Trần Niên đã khàn hết cả giọng, nặng nề thiếp đi trong ngực Trình Ngộ Phong, dưới ánh mặt trời ấm áp, mí mắt, chóp mũi, gò má và lỗ tai của cô hiện lên những vết đỏ không đồng đều, ấn đường nhíu chặt tràn đầy nét đau thương khó nói nên lời, nhìn cô như rất không yên lòng.
Trình Ngộ Phong cõng cô về nhà.
Ba ngày này chính là áp lực thật lớn đã hoàn toàn ép vỡ thân thể và tinh thần Trần Niên, đêm đó cô bắt đầu sốt cao, nóng đến nỗi hôn mê bất tỉnh, Trình Ngộ Phong đưa cô đến trung tâm y tế của thị trấn, ngày thường anh bình tĩnh vững vàng như vậy mà bây giờ bước chân trên đường lại hoảng loạn không thể tưởng tượng được.
Phần lớn người của thị trấn Đào Nguyên hễ có đau đầu nhức óc gì đều chờ nó tự nhiên khỏi, nếu không thì tự mình lên núi đào chút thảo dược đúng bệnh, sau đó nấu uống hoặc uống thuốc mua ở tiệm thuốc, hơi nặng một chút mới lên trung tâm y tế, nếu mà bệnh có nghiêm trọng quá sẽ đi lên huyện hoặc thành phố để điều trị.
Từ trước tới giờ bác sĩ trung tâm y tế chưa từng thấy qua người nào nóng dữ dội như vậy, không cần đo nhiệt độ, tay ông vừa mới sờ lên đã cảm giác giống như sờ một cục than đang cháy rực, ông lại kiểm tra người bệnh nhân lần nữa, không được rồi, khuôn mặt trắng bệch đến nỗi hoàn toàn không còn chút máu, hơi thở mong manh, e rằng sắp không ổn rồi.
Ông chẳng dám chậm trễ, nói cho Trình Ngộ Phong biết để anh nhanh chóng đưa người lên bệnh viện huyện.
Trình Ngộ Phong hỏi bác sĩ dùng rượu cồn để hạ bớt nhiệt độ, vô cùng lo lắng mà đưa Trần Niên đến bệnh viện huyện gần nhất, khi bọn họ tới nơi đã hơn mười giờ tối.
Đêm nay không có ánh trăng, bóng đêm dày đặc, trong khoa cấp cứu đèn đuốc sáng trưng, ngoại trừ mùi nước khử trùng thì bầu không khí nơi đây còn loáng thoáng mùi máu tươi, công nhân vệ sinh đang dùng dụng cụ lau nhà lau sạch vết máu trên hành lang.
Năm phút trước có một người đàn ông say rượu lái xe đụng một chiếc xe tải chở hàng, người đàn ông trung niên được đưa tới đây, hiện tại đang ở trong phòng cấp cứu.
Trình Ngộ Phong ôm Trần Niên đến văn phòng ngoại khoa, bác sĩ nhìn sơ qua đã biết tình huống của cô gái này không nhẹ, ông vội vàng bỏ xuống công việc không mấy quan trọng trong tay, tập trung tinh thần điều trị cho Trần Niên.
Giày vò tới nửa đêm, hầu như đã dùng hết các biện pháp hạ nhiệt mà cơn sốt của Trần Niên vẫn chưa có dấu hiệu giảm xuống, bác sĩ bảo y tá chườm khăn lạnh trước, sau đó thì chờ đến sáng mai rồi kiểm tra lại xem thế nào.
Trình Ngộ Phong khom lưng ngồi trước giường bệnh, trong tay nhẹ nắm lấy một đoạn dây truyền dịch, chất lỏng lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay ấm áp của anh rồi chảy đến tĩnh mạch của Trần Niên.
Mặt Trần Niên đỏ vô cùng, hơi thở khi thì gấp gáp, lúc lại kéo dài, trong miệng thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng kêu rên yếu ớt, “Mẹ….”
“Đừng….”
“Bỏ rơi…. Con.”
Mẹ đừng bỏ rơi con.
