Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 36




Tuy nội tâm không còn sức để phản bác nhưng Trần Niên vẫn cảm thấy lời của Trình Phong rất có lý, tiếng Anh của cô nên bổ túc thêm, hoàn toàn không cần làm kiểm tra gì nữa, cô vô cùng khẳng định mình là đứa có trình độ Anh ngữ kém nhất trong đội tuyển quốc gia này, đến lúc đó nếu thực sự có cơ hội tham gia thi đấu, chẳng phải là sẽ ném mặt ra tới nước ngoài luôn sao?

Trên thực tế, cô rất có lòng tin vào chuyện mình có thể tiến vào đội tuyển quốc gia. 

Mặc dù không có gánh nặng thể diện, mấy năm qua kéo chân què môn Anh ngữ và Ngữ văn nhưng không phải cô vẫn cất bước như gió đấy sao? Nhưng nếu tương lai lấy thân phận đội tuyển quốc gia đi thi đấu thì mất mặt không phải chỉ một mình cô, ngẫm lại cảm thấy xấu hổ đỏ cả mặt. 

Nhưng mà cô xao nhãng môn Anh ngữ lâu như vậy, không phải một sớm một chiều là có thể khá lên được. Huống hồ phần lớn thời gian và công sức cô đều tập trung cho môn Vật lý.

Xem ra chỉ có thể đến lúc nước tới chân mới nhảy, tận dụng mọi thứ mà học tập, còn học với ai, không phải vừa vặn có một người thầy vô cùng thích hợp đây sao? Cơ trưởng từng ở nước Mỹ, bình thường lại hay bay tuyến hàng không quốc tế, mở miệng là bắn tiếng Anh như gió, trình độ cao biết bao nhiêu. 

"Cơ trưởng, không biết em có vinh dự được làm học sinh của anh không?"

Trình Ngộ Phong nghiêng đầu nhìn cô một cái, ý cười nhè nhẹ bên môi: "Được thì được, nhưng mà học phí rất đắt."

Không phải chứ, cô chỉ nói lời khách sáo thôi, lại còn muốn thu học phí?

Trúng chiêu nhiều lần như vậy, sao Trần Niên lại không rõ đường đi nước bước cũ rích của anh, chắc chắn là anh đang trêu chọc cô cho vui, thế là cô thấy chiêu phá chiêu, "Đắt cỡ nào?"

"Ồ." Trình Ngộ Phong nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Có lẽ là đắt cỡ một bàn khoai tây thái sợi xào ớt xanh hai vị.”

"Haizz," Trần Niên khẽ cắn môi dưới, có chút buồn rầu mà thở dài, Món ăn này thực sự rất đắt."

Tay nghề tổ truyền, bảo vật vô giá, muốn ăn thì bên ngoài cũng không có bán.  

"Cho nên," Cô nhanh chóng ra quyết định, "Em muốn xin tiết học vô thời hạn, mãi đến khi học tiếng Anh giỏi như anh mới thôi."

Bàn tính Trần Niên gõ cũng quá đẹp, trình độ tiếng Anh giỏi như cơ trưởng, thể nào cũng phải mấy năm chứ? Nếu thời gian dài như vậy mà không gần quan được lộc gì đó, vậy thì cô cũng quá thất bại rồi.

"Ok."

Trong lòng Trần Niên đã là cảnh trăm hoa đua nở nhưng giọng nói lại vô cùng khiêm tốn: "Thầy Trình, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn."

Trình Ngộ Phong không nói gì, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt thâm sâu, khi mắt anh nhìn thẳng, ánh đèn ven đường lướt qua đường cong gò má sắc nét của anh, ý cười trong con ngươi sâu thẳm giống như được chiếu sáng lên, quyến rũ biết bao nhiêu. 

Trần Niên nhìn bảng chỉ đường xa lạ ngoài cửa sổ, lúc này mới nhớ lại hỏi: "Cơ trưởng, chúng ta đi đâu vậy?"

"Chúng ta đi... nhà chú Diệp ăn cơm."

Hơn năm giờ, Trần Niên cũng đã ăn cơm tối, bây giờ đúng là đói bụng, cô nhìn đồng hồ, hơn chín giờ rồi, nhà chú Diệp ăn cơm muộn như vậy sao?

Thực ra khi trời vừa tối, Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đã bận bịu trong nhà bếp, hai vợ chồng muốn tự tay làm bữa tối cho con gái mình. Người giúp việc phụ trách nhà bếp bị họ gọi ra ngoài, tưởng rằng mình sắp thất nghiệp nên ngồi xem TV trong phòng khách mà cứ lo lắng không yên. 

