Chinh Phục Băng Phu: Nghịch Thiên Sủng Thê

Chương 11: Hội đấu giá (phần 3)




Nhìn xem trái phải hắn cũng có đồng bạn nha chỉ còn tiểu Liên, và ba người bọn Lam Nguyệt đứng trước là biết liền, nam tử bạch y phát hiện ánh mắt ai đó nhìn mình cũng quay đầu nhìn lại trong mắt hiện lên vẻ... chán ghét cùng khinh thường, bởi ở Thịnh kinh hắn đã chán ghét đám nữ nhân suốt ngày cứ tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn.

Hôm nay hắn tới Tiệp Thành tham gia hội đấu giá vì hồng anh bảo thạch cùng đan dược hổ trợ tu luyện.

Hắn không ngờ đến đây cũng gặp một lũ nữ nhân không tự lượng sức mà muốn gây sự chú ý cho hắn huống hồ một xấu nữ thì đời nào hắn liếc mắt nhìn một lần chỉ là hắn tò mò vì sao xấu nữ đó lại đi cùng nàng?

Đôi mắt bạch y nam tử dừng lại trên người Thần Long với vẻ khó hiểu cũng như sự ôn nhu không dễ gì phát hiện, bởi vì hắn thích Thần Long từ rất lâu về trước hắn đã nhìn thấy nàng dù chỉ là mơ nhưng hắn vẫn chờ hắn tin sẽ có một ngày hắn tìm được người con gái đó.

Thần Long mà biết được ý nghĩ của bạch y nam tử dám bảo đảm bạch y nam tử sẽ không còn mạng để nghĩ bởi Thần Long là nam nhân từ khi nào hắn thành nữ nhân mà gặp tên kia trong mộng có chăng vì chủ nhân hắn mới thiệt thòi một chút làm nữ nhân thôi.

Còn không có chủ nhân bảo cho dù có bắt hắn chết hắn quyết không mặc cái thứ đồ này.

Không khí đình truệ kiểu này thật khiến người ta hít thuở không nối Lâm Y Y định đến hỏi Lam Nguyệt có làm sao không thì hai ánh mắt giết người phóng tới khiến tâm hồn thơ bé hoảng loạn lui về sau một trượng để bảo toàn mạng sống.

Khủng bố quá khủng bố rồi hai vị tiên nữ tỷ tỷ này có thật là tiên nữ không? Vì sao nhìn họ mà Lâm Y Y sợ hơn cả phụ mẫu và ca ca nàng?

Thần Long và Hổ Vương trao đổi bằng tâm âm khiến người ngoài không thể nghe thấy đó là đặc điểm của Linh thú tương liên.

Thần Long: ta muốn giết tên đó

Hổ Vương: vạn lần không nên, ở đây thật không được, lúc ra ngoài chúng ta đã hứa với chủ nhân không làm loạn.

Thần Long: nhưng hắn làm chủ nhân thương tâm ngươi nhìn xem nàng đang thất thần kìa.

Hổ Vương: vương hay chúng ta phân tán sự chú ý của chủ nhân chuyện này không khó.

Thần Long: chỉ còn cách này.

Hai người trăm ý một lời liếc mắt ra hiệu cho nhau đi kèm với hành động.

“Nguyệt Nguyệt xem kìa nơi này thật lớn nha, có lầu nữa kìa không ngờ dưới mật đạo mà họ lại thiết kế thật là đẹp nha, oa có đài cao nhưng Nguyệt Nguyệt nó không có bậc thang nào hết. Nguyệt Nguyệt nhìn người ta nè” Thần Long thước tha dịu dàng ngây thơ, đôi mắt như phát sáng nhìn khắp nơi vẻ mặt đầy hứng thú say mê rồi lôi kéo Lam Nguyệt chạy tung tăng ra trước mặt nàng nhằm che khuất tầm mắt nàng.

Hiệp hội co rút khóe miệng và mắt giật giật liên hồi gồm các nhân vật huynh muội Lâm gia, Nạp Lan Thành, Cung Vấn Thiên, Tiểu Liên , Hổ Vương, kim xà không khỏi cảm khái tốc độ trở mặt thật là lẹ nha.

“Phải đó tỷ, tỷ xem kia có lầu kìa, a lầu, a có người, a khung cảnh thật đẹp” Hổ Vương phục hồi cũng không kém Thần Long là bao nhiêu thùy mị nết na mà hởn hở chỉ trỏ.

Nạp Lan Thành nhìn Lâm Thiên Lăng: Lăng ta thật sự bị đã kích

Lâm Thiên Lăng: ta cũng không thua gì đệ.

Cung Vấn Thiên: ta nghĩ có ẩn tình.

