dắt tay Trần Niên đi vào, ông cụ không ở phòng khách, đoán chừng là trở về phòng ngủ rồi.
Trần Niên ngồi trên sô pha, tâm trạng khó tránh khỏi hơi căng thẳng, đây là gặp cha mẹ đó, hơn nữa đối phương còn là bậc bề trên mà cô vẫn rất kính trọng, có tầng quan hệ này ở đây thì mọi chuyện sẽ khác đi.
Trình Ngộ Phong vào bếp rót cho cô một cốc nước, cô nhận lấy uống hai ngụm, nhìn cửa phòng đóng chặt cách đó không xa mà vẫn không kiềm được lo lắng.
Trình Ngộ Phong ôm bả vai cô, "Đừng lo, ông nội rất thích em."
Trần Niên đương nhiên biết ông nội rất yêu thương mình, thế nhưng lần này cô lại lấy thân phận bạn gái Trình Ngộ Phong tới, trước đó, hai người yêu nhau mà vẫn luôn giấu ông, nhìn phản ứng vừa rồi của ông, sẽ không phải là.... tức giận chứ?
Ông nội Trình không tức giận, chẳng qua là trong tích tắc, ông hơi khó chấp nhận sự thật này, hai đứa bí mật yêu nhau ngay dưới mí mắt ông, không đúng, cũng không phải không có dấu vết gì.
Ông nhớ tới cái nghiên mực bị đổ một cách kỳ lạ trong thư phòng hôm Tết Trung thu đó, lúc ấy không hiểu sao lại không để ý, bây giờ nghĩ tới thật sự là.... Còn cả dấu răng trên cằm Trình Ngộ Phong tối hôm trước nữa, thật không thể tưởng tượng tiếp được, nét mặt già nua của ông xấu hổ đỏ bừng cả lên.
Ông nội Trình thở dài một hơi, quyển lịch còn đang mở ra trên bàn, hơn chục ngày lành được khoanh đỏ trong đó, cuốn sổ bên cạnh cũng viết dày đặc những cái tên họ Trình.
Vốn không tức giận nhưng vừa nhìn thấy quyển lịch và cuốn sổ, ông cụ lại giận không có chỗ trút, giỏi cho thằng nhóc Trình Ngộ Phong này, lúc trước dặn cậu chăm sóc giúp đỡ con gái nhà người ta, kết quả cậu chăm sóc người ta làm sao mà chăm luôn thành bạn gái mình.
Con gái nhà người ta đang tuổi xuân thì, muốn tìm bạn trai trẻ tuổi xuất sắc nào chẳng được, cố tình lại rơi vào tay cậu, cũng không nghĩ lại mình lớn hơn cô nhóc bao nhiêu tuổi, thế này không phải là trâu già gặm cỏ non sao?
Vốn là làm việc tốt vậy mà bị cháu trai gần quan được ban lộc. Ông nội Trình xoa xoa hai đầu lông mày, trong lòng ôm một nỗi muộn phiền khó xử, giờ ông phải ăn nói thế nào với Lộ Như Ý nơi chín suối đây?
Còn cả Minh Viễn và Dung Chiêu bên kia nữa.....
"Aizzz!"
Ông nội Trình cứ rối rắm đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên lại giật mình một cái, Trần Niên vẫn còn đang ngồi bên ngoài, ông cứ tự nhốt mình trong phòng mãi thế này thì ra thể thống gì nữa?
Một chút phép lịch sự cơ bản cũng không có, thật sự là càng sống càng thụt lùi.
Ông lập tức thay bộ quần áo nghiêm chỉnh, soi gương chải lại mái tóc rối bù và kiểm tra một lần nữa biểu cảm của bản thân, không thể nghiêm túc như này mà phải mỉm cười mới được, chẳng may làm con bé sợ thì sao?
Trong phòng khách.
Trần Niên uống hết nước trong ly, nhìn thời gian mới trôi qua 7 phút mà sao cảm giác lại lâu như vậy chứ? Cô nghiêng đầu nói chuyện cùng Trình Ngộ Phong, cùng lúc đó thì cửa phòng chậm rãi hé mở, cô nhìn thấy ông nội Trình bước ra.
