Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 22




Lộ Cát Tường chấn động toàn thân, “Ý bà là…… Trần Niên!?”

Ông ta bắt đầu chìm sâu trong hồi ức.

Đó là chuyện xảy ra cách đây mười bốn năm, sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy là bởi vì năm ấy trong nhà đã xảy ra không ít chuyện lớn. Đầu xuân, ông cụ bị phát hiện ung thư dạ dày thời kỳ cuối, sau hai tháng chiến đấu với bệnh tật thì qua đời, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, đầu tháng Sáu cùng năm đó, em rể Trần Diệp vì nhảy xuống nước cứu người mà chẳng may chết đuối. Vừa mới mất cha lại phải chịu tang chồng, hai việc đó đè nặng lên vai em gái Lộ Như Ý. Lo liệu xong xuôi hậu sự cho chồng thì cô ấy gần như gầy héo đến không ra hình người.

Lộ Như Ý trở lại thị trấn Đào Nguyên vào một buổi chiều chạng vạng, Lộ Cát Tường ra tận đầu ngõ đón cô ấy. Lúc bấy giờ trời vẫn đang mưa, trên thị trấn nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa. Cô ấy không mở ô, trên lưng chỉ choàng một mảnh áo mưa nhỏ, bên dưới lớp áo mưa là một đứa bé đang say ngủ.

Lộ Cát Tường cầm lấy túi hành lý xẹp lép, nhìn chằm chằm khuôn mặt đứa bé xa lạ, vừa lo sợ vừa nghi hoặc, đứa nhỏ này vốn không phải cháu ngoại Trần Niên. Trong khoảnh khắc mải suy nghĩ không để ý đã bước hụt chân vào vũng nước, nước bùn bắn khắp đế giầy, rốt cuộc ông ta cũng lên tiếng hỏi, “Đây là…con cái nhà ai?”

Nghe vậy, Lộ Như Ý kinh ngạc hỏi lại: “Anh không nhận ra à? Đây là Trần Niên con gái em mà.”

Lộ Cát Tường như bị sét đánh.

Ông ta nghĩ em gái mình có lẽ không chịu nổi mấy cú sốc liên tiếp, đầu óc hỏng rồi, không biết nhặt từ đâu về một đứa bé, miễn cưỡng nói là con gái Trần Niên của mình, vậy Trần Niên thật đâu? Con bé đã đi đâu rồi?

“Anh làm sao thế?” Lộ Như Ý nhìn anh trai như nhìn thấy quái vật, “Không phải Trần Niên ở đây sao?” Cô xoay đầu, “Nhìn xem, ngủ đáng yêu chưa này.”

Điên rồi!

Đúng là điên thật rồi!

Lộ Cát Tường cảm thấy nếu không phải em gái bị điên thì chính mình đã điên rồi. Ông ta đưa hai người về nhà, mẹ già chờ đợi đã lâu vội vàng chạy ra, hai mẹ con ôm nhau mà khóc, chứng kiến cảnh đó, ông ta chịu không nổi đành đi về trước.

Sau đó, Lộ Cát Tường từ chỗ mẹ mới biết được em rể qua đời không bao lâu thì cháu ngoại gái Trần Niên bị sốt cấp tính ở bệnh viện tỉnh không cứu chữa được. 

Về việc đứa bé xa lạ kia làm sao xuất hiện bên cạnh Lộ Như Ý, là con cái nhà ai, ông đều không được biết.

Từ đó về sau, Lộ Như Ý coi đứa bé như con gái ruột mà chăm sóc nuôi dưỡng, tinh thần cũng dần tốt lên. Trẻ con thay đổi theo từng ngày, hơn nữa lại cố tình ru rú trong nhà, rất ít giao lưu cùng hàng xóm nên hai ba năm qua đi cũng không ai phát hiện ra điều gì khác thường.

Đứa bé đó cứ như vậy trở thành Trần Niên, cũng chính là bí mật mà người Lộ gia từ trên xuống dưới vẫn giữ kín như bưng.

Đương nhiên, Lộ Cát Tường và Miêu Phượng Hoa biết rõ nội tình.

Miêu Phượng Hoa thấy tâm trí của chồng đã phiêu du đến tận nơi nào rồi, bèn dùng khuỷu tay chọc vào ngực ông ta, “Ông nói xem liệu có phải đứa bé lúc trước mà Lộ Như Ý nhặt về chính là con gái của doanh nhân kia không?”

Lộ Cát Tường cảm thấy không có khả năng đó, cả đời ông ta chưa bao giờ được may mắn nên không tin dễ dàng gặp được chuyện tốt như vậy, huống chi vào niên đại đó thì có đầy chuyện bé gái bị cha mẹ vứt bỏ, con gái giống như hạt vừng, bỗng nhiên sao có thể nhặt được vàng chứ?