Nạp Lan Thành cùng Lâm Thiên Lăng gật đầu đồng ý họ cùng nhau nhìn về hai người họ cho là băng sơn mỹ nhân thật ra là họ đã sai hai nàng ấy chỉ là cố gắng bảo vệ Lam tiểu thư mà thôi điều này cho thấy tình cảm tỷ muội giữa bọn họ rất tốt.

Bạch y nam tử nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong thật sự là một nữ tử ngây thơ trong sáng biết mấy, tâm y cảm thấy rất thỏa mãn và thêm quyết tâm tìm hiểu về nàng.

Tình hình bên Lam Nguyệt nàng thật sự chỉ cảm thấy khó chịu và bất ngờ chút thôi chứ không đến nông nổi nào quá tệ, nhìn xem bọn tiểu Bạch làm quá vấn đề khiến nàng cảm thấy rất buồn cười sinh ra muốn trêu ghẹo bọn họ một chút.

“tiểu Thần, ta biết muội lớn lên xinh đẹp không cần phải nói muội yên tâm tỷ tỷ sẽ tìm cho muội một lang quân như ý” Lam Nguyệt đá một phát vào Thần Long làm Thần Long bất ngờ nhưng để cho đùa của chủ nhân được thực hiện hắn cố té ra đất vào nhõng nhẻo chọc chủ nhân cười.

“Nguyệt Nguyệt lại khi dễ người ta, người ta mới không cần, người ta chỉ cần Nguyệt Nguyệt” Thần Long nũng nịu trông thật đáng yêu mắt long lanh đầy ủy khuất nhìn Lam Nguyệt như tố cáo.

Thần Long nói mà nhận được ánh mắt không thể chấp nhận của Hổ Vương: Vương à thật mất mặt.

Thần Long liếc Hổ Vương: mất với chả mặt chủ nhân cười là được.

“ha ha tiểu Thần, không khi dễ ta sao dám khi dễ tiểu Thần được” Lam Nguyệt buồn cười ngồi xổm xuống muốn kéo Thần Long lên nhưng không ngờ Thần Long cũng chơi thật xấu kéo theo Lam Nguyệt cùng ngã ra đất.

“Nguyệt Nguyệt nếu người ta đã té thì Nguyệt Nguyệt cũng đừng mong yên ổn” Thần Long vui vẻ vì trò nghịch ngộm vừa thực hiện hí hửng đứng lên trốn sau lưng Hổ Vương nói.

“Tiểu Thần dám trêu ta sao?” Lam Nguyệt tỏ ra tức giận nhưng ý cười trong mắt quá rõ đã tố cáo nàng rất vui khi bị chọc rồi.

“A cứu mạng Nguyệt Nguyệt muốn giết người” Thần Long la oai oái chạy đông chạy tây, Lam Nguyệt cũng rất vui vẻ mà truy đuổi.

Không khí vui vẻ hẳn lên cũng may là bọn họ đến sớm chỉ có vài người vào bằng không không biết sẽ gây ra oanh động lớn như thế nào nửa. Lâm Thiên Lăng lắc đầu cười khổ, hắn khó khăn lắm mới ổn định được trật tự của nhóm này và đưa cả đám lên lầu hai phòng chữ thiên số hai ở Nam viện để nhìn hội đấu giá tiện hơn.

Hội đấu giá này được tổ chức ở mật đạo tại Nhất Thiên Trang chi nhánh số năm mươi hai của tổ chức hiệp hội đấu giá ở Lục quốc thuộc một thế lực thần bí cai quản.

Mật đạo được bố trí tương đối rộng lớn và sa hoa điển hình như xây sâu trong lòng đất nhưng lại tạo được ba tầng lầu. Bọn hắn ở tầng thứ hai phòng chữ thiên số hai nằm ở hướng nam có tám phòng họ ở phòng thứ hai vì gia tộc Lâm gia cũng là gia tộc hiển hách chấn động lục quốc, ngoài ra còn ba phòng khác phòng chữ thiên số một nằm ở hướng bắc nơi dành cho những người có địa vị cao nhất thành hoặc hoàng thân quốc thích. Phòng chữ thiên số ba nằm ở hướng Tây phòng này cũng dành cho những đại thế gia có thực lực, phòng chữ thiên thứ tư nằm ở hướng đông dành cho những nhân vật có tiền và hào phóng vung tiền mua phòng. Đặc biệt ở tầng ba được trang hoàng sa hoa nhất nhưng từ trước tới nay chỉ có một thế lực thần bí ngự trị tại đó.

Bạch y nam tử nhìn đám người Lam Nguyệt bằng ánh mắt đầy hứng thú bởi vì y là nhất đại thế gia ở Lãnh quốc mà chỉ được ở phòng chữ thiên số ba mà họ lại ở phòng thứ hai vậy thân phận nhất định không tầm thường.