Trình Ngộ Phong dùng tăm bông thấm chút nước ấm thoa lên đôi môi nứt nẻ của cô, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, bàn tay vừa nhỏ, vừa mềm lại lạnh buốt, nghe thấy những tiếng vỡ vụn mơ hồ kia, anh cảm thấy lồng ngực mình tựa như bị bóp nghẹt.
Gần mười hai giờ đêm, một tiếng khóc thê lương của phụ nữ bỗng vang vọng cả khu cấp cứu, “A….. Ông còn lương tâm hay không, lại bỏ mẹ goá con côi chúng tôi mà đi như vậy! Ông trở lại cho tôi, trở lại cho tôi, có nghe hay không…..”
Sau đó không nghe thấy gì nữa, chẳng biết là được y tá khuyên can hay đã khóc tới nỗi hôn mê bất tỉnh.
Trong bệnh viện chưa hề thiếu những cảnh tượng sinh ly tử biệt.
Một sinh mệnh ra đi, phía sau đó là một gia đình không trọn vẹn.
Trình Ngộ Phong mệt mỏi xoa xoa mi tâm, anh nhìn người đang nằm trên giường với ánh mắt kiên định, nhẹ giọng thì thầm, “Trần Niên, cố gắng lên, tôi biết em có thể mà.”
Đối với Trình Ngộ Phong, đêm nay cũng là một đêm không ngủ, mặc dù thân thể anh vô cùng mệt mỏi nhưng suy nghĩ vẫn còn rất rõ ràng. May mắn là sáng sớm hôm sau, Trần Niên đã hạ sốt, tuy còn hơi chút suy yếu nhưng trong ánh mắt đã có nhiều thêm một tia sáng.
Cô mở mắt ra, trông thấy Trình Ngộ Phong đang canh giữ bên cạnh giường.
Vẻ mặt anh tràn đầy sự mỏi mệt, chiếc cằm lún phún râu, quần áo trên người đã không còn phẳng phiu như mỗi lần cô gặp anh trước đây, áo sơ mi nhăn nhúm, hai nút áo trên cùng còn mở ra một cách tuỳ tiện, nhìn vào có cảm giác như rất sa sút tinh thần.
Trần Niên còn chưa từng gặp bộ dạng anh như thế này bao giờ đâu?
Ba ngày qua, cơ trưởng đã một mực không ngủ không nghỉ để chăm sóc cho cô, nếu như không có anh, cô chắc chắn đã không chịu đựng nổi.
Trần Niên cảm thấy vô cùng áy náy và cảm kích đối với Trình Ngộ Phong.
“Cơ trưởng….” Trần Niên há miệng gọi hai tiếng lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng, cổ họng vừa rát, vừa đau vừa ngứa, cô ho hai tiếng mới đè xuống cảm giác ngứa ngáy, “Cảm ơn anh.”
“Nói ngốc cái gì đấy?” Trình Ngộ Phong kiểm tra cái trán của cô, nhiệt độ đã bình thường lại rồi, lúc này anh mới thật sự thở dài một hơi, “Tôi đi gọi bác sĩ.”
Vừa lúc bác sĩ dẫn theo ba thực tập sinh đến kiểm tra phòng bệnh, sau khi xác nhận là đã hạ sốt, ông còn khen Trần Niên vài câu rồi mới đi chỗ khác.
Trình Ngộ Phong gọi điện thoại cho khách sạn đặt hai phần cháo thanh đạm, Trần Niên quá đói, ăn sạch sẽ phần của mình, Trình Ngộ Phong ngược lại chẳng có khẩu vị nhưng dưới cái nhìn của Trần Niên cũng ăn hết phần của anh.
Trình Ngộ Phong dọn dẹp hộp thức ăn rồi cầm đi vứt. Trần Niên cũng vào toilet dùng nước nóng rửa mặt, mấy sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính bệt vào trên trán, cô vươn tay vén ra, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy hình ảnh thật xa lạ của mình trong gương khiến cô đứng ngẩn người một lúc lâu.
Trình Ngộ Phong trở về không thấy cô đâu, nghe được tiếng động trong toilet, anh cũng không quấy rầy cô mà lấy điện thoại ra, kể lại hết tình huống bên này cho ông nội Trình và Diệp Minh Viễn biết để họ khỏi phải lo lắng.