Miêu Phượng Hoa lại không bi quan như ông ta: “Biết đâu đấy?! Ông ngẫm lại đi, thời gian là mười bốn năm trước, cái này sao có thể trùng hợp vậy?”

Càng nghĩ bà ta càng cảm thấy sự việc này quá li kì, tưởng tượng đến một tương lai vàng bạc lấp lánh trước mắt, tim bà ta đập thình thịch liên hồi, môi lưỡi đều khô khốc, chân tay bỗng thấy thừa thãi không biết làm gì.

Lộ Cát Tường suy nghĩ thực tế hơn: “Nếu chuyện này là thật thì cũng đâu có quan hệ gì đến chúng ta? Mấy năm nay chúng ta không hề gần gũi với Trần Niên, thêm nữa bà còn nhiều lần……” Ông ta nuốt xuống mấy chữ “bắt nạt hai mẹ con họ”, tiếp tục nói, “Hơn nữa Như Ý lại…… Coi như Trần Niên chính là con gái nhà giàu thì chúng ta cũng không làm gì để khiến con bé nhớ tới.”

Ông ta nói chính là sự thật.

Trong nháy mắt, Miêu Phượng Hoa bị đánh cho tỉnh mộng, đôi mắt hẹp dài híp lại, trong lòng mơ hồ suy tính, không quan hệ thì sao? Ha ha, sự thành do người, cố gắng vun đắp quan hệ là được!

Nhưng trước mắt quan trọng nhất là phải xác định được Trần Niên chính là hạt vừng hay vàng.

Lúc này, Trần Niên ở phòng bên cạnh mới vừa tỉnh lại sau cơn say rượu, cô ngồi dậy từ trên giường, lật tấm chăn mỏng đang đắp sang một bên, trên người vẫn là bộ váy mặc ngày hôm qua. Cô xoa huyệt thái dương, những chuyện xảy ra tối hôm qua nảy lên trong đầu giống như đèn kéo quân nhưng phần lớn đều rất mờ nhạt, còn việc mình về phòng bằng cách nào thì cô lại chẳng có chút ấn tượng nào. 

Cũng may cô vẫn còn nhớ vấn đề riêng tư kia, gò má Trần Niên nóng bừng, quả nhiên say rượu khiến người ta to gan hơn, đúng là đã hỏi ra, cô lại có chút ảo não, hình như cơ trưởng không trả lời thẳng mà chỉ đưa ra một đáp án lập lờ nước đôi.

Cuối cùng thì anh có bạn gái hay là không có?

Trần Niên rầu rĩ đi vào phòng bếp nấu nước nóng tắm rửa, thay quần áo khác rồi trở lại phòng đứng trước gương chải tóc, tư thế ngủ của cô không tốt, mỗi ngày tỉnh lại thì tóc lộn xộn hết cả lên, còn rất dễ dàng bị rối, cô tốn vài phút mới gỡ ra được, vừa mới buộc túm thành đuôi ngựa đã nghe phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Cô lập tức chạy ra.

Cửa vừa mở, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Trình Ngộ Phong đã xuất hiện trước mắt, anh còn thuận tiện mang đến cả bữa sáng.

“Cơ trưởng, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.”

Trình Ngộ Phong đi vào, đặt bữa sáng lên bàn, vì không biết khẩu vị của cô thế nào nên anh mua điểm tâm mỗi thứ một ít.

Trần Niên tinh mắt phát hiện đáy mắt anh ánh lên vẻ mệt mỏi lờ mờ, “Cơ trưởng, tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”

Trình Ngộ Phong “Ừ” một tiếng, kéo ghế ngồi xuống, ra hiệu cho cô ăn sáng trước.

Trần Niên vừa ăn bánh bao nhân trứng sữa vừa nghĩ, chắc không phải vì những lời nói của cô tối qua đã làm anh mất ngủ chứ? Lén liếc mắt một cái, cô muốn nói lại thôi: “Cơ trưởng, tối hôm qua em……”

Trình Ngộ Phong nghiêm nét mặt: “Chờ ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ nói chuyện.”

Trần Niên ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Trong lòng lại dâng lên một hồi trống nhỏ, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cơ trưởng, mặc dù không biết anh sẽ nói gì nhưng bỗng nhiên cô có linh cảm không được tốt lắm, bánh bao nhân trứng ăn vào cũng không còn vị gì nữa.

Ánh mặt trời ấm áp an tĩnh chiếu lên bậc cửa, những hạt bụi nhỏ li ti bay lả tả trong không trung, ngoài tường là tiếng gà gáy xen lẫn những tạp âm khác, vô cùng náo nhiệt.

10 phút sau.