Hội đấu giá chính thức được bắt đầu Lam Nguyệt phải cảm thán là nơi này cũng thật nhiều người đến đi. Nàng từ lầu hai nhìn xuống mà đã đông nghẹt người thế kia cũng may họ ở trên lầu tương đối rộng rãi và thoải mái chứ ở dưới kia chắc nàng đã chết vì ngộp rồi.

“Chào mừng các vị đã đến với hội đấu giá hàng tháng của chúng tôi. Đầu tiên xin cảm ơn các vị đã không ngại đường xa mà đến nơi này chúng tôi thật lấy lòng cảm kích. Như các vị đã biết mỗi tháng chúng tôi đều mở ra một hội đấu giá và vị trí hội đấu giá không xác định trãi dài khắp lục quốc, cũng như hôm nay hội đấu giá được tổ chức tại Tiệp thành của Lãnh quốc.”

Lão giả như làn khói xuất hiện trên kháng đài cao hơn một trượng mà không một ai phát hiện lão đã lên như thế nào.

“Linh đế ngũ cấp cũng không tồi a” hổ Vương nhìn lão giả đánh giá từ trên xuống dưới.

“không chỉ có vậy ở đây còn có cao nhân” Thần Long khinh thường nhìn Hổ Vương mà không chú ý khóe miệng co rút của một đám người cùng phòng họ đã không cảm nhận được năng lực vị trên đài cao mà hai mỹ nhân này chỉ nhìn một cái là biết vậy lai lịch họ rốt cuộc là cái gì?

Lâm Thiên Lăng nhìn Lam Nguyệt lại nhìn hai vị muội muội của nàng bằng ý nghĩ thâm trường: Bằng hữu này y quyết phải kết giao.

Chỉ bằng có thể nhìn thấy thực lực của lão giã đã đủ không tầm thường, thế nhưng lại biết tại đây có cao nhân quả thật là đó cao nhân có tới bốn người tất cả đều ở cấp bậc Linh Tôn vì y quen biết người kia nên mới nắm được thông tin thế nhưng những vị này lại có thể cảm nhận được vậy họ rốt cuộc ở cấp bậc nào?

Nếu Lâm Thiên Lăng mà biết trước mặt hắn Thần Long là Linh Thần thú chỉ là năng lực chưa khôi phục hoàn toàn hiện chỉ ở cấp bậc siêu thần thú cấp năm chắc hẳn sẽ không cầm lòng được mà hôn mê, thêm Hổ Vương cũng là một siêu thần thú nhưng hiện tại chỉ mới ở cấp Thần Thú lục cấp thôi thì sẽ rất ư là chịu đủ đã kích.

Lam Nguyệt sau khi khế ước với Thần Long cấp bậc hiện tại cũng bước vào hoàng Linh Đế nhị cấp rồi. Đúng là phải nói là bọn Lam Nguyệt ba người không ai là tầm thường chỉ là họ có bí pháp làm người khác không nhìn ra họ có năng lực.

“Không để các vị chờ lâu buổi đấu giá chính thức được bắt đầu. Vật phẩm đầu tiên là một thánh thú cấp sáu quê quán ở Yêu Lãnh Sơn năng lực thuộc tính siêu việt mang hai hệ phong và băng, Linh thú này tuy còn rất yếu nhưng khả năng chịu đựng rất tốt sức chiến đấu lại cao, giá khởi điểm một vạn kim tệ, hoan nghênh mọi người ra giá, mỗi lần kêu giá không dưới một ngàn kim tệ, vật phẩm đấu giá đầu tiên bắt đầu”

“tê” Lão Giả vừa nói xong không khí trở nên căng thẳng, những người tham gia không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí vật phẩm đầu tiên đã một vạn kim tệ điều này có thể nói càng về sau vật phẩm càng lên cao họ thật không biết họ sẽ đủ tiền mà tham gia đấu giá không nữa.

Lam Nguyệt thoáng nhìn tiểu hồ ly nhỏ nhắn đôi mắt màu đó rubi giống Thần Long ánh lên vẻ không khuất phục mặc dù bây giờ nó đã không còn sức phản kháng nàng tin chỉ cần cho nó đủ thời gian, nó sẽ trở thành một Linh thú cường hãn. Linh thú này nàng thích.

“chủ nhân là hắn Kỳ Phong, Băng Hồ thủ hộ thần thú của Thần Long bằng mọi giá phải mua hắn bởi vì bọn họ có mối tương liên rất lớn”

Tiếng nói tiểu Cổ vang lên trong đầu Lam Nguyệt cười lạnh không ngờ số nàng tốt thật thứ nàng cần thì ra là nó, vậy thì nàng tuyệt không để ai giành rồi. Nhưng có kẻ lại không biết lượng sức mà ra giá chống đối với với Lam Nguyệt.