Hai người tổng cộng làm mười món ăn và một món canh, xếp đầy cả bàn. Người giúp việc mới vừa dọn bát đũa xong thì Trình Ngộ Phong và Trần Niên đã đến.

Dung Chiêu thay một bộ quần áo sạch sẽ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Trần Niên đứng ở cửa, bà lập tức mỉm cười chào đón: "Niên Niên, con đã đến rồi."

"Dì ơi, chào buổi tối."

"Ngoan," Dung Chiêu nắm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, "Ngoan lắm. Đói bụng không, mau tới đây ăn cơm."

"Dì ơi, cháu muốn đi rửa tay trước."

Dung Chiêu trực tiếp dẫn cô đến toilet, giúp cô lấy xà bông rửa tay, sau đó đứng đợi ngay bên cạnh. 

Trần Niên vừa rửa tay vừa lơ đãng đảo mắt qua tấm gương, vô tình chạm vào một ánh mắt dịu dàng đến sắp chảy ra nước, trong phút chốc cô có một loại cảm giác không thể nói rõ, cũng không thể diễn tả được.

Ánh mắt của dì Diệp nhìn mình lúc này giống y như lúc dì ấy nhìn Lộ Chiêu Đệ khi hai mẹ con nhận nhau, ánh mắt mềm mại mà lại tràn đầy sự trìu mến và thương yêu của người mẹ.

Đây là ánh mắt người mẹ nhìn con gái.

Thậm chí... Trần Niên sinh ra ảo giác, nếu hai người cứ tiếp tục nhìn nhau qua gương thế này, dì Diệp sẽ tiến lên ôm chặt lấy cô.

Trần Niên lắc đầu một cái, vứt ý nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu, cô rút hai miếng khăn giấy lau khô tay rồi đi theo phía sau Dung Chiêu ra ngoài.

Thấy món ăn phong phú trên bàn cơm, Trần Niên hết hồn, chẳng lẽ còn có người khác đến đây ăn chung sao?

Câu hỏi này đã nhanh chóng được giải đáp, cuối cùng chỉ có bốn người ngồi xuống.

Bát canh trước mặt Trần Niên là do Diệp Minh Viễn múc, bát sứ in hoa màu xanh trắng đựng nước canh màu xanh nhạt trong suốt thấy đáy, không lẫn một xíu tạp chất nào, đến cả váng dầu cũng không có, Trần Niên cảm thấy canh này rất giống canh cải trắng cô uống ở nhà trước đây, vì để cho tiện, nước vừa sôi đã thả cải trắng vào, không cho thêm dầu khử tỏi mà chỉ rắc một ít muối, thế nhưng cô uống một hớp mới biết mình đã sai hoàn toàn!

Nước canh trông thanh đạm nhưng thực ra mùi vị rất phong phú, vừa vào miệng là thanh ngọt, đậm đà, thơm lừng, cuối cùng lại trở về vị ngon nhè nhẹ, có thể phân biệt ra thành nhiều cấp bậc khác nhau, dư vị cứ quyến luyến mãi trong khoang miệng.  

Nước sôi với cải trắng làm sao mà nấu ra được như vầy?

Trần Niên không nỡ uống nhanh mà thưởng thức từng ngụm từng ngụm nhỏ, nếu mẹ cũng được uống canh ngon như thế này thì tốt biết bao, cô uống xong một ngụm cuối cùng rồi nhìn về phía Diệp Minh Viễn: "Chú Diệp, đây là canh gì vậy ạ?"

Diệp Minh Viễn không trả lời mà hỏi lại: "Uống ngon không?"

Trần Niên dùng sức gật đầu: "Cực kỳ ngon ạ!"

Canh này Dung Chiêu hầm đủ sáu tiếng, nhìn thấy con gái yêu thích như thế, khỏi phải nói bà có bao nhiêu cảm giác thành công, "Đây là canh Phỉ Thúy, nếu như con thích, mẹ..."

Lời nói vừa thốt ra rất mạnh mẽ, rốt cuộc cũng không lấy lại được. 

Vẻ mặt Trần Niên rõ ràng là ngẩn ra, gần như kinh ngạc mà nhìn Dung Chiêu.

Diệp Minh Viễn chữa cháy đúng lúc: "Ý dì con là, các mẹ đều biết làm món canh này."

