Chinh Phục Băng Phu: Nghịch Thiên Sủng Thê

Chương 10: Hội đấu giá (phần 2)




“Nguyệt Nguyệt đừng nóng người ta sai rồi, người ta không nên không có đầu óc mà chọc giận Nguyệt Nguyệt, từ nay về sao người ta không dám nói năng lung tung nữa. Nguyệt Nguyệt nói sao thì là sao, cho dù Nguyệt Nguyệt có nói chó thành mèo người ta cũng coi chó là mèo tuyệt không phản cải, cho dù Nguyệt Nguyệt bảo mặt trời mọc ở hướng tây người ta tuyệt không dám hai lời nói nó mọc hướng đông, Nguyệt Nguyệt có bảo người ta nhảy vào dầu sôi lửa bỏng người ta cũng không cần suy nghĩ mà nhảy ngay cho Nguyệt Nguyệt vui lòng vân vân mây mây, cho nên Nguyệt Nguyệt đừng giận người ta mà!”

Bạch y nữ tử đẹp như tiên dáng trần bày ra bộ dáng mị hoặc chúng sinh khiến nhân tâm điên đảo, bây giờ có thể nói hay rồi Lam Nguyệt không muốn làm tâm điểm cũng không được. Lam Nguyệt thật muốn một phát đá bay kẻ này từ lời hắn nói không khác nào nàng là người không phân phải trái suy nghĩ độc đoán là một kẻ không có đầu óc thích hành hạ người khác.

Bên phải tình hình cũng đủ khiến người ta nghe thấy mà mũi lòng bên trái càng khoa trương hơn.

“ô ô ô tỷ tỷ, tiểu Bạch sai rồi, tha lỗi cho tiểu Bạch nha, lần sau tiểu Bạch hứa không ăn bánh bao khi không có sự cho phép của tỷ”

Cái này mới thật thụ là hoa lê đái vũ nè không biết lam y ‘thiếu nữ’ này lấy đâu ra nước mắt mà khóc như mưa thế?

Lam Nguyệt thật sự bị đã kích không nhẹ, nàng quá sai khi cho hai cái đại phiền toái này ra ngoài nhìn xem họ đã thành công gây dựng làng sóng thương hoa tiếc ngọc của hầu hết nam tử, già trẻ lớn bé, thậm chí cũng không ít nữ tử phóng ánh mắt giết người về phía nàng ý chỉ: “Ngươi thử không tha thứ xem ta sẽ trừng trị ngươi”

Đây là nổi oan thị Kính không lời giải thích mà, sắc mặt Lam Nguyệt u ám hẳn nàng hết liếc trái rồi nhìn phải ý chỉ: “Xem việc tốt các ngươi làm kìa”

Nhận thấy ánh mắt của Lam Nguyệt đã mang hàng băng vạn năm thân thể Thần Long và Hổ Vương không tự chủ được mà run rẩy. Trong đầu họ “oanh” một tiếng nổ lớn xem ra họ đã làm chủ nhân tức không nhẹ rồi lần này họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội danh này, họ thầm chửi cái đám người nhiều chuyện kia hại họ giờ này một bụng oan ức không chỗ phát tát.

“tiểu Thần, tiểu Bạch ta có nói sẽ truy cứu hai muội sao?” Lam Nguyệt cười tươi như hoa nhưng đúng thật có phải vậy không thì chỉ cần xem phản ứng của hai mỹ nhân sẽ rõ.

Khóe mắt Thần Long run lợi hại, tâm trạng như ngồi trên đống lửa chủ nhân cười càng tươi chứng tỏ là người càng nguy hiểm hắn phải phòng bị mới được. Thay đổi vẻ mặt mị hoặc thay vào vẻ mặt cún con muôn phần đáng yêu nhào vào lòng Lam Nguyệt cọ cọ “Nguyệt Nguyệt là người tốt nhất người ta biết mà”

Khóe miệng Hổ Vương co rút cái chiêu cọ cọ làm nũng của hắn từ khi nào bị mất bản quyền rồi hắn phải làm sao trong lòng hắn gào thét “Vương a, người thật vô sỉ”

Thần Long ném ánh mắt khinh thường: Ngươi làm gì được ta, ai nhanh thì được cái này không phải gọi vô sỉ mà là biết co biết dãn biết nắm bắt thời thế.

Hổ Vương cũng nhìn lại lệ rưng rưng: Vương nhưng nó là bản quyền của ta mà?

Thần Long nhướng mày: Chứng cứ đâu?

Hổ Vương khóc không ra nước mắt gương mặt vặn vẹo đến khó coi, nước mắt tèm lem nhìn thật thê thảm.

“tiểu thư cuồi cùng cũng tìm được người” tiểu Liên từ đám người chen chút chạy đến bên kéo Thần Long ra mà xoay Lam Nguyệt quay mấy vòng rồi nhìn từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên đến khuôn mặt bị hủy dung thì lại òa khóc.

“ô ô ô tiểu thư, là tiểu Liên không tốt không bảo vệ được người, hại người, ...” tiểu Liên nức nở nghẹn ngào không thể nói thành lời. Gương mặt đối với nữ nhân là trọng yếu bao nhiêu nàng hiểu rõ, cho dù có đan dược thượng hạng trị thương tích nhưng không dùng đúng lúc cũng vô tác dụng nhìn xem gương mặt tiểu thư đã để lại những cái xẹo xấu xí này cho dù có đang dược thượng hạng cũng không chữa được.