Trần Niên lập tức quăng hết những lời mình định nói lên chín tầng mây, lo lắng đứng dậy.
"Niên Niên," Ông nội Trình nở nụ cười hiền lành, "Đừng căng thẳng, ngồi xuống trước đã."
Trần Niên lại ngồi xuống lần nữa.
Ông cụ cũng ngồi xuống đối diện hai người.
Ông nhìn về phía Trình Ngộ Phong, "Trong nhà không có đồ ăn, cháu ra ngoài mua vài món mang về đi.”
Đây rõ ràng là muốn đuổi người đi.
Trình Ngộ Phong hiểu rõ tính tình của ông nội, càng những lúc thế này thì anh càng phải làm theo ý ông, cho Trần Niên một ánh mắt trấn an, anh cầm chìa khóa xe đi ra cửa.
Ông nội Trình nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy chiếc xe màu đen đã ra khỏi cửa lớn, ông mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Niên Niên, cháu nói cho ông nội Trình biết, có phải là Trình Ngộ Phong nó....."
Lời này phải hỏi thế nào đây?
Từng xem nhiều tin tức về các cô gái trẻ bị lừa dối trên TV, vừa đánh mất trái tim lại mất luôn sự trong trắng khiến người khác vô cùng đau lòng, đương nhiên ông tin tưởng Trình Ngộ Phong sẽ không làm ra những chuyện đê tiện như thế, nhưng yêu đương kém nhiều tuổi như vậy, ông cũng lo lắng tính tình Trần Niên còn trẻ, tỉnh tỉnh mê mê, vẫn không phân biệt được cái gì gọi là tình yêu nam nữ nên mới bị mê hoặc đâm đầu vào.
Theo như thói thường, một người đàn ông trưởng thành và một cô gái trẻ phải lòng nhau, cuối cùng người bị thiệt thòi luôn là người phía sau.
Lộ Như Ý phó thác Trần Niên cho ông nội Trình nên từ tận đáy lòng, ông coi Trần Niên như cháu gái mà yêu thương, còn nghĩ tới việc tương lai cô tìm bạn trai thì mình phải giúp đỡ kiểm tra người đó nữa.
Tình huống như bây giờ chẳng phải đã rối loạn lung tung lên hết rồi sao?
"Ông nội Trình," Trần Niên rất thông minh, nhanh chóng hiểu được ngụ ý của ông, trái tim cô đập dồn dập, dưới tình thế cấp bách bèn thốt lên: "Anh ấy không có! Cháu thật sự thích anh ấy......"
Phải nói thẳng như vậy trước mặt người lớn cần rất nhiều dũng khí, cô nhìn thẳng vào mắt của ông nội Trình, "Ông ạ, cháu vô cùng xác định bản thân là vì thích nên mới tiến tới cùng anh ấy."
Còn thích đến cỡ nào ấy à?
Nếu thật sự muốn dùng ngôn ngữ để diễn tả thì chính là kiểu thích tới nỗi muốn cùng anh đi hết quãng đời còn lại.
Trong lòng ông nội Trình yên tâm được mấy phần, ông vuốt râu hỏi: "Hử? Cháu thích cái gì ở nó?"
Trần Niên nghĩ nghĩ, trầm ngâm vài giây mới lên tiếng: "Có thể nói là toàn bộ được không ạ?"
Thích rất nhiều điểm, không có cách nào nói rõ ràng được, cô vô cùng tham lam, thích toàn bộ con người anh.
Ông nội Trình cười ra tiếng, chẳng phải tình yêu là thế đấy sao? Không có lý lẽ gì, thích chính là thích, vừa tinh khôi lại vừa đơn giản, do ông nghĩ quá phức tạp rồi.