"Đúng đúng đúng," Dung Chiêu cũng cười theo, "Ý của dì là thế.”

Hóa ra là như vậy.

"Không nhất định đâu ạ," Trần Niên nhún nhún vai, "Mẹ cháu không biết làm."

Thực ra là vì mẹ quá bận rộn, có lúc ngay cả ăn cơm cũng không chú ý, hoàn toàn không có thời gian và công sức để nấu canh.

"Không phải nói đói bụng sao?" Trình Ngộ Phong dùng đũa gắp một cục sườn chua ngọt thả vào trong bát Trần Niên, "Mau ăn đi."

Dung Chiêu cũng gắp món tôm pha lê cho cô, "Đừng khách sáo, cứ coi như đang ở nhà mình."

"Thi đấu cực khổ như vậy," Diệp Minh Viễn cũng nói, "Ăn nhiều một chút."

Thế là, bát của Trần niên lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được mà chất thành một ngọn núi nhỏ, cô nuốt nước miếng một cái, sao lại có cảm giác bọn họ đang cho heo con ăn vậy?

Từ nhỏ mẹ đã dạy không được lãng phí nên Trần Niên ăn hết tất cả các món trong bát, bụng căng lắm rồi, Dung Chiêu lại đưa hoa quả, món nguội và món tráng miệng lên, cô thực sự ăn không vào, theo bản năng nhìn về phía Trình Ngộ Phong.

Cứu người đi!

Trình Ngộ Phong nhận được tín hiệu bèn nói với Dung Chiêu hai câu, Dung Chiêu gật gật đầu, mỉm cười nhìn Trần Niên một chút rồi bưng đồ đi.

Trần Niên thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi ăn xong, bốn người trò chuyện ở phòng khách thì Trần Niên nhận được điện thoại của thầy Tằng, hỏi cô lúc nào về khách sạn. Trần Niên cũng định trở về, không ngờ Dung Chiêu bỗng nhiên đề nghị: "Niên Niên, nếu không thì con ở lại một buổi đi."

Hả?

Diệp Minh Viễn cảm giác được vợ đang kéo nhẹ ống tay áo của mình, ông cũng nói: "Đúng vậy, muộn quá rồi, vẫn nên ở lại đây đi, cứ ngủ trong phòng Chiêu Đệ."

"Chú Diệp, như vậy phiền mọi người quá."

Vợ chồng hai người trăm miệng một lời: "Không phiền, không phiền đâu."

Thịnh tình không thể từ chối.

Cuối cùng Trần Niên vẫn ở lại.

Rửa mặt xong rồi nằm trên giường lớn, quấn tấm chăn ấm áp chỉ lộ đầu ra, Trần Niên thích ý mà hít một hơi. Phòng của Chiêu Đệ cũng quá lớn rồi, còn lớn hơn nhà cô nữa, vả lại còn đẹp mắt như vậy!

Trên đầu giường có một hàng nút bấm, Trần Niên bấm một cái, trần nhà trên đỉnh đầu xuất hiện một bầu trời sao màu xanh đậm, bấm tiếp, bầu trời sao đã biến thành cực quang, tiếp tục bấm, cực quang đã biến thành mưa sao băng...

Giống như đang đi lạc vào thế giới kỳ lạ, đẹp đến mức người nhìn phải than thở.

Thật hạnh phúc mà!

Cách một cách cửa.

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu đứng ở bên ngoài.

"Minh Viễn." Dung Chiêu tựa trên vai chồng, cười đến đỏ cả viền mắt, "Tiểu Diệp của chúng ta... trở về rồi."

"Ừm." Diệp Minh Viễn nắm tay bà, mười ngón đan chặt, ông có chút nghẹn ngào, "... Trở về rồi."

Giọng nói Dung Chiêu tràn ngập mơ ước và hạnh phúc: "Chờ đến tháng Một, người một nhà chúng ta có thể thực sự đoàn tụ rồi."

"Đúng vậy."

Bọn họ đã đợi ngày đó quá lâu, may là nó cũng sắp tới.

"Chúng ta cũng trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai dậy làm bữa sáng sớm một chút."

"Con gái rất thích canh em hầm đó, con bé uống rất vui vẻ."

Tiếng nói khe khẽ của hai người dần dần đi xa.

Có lẽ là mệt muốn chết rồi, không hề cảm thấy khó chịu gì, Trần Niên đã nặng nề ngủ thiếp đi dưới ánh sao mênh mông. 