Cuộc gọi vừa kết thúc, Trần Niên đã bước ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương chất lỏng không biết tên, không biết đó là nước hay nước mắt, Trình Ngộ Phong im lặng nhìn cô một cái rồi rút hai tờ khăn giấy đưa tới.
“Cơ trưởng, anh đừng lo lắng,” Trần Niên nhẹ nhàng hít hít cái mũi, “Hiện giờ em đã không sao nữa.”
Sao Trình Ngộ Phong lại không nhìn ra cô đang trấn an mình?
Một cô bé mới 18 tuổi mà lại hiểu chuyện đến nỗi khiến người khác thật đau lòng.
Trình Ngộ Phong không khỏi nhớ tới năm mình 20 tuổi, sau khi nghe thấy tin tức bố mẹ cùng lúc qua đời đã chán nản sa sút không biết bao nhiêu ngày đêm mới miễn cưỡng bước ra khỏi đoạn thời gian tăm tối nhất đó.
Vài năm sau, anh tốt nghiệp Học viện Hàng không, mọi sự chú ý đều dồn hết vào công việc, mãi cho đến khi bốn vạch cấp hiệu đè nặng trên vai thì anh mới thật sự hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh, đó cũng là lúc anh có thể trò chuyện cùng ông nội về bố mẹ mình giống như chỉ đang nhắc tới hai người thân đang xa nhà chưa về.
Anh của năm 20 tuổi còn kém rất xa so với Trần Niên 18 tuổi.
Trình Ngộ Phong cầm khăn giấy lau lên khoé mắt cô, “Sau này muốn khóc cứ khóc lên, tôi sẽ cho em mượn bờ vai để dựa vào.”
“Vậy em sẽ khóc một lần.”
Một lần là tốt rồi.
Tương lai cũng sẽ không khóc nữa, cô muốn mỉm cười thật vui vẻ vì mẹ ở trên trời vẫn luôn dõi theo cô.
Giữa trưa, Lộ Cát Tường mang theo một túi nước hoa quả qua thăm Trần Niên.
Nhắc tới cũng trùng hợp, bệnh nhân bị tai nạn xe cộ đưa tới khoa cấp cứu tối qua đã gây nên ầm ĩ không nhỏ, Lộ Cát Tường nhìn từ cửa sổ trong khoa phụ sản ở toà nhà đối diện một hồi, vừa lúc nhìn thấy Trình Ngộ Phong ôm Trần Niên tiến vào. Nếu là bình thường thì chắc chắn ông ta sẽ không nhận ra cô cháu ngoại này nhưng mấy lúc gần đây, mỗi đêm ông ta đều gặp ác mộng, không phải mơ thấy em gái Lộ Như Ý đã qua đời thì chính là mơ thấy Trần Niên, có khi còn thấy cả hai mẹ con đều cùng nhau tới, cầm dao phay muốn tính sổ với ông ta....
Rốt cuộc cũng làm việc trái với lương tâm, hàng đêm lại bị ác mộng quấn lấy, ông ta bèn nghĩ ít nhiều gì cũng nên đền bù một chút, xem như tích đức cho con trai chưa chào đời vậy.
Miêu Phượng Hoa đã thật sự mang thai nhưng một là vì thụ tinh trong ống nghiệm, hai là sản phụ đã lớn tuổi nên bác sĩ đề nghị tốt nhất nên ở lại bệnh viện dưỡng thai, vì muốn giữ đứa con trai quý báu mà vất vả lắm mới có được này, dù Miêu Phượng Hoa không tình nguyện nhưng cũng vẫn ở lại.
Lúc này, biết được Trần Niên đã phát hiện tin tức mẹ mình qua đời, Lộ Cát Tường lại càng ngồi không yên, hơn nữa, mặc dù ông ta không nhìn thẳng vào người đàn ông bên cạnh Trần Niên kia, vẻ mặt người này cũng bình tĩnh lạnh nhạt nhưng dưới ánh mắt chăm chú không chút gợn sóng đó, bỗng nhiên Lộ Cát Tường nảy sinh một cảm giác sợ hãi không yên như đã bị nhìn rõ tất cả sự thật, sau lưng ớn lạnh từng cơn, ông ta ngồi chưa được mấy phút đã tìm cớ rời đi.