Một già một trẻ mở rộng lòng mình nói chuyện khoảng nửa tiếng thì Trình Ngộ Phong đã trở lại, anh không biết ông cụ đẩy mình đi để nói chuyện đặc biệt riêng tư gì với Trần Niên, thực lòng không có tâm trạng chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng mỗi loại đều mua một chút rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Sau khi vào cửa, anh đứng im quan sát vẻ mặt hai người, không thấy có điều gì khác lạ.
Trần Niên cười cười, còn khẽ trừng mắt với anh, xem chừng cuộc trò chuyện cũng không tệ lắm.
Trình Ngộ Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa muốn ngồi xuống bên cạnh cô, ông cụ lại lên tiếng, "Thời gian vừa đúng, cháu đi làm cơm đi."
Trình Ngộ Phòng đành phải mang theo nguyên liệu nấu ăn vào bếp.
Trần Niên thấy bóng lưng buồn bực của anh thì hé miệng cười trộm một cách khoái chí.
Cơm trưa vô cùng phong phú, tay nghề nấu ăn của Trình Ngộ Phong rất tốt, anh cũng giỏi nắm bắt trọng điểm vì đều là những món mà ông cụ và Trần Niên thích, ông nội Trình nhìn lướt qua bàn ăn một vòng, trong lòng rất vừa ý nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, vẻ mặt ôn hòa của ông tạm thời chỉ dành cho Trần Niên, "Niên Niên, mau tới đây ngồi."
Trên bàn cơm, ông cụ cũng chỉ nói chuyện với Trần Niên, hoàn toàn xem Trình Ngộ Phong như người vô hình.
Trần Niên nhìn Trình Ngộ Phong với ánh mắt tràn đầy đau lòng và đồng tình.
Sau khi ăn xong, rốt cuộc Trình Ngộ Phong cũng tìm được cảm giác tồn tại từ phía ông nội, chính là bị ông sai đến phòng bếp rửa bát.
Còn Trần Niên được ông nội Trình kéo đi chơi cờ, cô đối với đánh cờ dốt đặc cán mai, ông cụ chỉ dạy rất cẩn thận, may mắn là năng lực học tập của cô rất mạnh, lại được hướng dẫn bởi một người thầy giỏi nên như cá gặp nước, sau hai vòng, cô cũng có thể đối mặt với ông cụ so chiêu một ván, sau ba ván, thậm chí cô còn hơi có phần lợi thế.
Cũng không loại trừ khả năng ông cụ đang nhường cô.
Ban công tầng hai, Trình Ngộ Phong từ trên cao nhìn thấy hai người đang vui vẻ đánh cờ dưới chòi nghỉ mát, mặt mày thoáng giãn ra, đôi môi hơi mím lại cũng vui vẻ gợi lên một độ cong như có như không.
Ông cụ nổi lên tính trẻ con, cố tình cô lập anh nên tạm thời anh không có phần.
Trình Ngộ Phong mở laptop, bắt đầu viết báo cáo chuyến bay.
Thấm thoát hoàng hôn đã tới gần, đình viện và mặt đất được bao phủ bởi một mảnh ánh sáng vàng óng ánh, hoa cỏ cây cối sắp khô héo vào mùa thu như được hồi sinh dưới ánh sáng dịu dàng ấy.
Ông nội Trình vui vẻ thua tiếp một ván, cuối cùng cũng thả người, ông ngước nhìn về phía ban công tầng hai ngoắc ngoắc, gọi Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên về nhà.
Trên đường về nhà họ Diệp, Trình Ngộ Phong và Trần Niên cuối cùng cũng có cơ hội ở bên nhau, cả hai nhìn nhau một cái, nở nụ cười.
Thần giao cách cảm, nhìn là hiểu ngay.
Đưa Trần Niên về nhà, Trình Ngộ Phong vội quay trở lại, một giây cũng không dám chậm trễ. Lúc anh về đến nhà thì sắc trời đã tối, phòng khách im lặng không có người, chỉ có một chiếc đèn sàn lẻ loi phát sáng, mí mắt anh bỗng nhảy hai cái.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên ông cụ đã ở thư phòng chờ anh.