Cô mơ thấy mình trở về khoảng sân nhỏ trong nhà.

Một cơn mưa nhỏ vừa rơi xuống khiến mặt đất bị dội ướt như có những đốm mực chỗ nhạt chỗ đậm, cô đang ngồi xổm đào giun dưới tàn cây bên cạnh giếng nước, chuẩn bị đến dòng suối nhỏ sau núi câu cá, mẹ mang theo túi hành lý đi ra khỏi nhà.

"Niên Niên, mẹ đi đây."

“Mẹ lại muốn đi rồi sao?"

Trần Niên bĩu môi, đáy mắt ầng ậng nước mắt, "Lần này mẹ cũng không dẫn con đi cùng sao?"

"Niên Niên ngoan," Mẹ dịu dàng lau sạch nước mắt cho cô, "Sau này mẹ cũng sẽ không trở về nữa, con phải chăm sóc bản thân và bà ngoại cho tốt, có biết không?"

Mẹ sẽ không trở về nữa sao?

Cô ôm chân mẹ gào khóc, trong nháy mắt mẹ đã biến mất, hai tay cô hoá thành ôm một thân cây, từng giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào trong bùn đất, bên chân cô là mấy con giun béo ú đang nhúc nhích chậm chạp.  

"Mẹ ơi!"

Trần Niên đổ mồ hôi lạnh ngồi bật dậy từ trên giường, tim đập nhanh đến nỗi ngực nhói đau, cô dùng tay đè lại, không ngừng an ủi bản thân, "Chỉ là một giấc mơ, mơ mà thôi, không phải sự thật."

Trần Niên dùng mười mấy phút để bình tĩnh lại, cô nhảy xuống giường xỏ dép lê bước vào nhà tắm, đang đánh răng thì Dung Chiêu gõ cửa đi vào.

Dung Chiêu chuẩn bị một chiếc váy xinh xắn cho con gái.

Chiếc váy màu xanh nhạt với chất liệu mềm mại, gia công tinh xảo, hoa thêu trên váy trông rất sống động, sau khi Trần Niên mặc vào thì ngơ ngác nhìn người trong gương, thực sự không thể tin được đây là chính mình.

Giống như ảo thuật vậy.

Thực ra vóc dáng cô vốn đã đẹp, cho dù bình thường mặc đồng phục học sinh cũng khó che được nét xuân thì, giờ chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút sẽ giống như thêu gấm thêm hoa, đẹp đến mức khiến cho người ta không thể rời mắt.

"Thật là xinh quá."

Trần Niên nghe thế thì gương mặt hơi đỏ lên. 

Dung Chiêu nói tiếp: "Niên Niên, dì sẽ giúp con thắt hai bím tóc nhé."

Tóc Trần Niên đã dài quá vai, chất tóc rất tốt, đen nhánh bóng mượt, Dung Chiêu cầm một cây lược gỗ nhỏ trong tay nhẹ nhàng chải từ trên xuống tận đuôi tóc, trái tim cũng mềm mại theo. 

Từ nhỏ Dung Chiêu đã nghe người lớn nói con gái tóc càng dài thì mệnh càng tốt, cho dù cách biệt mười mấy năm nhưng Tiểu Diệp của bà có được người mẹ nuôi hiền hoà như Lộ Như Ý, được bà ấy dạy dỗ tốt như vậy, vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng bình an vô sự trở về bên cạnh bà...

Dung Chiêu vô cùng cảm kích và kính trọng Lộ Như Ý.

"Dì ơi?"

Dung Chiêu hoàn hồn: "Được rồi."

"Khi còn bé, mẹ cháu cũng thường thắt bím tóc cho cháu." Trần Niên cười đến cong cả mắt, dưới sự làm nền của hai bím tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp sống động, "Nhưng mà mẹ không có thắt tóc đẹp được như dì."

Tâm tình Dung Chiêu khẽ chua chát.

Con gái cưng, trước đây mẹ cũng thường thắt bím tóc cho con, khi đó con còn vùi trong ngực mẹ, cũng cười ngọt ngào như vậy, ngoan biết bao nhiêu, chỉ là sau đó mẹ cũng không có cơ hội nữa...

Dung Chiêu cười cười: "Xuống ăn bữa sáng đi."

Bữa sáng cũng gần như nối tiếp phong cách khoa trương của mấy món ăn tối hôm qua, rực rỡ muôn màu, các món đa dạng vô cùng, Trần Niên thầm nghĩ, hèn gì Lộ Chiêu Đệ béo lên nhanh thế, tiêu chuẩn ăn như vậy, không mập lên mới là lạ.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Minh Viễn lái xe đưa Trần Niên về khách sạn, tất nhiên Dung Chiêu cũng đi theo. 