Bóng lưng thấp lùn kia giống như muốn tông cửa xông ra ngoài.
“Cậu của em cũng đã biết từ lâu rồi, đúng không?” Trần Niên cụp mắt, cô nhớ Lộ Chiêu Đệ từng kể rằng cậu đã uống say mèm rồi núp ngoài sân sau mà khóc, so sánh thời gian, hẳn là đúng hết tám chín phần mười.
Trình Ngộ Phong “Ừ” một tiếng, “Lúc đó, ông ta đã lên núi cùng ông nội của tôi.”
Trần Niên không nói gì nữa.
Buổi chiều, cô yêu cầu muốn về nhà, Trình Ngộ Phong hỏi qua bác sĩ, sau khi được phê chuẩn thì làm thủ tục xuất viện, khi hoàng hôn ngả về Tây, hai người đã về tới thị trấn Đào Nguyên.
Mặt trời chiều như đốm lửa đỏ giấu sau đám mây, phản chiếu ánh sáng tỏa khắp bầu trời.
Một bóng dáng già nua đang đứng lặng trước cánh cửa gỗ nhà Trần Niên, chính là ông nội Trình lặn lội xa xôi từ thành phố A mà đến, đây là lần thứ hai đi vào thị trấn Đào Nguyên nhưng bốn phía đều không hề lạ lẫm gì đối với ông ——
Lúc trước, Lộ Như Ý từng miêu tả sinh động như thật với ông về quê hương mà mình đã lớn lên, ngay cả mấy con kiến nấp dưới cái bàn đá xanh nào, ông cũng rõ như lòng bàn tay, bây giờ thăm lại chốn xưa nhưng tâm tình khác biệt rất lớn.
Trình Ngộ Phong thấy chỉ có một mình ông nội tới thì đôi mắt đen nhánh loé lên sự kinh ngạc, sau đó đại khái cũng đoán được hẳn là Dung Chiêu bên kia đã xảy ra chuyện gì đó.
“Ông nội Trình.”
Trần Niên cũng không cảm thấy bất ngờ đối với sự xuất hiện của ông, ông nội Trình nhìn cô đầy từ ái, ngàn câu vạn chữ nghẹn dưới đáy lòng, cuối cùng chỉ thốt lên được một câu, “Đứa trẻ ngoan.”
Ông trao lại di vật của Lộ Như Ý cho Trần Niên.
Một chiếc điện thoại Redmi cũ với màn hình nứt vỡ, một sợi dây đeo cổ màu đỏ đã trắng bệch với mặt dây chuyền bằng ngọc, một chiếc bút ghi âm màu đen còn rất mới và một tấm thẻ ngân hàng.
Đây chính là toàn bộ đồ vật mà Lộ Như Ý để lại cho Trần Niên.
Trần Niên vươn hai tay ra, mười ngón tay mảnh khảnh đang run rẩy, xuyên qua khoảng không nhuộm đầy ánh hoàng hôn, rốt cuộc cô cũng vững vàng nhận lấy di vật rồi dùng sức đè chặt lên trái tim mình.
Tựa như mẹ đang cho cô một vòng ôm ly biệt sau cùng.
“Lúc ra đi…. mẹ cháu…. vẫn….”
Trần Niên lắc lắc đầu, không dám hỏi tiếp.
Nhất định là không yên lòng đâu?
Khi Lộ Như Ý qua đời cũng không hề hoàn toàn nhắm mắt. Biết rõ là không có khả năng nhưng đôi mắt bà vẫn thoáng nhìn về phía cửa phòng bệnh, tại khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, bà vẫn còn đang chờ đợi người mà mình yêu thương nhất trên đời này.
Bà biết mình không chờ được nhưng vẫn cứ muốn chờ.
Niên Niên, thật xin lỗi con, không phải mẹ cố ý bỏ con lại một mình, đừng trách mẹ nhé. Nếu có thể, mẹ hy vọng biết bao rằng mình sẽ được chứng kiến cái ngày con kết hôn sinh con, thế nhưng mẹ chỉ có thể đi cùng con đến đây thôi.
“Mẹ cháu đi lúc nào vậy ạ?”