“một vạn một ngàn kim tệ” tiếng nói của nữ nhân thánh thót như chim sơn ca từ phòng chữ thiên số một hướng bắc vang lên theo hướng nhìn Lam Nguyệt thấy một tuyết y nữ tử nhan sắc có thể gọi là một cái chớp mắt khuynh thành một nụ cười nhẹ nhàng cũng đủ khuynh quốc.

“hai vạn kim tệ” Lam Nguyệt môi mấp máy tiếng nói trong như suối khiến người nghe cảm thấy tâm hồn được rửa tội thật thoải mái và thanh nhàn.

“ba vạn kim tệ” thiếu nữ tuyết y không phục nên cũng không có ý định bỏ qua bởi nàng thích tiểu hồ ly kia nên phải có được.

“một vạn tinh tệ” Lam Nguyệt cười lạnh mà kêu giá.

“tê” không khí im bặt giá này có phải là trên trời không gấp một trăm lần giá khởi điểm thật làm người ta muốn chửi tục bởi cái kẻ phá của này một thánh thú lục cấp cũng không đến nổi mắc thế đâu.

Tuyết y nữ tử ánh mắt căm phẫn nhìn về phòng chữ thiên số hai như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phá giá kia, nàng nghiến răng nghiến lợi mục đích nàng tới đây vì đan dược thăng cấp chứ không phải một Linh thú cấp thấp kia, nhưng đã lỡ mở miệng thì không thể thua được với lại nhìn thấy ánh mắt hả hê của đám người cùng phòng nàng khó khăn mở miệng “một vạn một ngàm tinh tệ”

“hai vạn tinh tệ”

Lam Nguyệt thoải mái nhìn móng tay của mình mà ngắm nghía trong khi nữ tử tuyết y lầu đối diện đã trực tiếp cứng người không tin nhìn về bên chỗ Lam Nguyệt mấy lần cái này đúng là không biết được giá trị của vật phẩm mình đấu giá rồi. Tuyết y nữ tử tuyệt không thể bán mạng mà đấu giá kiểu đó nên nàng không ra giá nửa, thứ nàng cần là đan dược chứ không phải con hồ ly không có giá trị kia.

“hai vạn tinh tệ lần một, hai vạn tinh tệ lần hai, hai vạn tinh tệ lần ba, thành giá thánh thú này sẽ thuộc về vị tiểu thư ở phòng chữ thiên số hai” lão giả kết giá và cũng nhìn lên chỗ Lam Nguyệt mấy lần ông thật rất muốn biết vì sao có người lại bỏ nhiều tiền chỉ vì một tiểu thánh thú như thế này? Tiểu hồ ly nghiên đầu nhỏ xù long nhìn về phía đó trong mắt nó hiện lên vẻ kinh hỉ và vui mừng vì nó thấy vương.

Tội nghiệp đám người Lâm Thiên Lăng vẫn ngốc truệ họ không nghe lầm là hai vạn tinh tệ nhưng một cái nhăn mày cũng không có thiếu nữ này không tầm thường.

Tiểu Liên không chỉu nổi đã kích đã xỉu ngay tại chỗ bởi vì nàng thừa biết tiểu thư trên người không có lấy một xu mà ra giá kiểu đó nàng thật muốn biết tiểu thư có biết cái giá người ra là cả chi phí ăn ở và đi lại trong toàn bộ hầu phủ cả một năm không?

Lam Nguyệt không biết chỉ vì nàng ra giá kiểu đó sẽ dẫn đến những phiền toái không cần có sau này vì đã có rất nhiều người để ý đến nàng.

Chỉ là cho dù như thế nàng cũng không sao vì nàng đã đem Thần Long ra làm tấm bia đỡ đạn thế mới nói sau này Thần Long thành ‘nữ nhân’ mà các nam nhân khoa khát tranh giành nhưng đó là chuyện của sau này còn bây giờ thì Lam Nguyệt vui vẻ nhân lấy tiểu hồ ly và định đem nó ôm vào lòng chỉ là có kẻ quyết không cho phép nàng ôm ai đó đã vô tình xách cổ tiểu hồ ly nhỏ đáng thương ném vào một góc.

Chỉ thấy tiểu hồ ly đầy ủy khuất nhìn bạch y tiên nữ như sắp khóc đến nơi khiến cho bản chất bà mẹ vĩ đại của Lam Nguyệt trổi dậy nàng bế tiểu hồ ly vào lòng an ủi và trừng mắt cái kẻ vô nhân kia.