Đèn đuốc trong thư phòng sáng trưng, ông nội Trình đứng trước cửa sổ, một tay chắp sau lưng còn một tay chống gậy, bóng lưng thẳng tắp đầy nghiêm túc.
Bước chân Trình Ngộ Phong dừng lại, sau lưng như có cơn gió lạnh lẽo thổi qua, anh không nhịn được mà rùng mình một cái. Ông cụ nghe tiếng động bèn quay người lại, trầm giọng nói: "Bước vào đây!"
Trình Ngộ Phong đi vào.
Ông cụ giáng đòn phủ đầu, trước tiên là buộc tội anh có âm mưu đục nước béo cò, sau đó lên án anh biến việc chăm sóc thuần túy thành tình yêu nam nữ, rồi lại lên án anh đã 30 tuổi đầu còn mặt dày lừa gạt con gái như hoa như ngọc nhà người ta, hơn nữa lại giấu diếm không báo.....
Nói đến đoạn cảm xúc dâng trào, ông nội Trình cầm gậy đánh lên người Trình Ngộ Phong một cái, mặc dù không quá nặng tay nhưng cú đánh lần này là hàng thật giá thật, tuyệt đối không hề nương tay.
Ông đập mạnh quải trượng xuống bàn một cái, lời lẽ vừa nghiêm khắc vừa mạnh mẽ, nói năng hùng hổ: "Cháu giải thích rõ ràng một năm một mười cho ông!"
Nếu muốn kể lại một năm một mười chỉ sợ đến sáng cũng chưa kể xong, Trình Ngộ Phong nói thẳng vào điểm chính, cũng là phần mà ông cụ coi trọng nhất, "Cháu thật lòng với mối tình này. Quả thực cháu lớn hơn Niên Niên 10 tuổi, đây là chuyện không thể thay đổi, thế nhưng nó có thể chứng minh cái gì đâu? Chẳng lẽ bởi vì 10 năm chênh lệch này mà cháu và cô ấy không thể ở bên nhau?"
"Ông nội, ông cũng biết là mấy năm nay cháu chỉ cô đơn một mình, về mặt tình cảm nam nữ vô cùng sạch sẽ, bởi vì cháu không muốn dễ dàng bắt đầu một mối quan hệ mà không dựa trên cơ sở tình cảm."
Anh không biết sẽ gặp được Trần Niên, cũng không biết bản thân sẽ thích, thậm chí là yêu cô.
Khi tình yêu gõ cửa thông qua bóng dáng Trần Niên, anh không thể nào kháng cự, dần dần hãm sâu vào tình yêu đó.
Trong lòng ông nội Trình rất rung động, mức độ rung động này còn sâu hơn so với việc biết tin Trình Ngộ Phong và Trần Niên đang hẹn hò. Ông cũng không định làm ầm ĩ về vấn đề tuổi tác, nhiều lắm chính là tức giận vì mình chẳng hay biết gì, không nhịn được muốn xả giận một chút thôi.
Không ngờ lại dễ dàng ép Trình Ngộ Phong nói ra lời thật lòng, sự tức giận của ông cụ lập tức biến mất, giờ thật ra lại có chút không xuống đài được, đành xụ mặt, "Lúc trước cháu giấu kỹ như vậy có phải là làm sai rồi không?”
Trình Ngộ Phong rất săn sóc đưa bậc thang cho ông nội: "Phải ạ."
"Quy tắc cũ, sao chép gia pháp một lần."
Trình Ngộ Phong lại đồng ý.
Ông cụ có bậc thang đi xuống, trước khi ra ngoài còn huơ huơ cây gậy, giọng nói tràn đầy uy hiếp: "Nếu cháu dám để Niên Niên chịu một chút thiệt thòi gì, ông sẽ là người đầu tiên không tha cho cháu!"
Trình Ngộ Phong nghe ra thái độ của ông nội đã có chuyển biến tích cực, trái tim như được phủ đầy cảm xúc mềm mại, anh trịnh trọng gật gật đầu, "Cháu hiểu."
Lại nhẹ nhàng lặp lại một lần: "Cháu hiểu rõ."