Ông nội Trình kể lại: “Ngày 16 tháng 6, 9 giờ 07 phút tối.”
Đêm ấy, Trần Niên ở ngay tại một khách sạn nào đó trong thành phố A, cô vừa sống sót trải qua tai nạn, vẫn còn sợ hãi không thôi, mà người mẹ của cô thì ở trong bệnh viện trung tâm cách đó không xa, đang đi đến đoạn đường cuối cùng của cuộc đời mình.
Không một lời từ biệt.
Buổi tối, Trần Niên nhốt mình trong phòng, cầm cây bút trong tay viết không biết mệt, dưới chân là từng mảnh giấy vụn chất thành đống. Sắc trời ngoài cửa sổ dần hửng sáng, lúc này cô mới bước ra ngoài.
Ông nội Trình lớn tuổi rồi nên thân thể chịu không nổi, tối hôm qua đã lên khách sạn trên thị trấn nghỉ ngơi, chỉ còn Trình Ngộ Phong ở lại nhà Trần Niên, anh nhìn ánh đèn trong phòng Trần Niên vẫn sáng suốt đêm, bất giác cũng ngủ thiếp đi trên ghế, thế nhưng ngủ không được sâu, nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu đã thức giấc.
“Chào buổi sáng, cơ trưởng.”
Trần Niên đang đứng đánh răng bên cạnh giếng nước, ánh mặt trời mùa đông yếu ớt vào buổi sáng sớm chiếu lên người khiến bộ quần áo màu đen trang nghiêm cũng vô tình trở nên mềm mại hơn, cô phun ngụm nước cùng bọt trắng ra ngoài, nói với Trình Ngộ Phong, “Lát nữa em muốn lên núi một chuyến.”
Trình Ngộ Phong phát hiện cô có gì đó không giống ngày thường, anh nhìn chằm chằm đóa hoa trắng cô cài trên mái tóc, nửa ngày sau mới gật đầu, “Được.”
Không ăn điểm tâm, hai người vừa đón mặt trời mới mọc vừa đi lên núi.
Trần Niên ngồi xuống phía trước bia mộ vô danh, sờ lên tấm bia lạnh buốt, sau đó cô lấy một con dao khắc từ trong chiếc túi nhỏ ra, nghiêm túc đo tới đo lui, “Không biết là có hợp quy củ hay không, nhưng con mặc kệ. Tối hôm qua luyện tập thật lâu, con nhất định sẽ giúp mẹ khắc một cái tên thật đẹp.”
Ngày xưa, mẹ đốc thúc cô luyện chữ, bây giờ, cô sẽ khắc tên mẹ lên bia mộ để lưu lại đời sau.
Một chữ “Mộ” đã ra hình ra dạng dưới bàn tay Trần Niên.
Thời gian dần trôi, mặt trời lên cao, ánh sáng ấm áp bao phủ cả cơ thể Trần Niên, còn lại chữ “Bia” cuối cùng, hai đầu gối Trần Niên hầu như là cúi rạp xuống thành tư thế quỳ.
Tầm mắt cô chăm chú nhìn bia mộ.
“Mộ phần của mẹ Lộ Như Ý”, tiếp theo là “sinh năm Tuất”, cuối cùng là “con gái Trần Niên lập bia”.
Từ xưa đến nay, đây chính là bia mộ đầu tiên do con gái lập cho mẹ của cả thị trấn Đào Nguyên, mỗi một chữ đều đoan chính trang nghiêm, tự tay Trần Niên khắc xuống, mỗi một nét khắc đều đong đầy quyến luyến và nhớ nhung của cô đối với mẹ mình.
Trần Niên nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ, “Con được cử đi học ở đại học A, tháng sau sẽ thi đấu ở nước ngoài, tất cả đều giống như di nguyện của mẹ, thế mà chúng ta không thể gặp mặt dù là lần cuối cùng, rất đáng tiếc, mẹ nói có đúng hay không?”
“Thật ra con không có yếu ớt như mẹ đã nghĩ vậy đâu….”
Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, “Mẹ ơi, mẹ hãy yên nghỉ nhé.”
Sau này, Niên Niên nhất định sẽ sống thật tốt.