Thầy Tằng đã dẫn Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng chờ ở cửa khách sạn, trưa nay, ba học sinh có một chuyện vô cùng quan trọng phải làm —— ký hợp đồng với trường đại học Tâm Nghi.

Nhìn thấy Trần Niên xuống xe, Thu Hàng Hàng vừa nhìn suýt chút nữa đã không nhận ra được, nếu không phải cô vừa đi về phía bọn họ vừa vẫy tay chào hỏi thì cậu sẽ trực tiếp xem như người xa lạ mà bỏ qua.

"Thầy Tằng."

Thầy Tằng nở nụ cười, nhìn về phía vợ chồng Diệp Minh Viễn phía sau Trần Niên, thầm nghĩ đây là thân thích mà tối hôm qua Trần Niên nói trong điện thoại, thầy gật đầu xem như chào hỏi.

"Chúng ta vào đi thôi."

Không ít học sinh đang vây quanh bàn cố vấn của các trường nổi tiếng trong nước.

Trần Niên, Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng có mục đích rõ ràng, đi thẳng đến khu của đại học A, các phóng viên cũng đi sát phía sau —— khi bóng dáng Trần Niên bắt đầu xuất hiện ở khách sạn là cô đã hấp dẫn nhiều sự chú ý nhất từ mọi người. 

Các giáo viên ở Đại học A vừa gặp cô đã kích động như nhặt được bảo vật.

9 giờ 10 phút, Trần Niên cầm bút ký tên mình xuống, chính thức ký kết với đại học A, tiếp theo chỉ cần thông qua kiểm tra chính trị và kiểm tra sức khỏe là tháng Chín năm sau, cô sẽ trở thành sinh viên năm nhất khoa Vật lý của đại học A đứng đầu trong nước rồi. 

Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng cũng thành công chia nhau đăng ký ngành Toán học và khoa Máy tính của Đại học A.

Buổi trưa, Diệp Minh Viễn mời thầy Tằng và các bạn học sinh cùng ăn cơm. Bầu không khí trong bữa cơm rất hài hòa, chủ và khách đều vui vẻ, vì tâm tình tốt nên thầy Tằng không cẩn thận uống say, được Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng đỡ về phòng khách sạn.

Trần Niên muốn nhân lúc nghỉ trưa đi tìm mẹ, cô muốn chính miệng thông báo tin tốt này cho mẹ biết.

Diệp Minh Viễn và Dung Chiêu trăm phương ngàn kế ngăn cản nhưng không thành công, lại lo lắng Trần Niên đi một mình, cuối cùng, Diệp Minh Viễn vẫn bấm bụng đưa cô đến cổng xưởng dệt.

Chỉ có thể đến đâu hay đến đó.

Trần Niên không gọi điện thoại cho mẹ trước vì muốn tạo cho bà một niềm vui bất ngờ.

Nhưng khi Trần Niên hỏi bảo an ở khu bảo vệ về mẹ mình, người bảo an trẻ tuổi ngẩng đầu lên khỏi bàn, trên mặt đan xen mấy vết hằn do ngủ gật, cậu ấy xoa đôi mắt lim dim buồn ngủ nói: "Lộ Như Ý? Ở đây không có người này."

"Sao lại thế?!" Trần Niên cuống lên, "Phiền anh tìm giúp tôi một chút. Mẹ tôi làm việc ở đây mấy năm rồi..."

Bảo an là người mới tới nên chưa quen hết mọi người trong xưởng, muốn mà chẳng thể giúp được, chỉ đành bó tay, "Nếu không cô trực tiếp gọi cho bà ấy đi."

Trần Niên tự lẩm bẩm: "Mẹ không nhận máy đâu."

Đã bao lâu rồi? Từ tháng Sáu đến bây giờ, cô gọi điện thoại cho mẹ bao nhiêu lần nhưng có lần nào kết nối được đâu?

Không đúng. 

Vô cùng bất thường. 

Nhưng Trần Niên hoàn toàn không có một chút manh mối nào. 

Lúc này, một người phụ nữ trung niên vác một cái túi chạy xe đạp điện vào cửa, bảo an vội gọi bà ấy lại: "Chị Mẫn, chị ở trong xưởng này cũng gần mười năm, chị có biết một người tên là Lộ Như Ý không?"