“Trần Niên,” Trình Ngộ Phong lên tiếng, “Giữa chúng ta chênh lệch mười năm.”

Tưởng anh sẽ rào trước đón sau để mở lời, không ngờ lại trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Trần Niên hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý, trong nháy mắt tâm hoảng ý loạn, hai bàn tay nắm chặt dưới bàn, “Em biết.”

“Mặc kệ là tuổi tác hay kinh nghiệm sống, mười năm là khoảng cách không hề ngắn.”

Cả đêm mất ngủ, Trình Ngộ Phong đã suy nghĩ rất nhiều, là một người đàn ông trưởng thành, ngay cả khi anh không thể đáp lại tình cảm bất ngờ này nhưng cũng không nên né tránh, cho nên anh lựa chọn cách nói chuyện thẳng thắn và cởi mở với Trần Niên.

“Về mặt tình cảm, em vẫn chỉ là một tờ giấy trắng, rất dễ dàng nảy sinh cảm tình với người khác phái, điều này rất tự nhiên và bình thường.”

Tuy rằng lời này nghe như đang dỗ dành trẻ con nhưng Trần Niên vẫn nhìn ra được từ vẻ nghiêm túc điềm tĩnh của Trình Ngộ Phong, anh cũng không coi cô như một đứa trẻ, mỗi một chữ anh nói ra đều đã trải qua suy nghĩ thấu đáo.

Mặc dù mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, tình sử yêu đương trống rỗng nhưng tuổi tác không phải dậm chân tại chỗ, lời Trình Ngộ Phong nói ra nghe như tiếng thở dài của hàng ngàn cánh buồm, nội dung đại khái là sự trưởng thành trong tình cảm của hai người không tương đồng, như vậy  không công bằng đối với cô.

Một cô gái lần đầu biết yêu, bộc lộ toàn bộ tâm tư tình cảm của mình ra, ngộ nhỡ sau này phát hiện đây chỉ là u mê nhất thời của tuổi dậy thì, không phải là thích, càng không phải là tình yêu thì làm sao cô có thể thoát ra? Chịu đựng tổn thương, phải mất thời gian bao lâu mới có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý để tiếp nhận một tình cảm khác?

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Ngộ Phong đối mặt với vấn đề tình cảm như thế này, cảm giác còn khó giải quyết hơn so với việc lái máy bay. Anh lựa chọn phương án giảm thiểu tổn thương đến mức thấp nhất, cũng không biết cô bé này có thể hiểu được ý tứ của mình hay không.

“Bây giờ em đang ở giai đoạn quan trọng của cuộc đời, theo tôi, em vẫn nên tập trung vào việc học. Đối với chuyện tình cảm, có thể đợi đến lúc lên đại học sẽ suy nghĩ thêm.”

Trong lòng Trần Niên hơi mất mát nhưng không cảm thấy chán nản, cơ trưởng quả thật là một người rất dịu dàng, ngay cả nói ra lời cự tuyệt cũng như những cơn mưa xuân đến một cách nhẹ nhàng không chút tiếng động, không để cô cảm thấy xấu hổ khó xử, lại có thể khiến cô hiểu rõ ý tứ của anh.

Anh cảm thấy tâm tư của cô vẫn chưa trưởng thành, sợ cô chỉ là nhất thời xúc động, càng sợ cô vì chuyện này mà bị tổn thương.

Trần Niên cụp mắt, ánh nắng đậu trên đầu gối sáng ngời lấp lánh, cánh mũi phập phồng nhẹ nhàng, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại không thể nào nói ra được.

Giữa hai người chỉ còn lại trầm mặc.

Sau một lúc, Trình Ngộ Phong lại mở lời: “Như vậy đi Trần Niên, chờ khi em 20 tuổi, nếu em cảm thấy còn muốn nói chuyện với tôi về vấn đề này, đến lúc đó chúng ta sẽ lại nói tiếp.”

Đây là……

Trần Niên đột nhiên ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt đen nhánh, từ đáy mắt thâm thúy của anh thấy được dáng vẻ ngây ra như phỗng của mình, trong phút chốc cô chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ xung quanh đều lặng lẽ biến mất, chỉ còn lại có anh và mình.

Trái tim đập dồn dập trong lồng ngực đến phát đau, vang vọng bên tai đều là câu nói kia của Trình Ngộ Phong, từng chữ đều không muốn bỏ lỡ, mổ xẻ phân tích từng từ một để xác định rốt cuộc anh có ý gì.

Rõ ràng trước đó người này còn đang vạch rõ ranh giới giữa hai người, gần như ngăn chặn mọi khả năng tiếp theo, nhưng hiện tại anh lại nói với cô rằng cô có thể bước qua, nhưng với một điều kiện là chờ tới khi cô 20 tuổi, nếu lúc đó cô vẫn còn....

Anh giao quyền chủ động vào tay cô.

Trần Niên vừa vui vẻ trong lòng lại vừa có cảm giác muốn khóc, vừa xấu hổ vừa hạnh phúc đối diện ánh mắt chăm chú của anh: “Sau 20 tuổi…… thì có thể?”

“Cũng không nhất định,” Trình Ngộ Phong chuyển đề tài, “Chỗ này của tôi tuyển sinh rất nghiêm khắc.”

“Không sao,” Trần Niên dùng sức nắm chặt tay, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, “Em sẽ rất cố gắng!”

Trình Ngộ Phong cũng nhếch môi cười rộ lên, thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Gió thổi vào phòng, cả phòng đều tràn đầy ánh vàng óng ánh rực rỡ.

Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Trần Niên đưa bà ngoại về nhà cậu, cô còn mấy bộ bài thi chưa làm nên dự định về trường sớm.

Lộ Chiêu Đệ khó lắm mới  gặp được Trần Niên, chưa nói với nhau được mấy câu đã phải tách ra, cảm thấy rất không nỡ.

“Không có việc gì, chờ đến ngày nghỉ hàng tháng em lại trở về.”

Lộ Chiêu Đệ hỏi: “Vậy lúc nào em mới được nghỉ?”

Cái này Trần Niên cũng không rõ, lớp của bọn họ có chút đặc thù, nghe nói toàn bộ kỳ nghỉ hè đều phải ở lại trường tham gia huấn luyện đặc biệt, nhưng trước đợt huấn luyện đặc biệt chắc sẽ được nghỉ chứ nhỉ?

Trình Ngộ Phong còn đang chờ, Trần Niên cùng Lộ Chiêu Đệ hàn huyên một lát thì chuẩn bị rời đi.

Cô có chút không yên tâm, “Chị nhất định phải chăm sóc bà ngoại thật tốt nhé.”

“Chị biết,” Lộ Chiêu Đệ dùng sức gật đầu, “Chị sẽ không để chuyện như ngày hôm qua lại xảy ra đâu."

Trần Niên tiến lên ôm cô ấy, Lộ Chiêu Đệ cũng ôm lại thật chặt, mọi lời muốn nói giữa hai chị em đều gửi gắm qua cái ôm này.

Sau khi Trần Niên rời đi, Lộ Chiêu Đệ lau nước mắt vào nhà, nghe thấy bố mẹ giống như lại đang cãi nhau ở trong phòng, cô bèn cầm sách cùng vở bài tập rồi đẩy cửa phòng bà đi vào.

Miêu Phượng Hoa kéo tai Lộ Cát Tường hét lên: “Ông là đồ bất tài, giao cho chút việc nhỏ mà cũng làm không xong, sớm biết như vậy tôi đã tự làm.”

“Trần Niên đưa bà ngoại trở về phòng, đứng ở cửa một lát đã đi rồi,” Lộ Cát Tường nhịn không được mà thanh minh, “Tôi nào có cơ hội……”

Huống chi còn muốn thần không biết quỷ không hay mà lấy máu của nó, sao có thể chứ?!

Tuy rằng Lộ Cát Tường không biết trong hồ lô của vợ mình đang bán thuốc gì nhưng nếu muốn biết Trần Niên có phải con gái của doanh nhân kia hay không thì trực tiếp dẫn người tới là tốt rồi, cần gì phải phiền phức như vậy.

Miêu Phượng Hoa hiển nhiên có tính toán của riêng mình, bà lạnh mặt suy nghĩ, đáy mắt đột nhiên sáng lên: “Tóc!”

Bà nhớ rõ anh trai đã nói qua ngoại trừ lấy máu thì tóc cũng có thể dùng để làm xét nghiệm DNA.

Vì thế, sau khi Trần Niên và Trình Ngộ Phong rời đi không lâu, Miêu Phượng Hoa đã lẻn qua bức tường thấp. Ổ khoá sử dụng trong nhà nhiều năm nên đã cũ, dùng cục đá nhẹ nhàng đập một chút là mở ra được ngay, mục đích của Miêu Phượng Hoa là đi vào phòng Trần Niên để tìm chứng cứ, thành công nhặt được mấy sợi tóc trên gối của cô.

Miêu Phượng Hoa vẫn cẩn thận, lại gọi điện thoại hỏi anh trai, biết được tóc phải còn cả chân tóc thì mới có tác dụng. Bà lại quét ánh mắt sắc bén một vòng, tầm mắt dừng trước bàn trang điểm, cuối cùng tìm thấy thứ mình cần trên chiếc lược.

Để thêm chắc chắn, bà lại thuận tay cầm đi luôn cả bàn chải đánh răng của Trần Niên.