Người phụ nữ trung niên dừng xe, tò mò đánh giá Trần Niên một chút.

Trần Niên như nhìn thấy một cọng cỏ cứu mạng, đi tới: "Chào dì ạ, dì biết Lộ Như Ý không ạ?"

"Cháu chính là Trần Niên - con gái Như Ý?" Dì Mẫn hỏi.

Dì Mẫn và Lộ Như Ý ở cùng ký túc xá và làm chung dây chuyền sản xuất khá nhiều năm, thường nghe bà ấy nhắc đến nhiều nhất là con gái mình.

"Đúng ạ, bà ấy là mẹ cháu."

Dì Mẫn nói: "Mẹ cháu không ở đây nữa, bà ấy đã bỏ việc hồi tháng Ba rồi."

"Vậy bà ấy đi nơi nào?"

Dì Mẫn suy nghĩ một chút: "Hình như là làm bảo mẫu cho một nhà nào đó."

Trần Niên lại hỏi: "Mẹ cháu... Không có việc gì chứ?"

Dì Mẫn cười ha ha nói: "Có thể có chuyện gì? Mấy chị em ở đây còn ngưỡng mộ bà ấy tìm được một công việc vừa nhàn hạ vừa lương cao, nghe nói chỉ là trò chuyện với người già rồi làm chút chuyện nhà thôi."

Dung Chiêu nghe đến đó thì thoáng thở phào nhẹ nhõm, bà tiến lên nắm bờ vai Trần Niên, cả đời chưa từng nói dối nên lúc này không nói được, chỉ có thể an ủi trong yên lặng. 

Trên đường trở về, dáng vẻ Trần Niên như có tâm sự nặng nề, Dung Chiêu nhìn vậy cũng nhíu chặt mi tâm.

Nửa giờ sau, xe trở về Diệp gia, đỗ trước biệt thự, Trần Niên xuống xe mà tâm tư vẫn rối bời, cô đã nghĩ rất lâu bèn lấy điện thoại bấm số của mẹ.

"Mặt trăng ở giữa những đám mây như hoa sen trắng, gió đêm thổi bùng lên những tiếng hát vui vẻ, chúng ta ngồi bên cạnh ụ rơm cao cao, nghe mẹ kể chuyện đã qua..."

Theo bước chân Trần Niên vào nhà, tiếng nhạc chuông càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Bài này là do Trần Niên hát, khi đó còn nhỏ nên giọng hát non nớt, vẫn không có nhịp điệu gì, là nhạc chuông điện thoại bao năm qua mà mẹ cô chưa từng thay đổi.

Thế gian chỉ có một.

Giọng hát ngây thơ mềm mại vẫn còn đang vang lên: "Nghe mẹ kể chuyện đã qua..."

Trần Niên đứng đối diện cùng ông nội Trình đang cầm di động với vẻ mặt đầy lo lắng trong phòng khách, cô nhớ tới rất nhiều chuyện.

Cô nhớ ngày 16 tháng 6 hôm ấy mình nằm mơ trên máy bay, sau khi cuồng phong gào thét thì ánh mắt trời, giàn nho và mẹ đều biến mất cả.

Cô nhớ cái hôm trở về thị trấn Đào Nguyên từ thành phố A đã gặp ông nội Trình ôm hũ tro cốt bên đường, một giây trước cô vừa gửi tin cho mẹ, một giây sau đã nghe một tiếng "Đing" từ chỗ ông ấy.

Cô vừa nhớ điện thoại kết nối được nhưng vĩnh viễn không có ai nghe kia.

Còn cả buổi hoàng hôn với ánh mặt trời đỏ như máu hôm ấy, cô nhìn thấy bia mộ vô danh nằm giữa phần mộ của ông ngoại và bố ở nghĩa trang…

Còn nữa, tối hôm qua mẹ đã báo mộng cho cô biết ——

Sau này mẹ cũng sẽ không trở về nữa.

Trình Ngộ Phong là người phản ứng lại trước tiên, anh gần như chạy vọt tới trước mặt Trần Niên nhưng khi còn hai, ba bước, anh miễn cưỡng dừng lại.

Anh nhìn thấy cô bé luôn mang theo nụ cười nhẹ nhàng nhưng giờ đây trong mắt cô tựa như vừa có một cơn mưa rào đổ xuống.

Tuyệt vọng đến thế. 

Làm tim anh cũng siết chặt đau đớn theo cô.