“Khụ khụ” chỉ hai tiếng ho mà những người xem cuộc nảy giờ rất tự chủ mà giải tán đủ thấy người này có danh vọng và uy lực tới cở nào rồi.

“tiểu Liên đây là tiểu thư mà tỷ nói?” Lâm Y Y vui vẻ chạy qua chỗ bọn người Lam Nguyệt, theo sao nàng là ba nam nhân tuấn tú văn nhã có thừa, nhưng điểm kì lạ là không ai dám nhìn về phía này mà tự chủ tán ra ai làm việc nấy người thì bán hàng người thì mua hàng, người đi đường tiếp tục đi đường, người cần đến hội đấu giá cũng đến đó không một lời bàn tán khiến Lam Nguyệt cảm thấy kì quái về thân phận những người này.

“uh” “tiểu thư đây là Lâm Y Y, Lâm tiểu thư người đã cứu muội, còn vị cẩm y mà tím kia là Lâm Thiên Lăng ca ca của nàng, vị lục y công tử là Nạp Lan Thành thiếu chủ công hội Lính đánh thêu Dong Binh Hắc Dật Đoàn, còn huyền y công tử là Cung Vấn Thiên công tử là một trong ba thiên tài của học Viện Thiên Kính vang danh lục quốc” tiểu Liên gật đầu với Lâm Y Y rồi quay sang Lam Nguyệt giới thiệu sợ lược cho Lam Nguyệt nghe.

“Lâm tiểu thư, Lâm công tử, Nạp Lan công tử, Cung công tử hữu lễ tiểu nữ xin đa tạ các vị thời gian qua chiếu cố tiểu Liên dùm tiểu nữ” Lam Nguyệt kính ngữ chào hỏi bốn người kia quay sau đó ra hiệu cho hai kẻ phá hoại phía sau nàng.

“Thần Long/Tiểu Bạch xin chào các vị” giọng nói lạnh băng, trở mặt thật lẹ lúc nảy đáng yêu bao nhiêu động lòng người bao nhiêu giờ thì thành băng sơn mỹ nhân rồi Nạp Lan Thành nhìn không chớp mắt y tưởng y nhìn lầm đó nhìn sang đám bạn họ cũng đồng dạng ngơ ngác như y thì cũng biết là y không có nhìn lầm.

Cung Vấn Thiên thì chỉ lạnh nhạt không có ý tứ gì biểu hiện nhưng trong lòng cũng thầm đánh giá ba nữ tử này thực lực họ y không nhìn thấu. Lâm Thiên Lăng xem như ôn hòa nhất phá giải không khí ngượng ngập này.

“Lam tiểu thư, Thần tiểu thư, tiểu Bạch hảo, xin lỗi bằng hữu tại hạ là vậy họ không thích giao du với người ngoài xin các vị đừng chấp nhất” Lam Thiên Lăng ôn hòa nói.

“Lam tỷ tỷ mặt của tỷ làm sai thế? Tỷ không cần lo hôm nay hội đấu giá muội nghe nói có cái gì Nhan Nhung đan có thể giúp sắc đẹp gì gì đó, lát nửa muội mua tặng tỷ bảo đảm tỷ sẽ xinh đẹp lại cho xem”

Lâm Y Y ngây thơ kéo tay Lam Nguyệt nhưng gặp phải ánh mắt giết người của hai băng sơn mỹ nhân tự nhiên cơ thể không tự chủ mà run rấy khiến nàng phải rụt tạy lại.

Lam Nguyệt cảm thấy không khí có cái gì quái quái liếc qua chỗ hai kẻ phá hại thì thấy ánh mắt ngây thơ vô số tội hại nàng tưởng nàng lầm, không chỉ nàng Nạp Lan Thành/Lâm Thiên Lăng cũng không khá hơn nhìn mặt hai người bọn hắn đơ hơn cây cơ là biết rồi. Cung Vấn Thiên xem như còn kha khá nhưng nếu ai khéo để ý sẽ thấy tay hắn đang xiết chặt thành quyền nhằm áp chế cảm xúc.

“đạ ta hảo ý của Lâm tiểu thư, thứ cho tiểu nữ không thể nhận bởi tiểu nữ thấy mặt mình như thế này cũng không phải là chuyện xấu gì”

Lời nói này thốt lên thật sự đã làm cho năm người kia cảm thấy khó hiểu, bởi không một nữ nhân nào không muốn mình xinh đẹp như lời nói này là ý gì họ cần phải tốn thời gian tiêu hóa cái thông tin bất khả tư nghì này.

Bỏ qua những thủ tục trao đổi, giao tiếp rườm ra cuối cùng đổi hình tám người ba nam năm nữ (Sâu: thật ra chỉ có ba nữ là hàng thật hai nữ là hàng giả )đã đứng trước cửa một trang viên thật lớn, trước cửa là hai cái Đại Linh sư canh gác cho dù chỉ nhất cảnh thôi cũng đã đủ thấy sự không tầm thường của hội đấu giá hôm nay.

Bởi vì muốn đạt đến cấp độ đó thật sự không dễ dàng một chút nào có người cả đời cũng không với tới nổi cấp Linh sư huống chi cấp đại Linh sư thậm chí có người còn không vượt qua Linh Nhân để tiến vào cảnh giời Linh giả nữa là, Lam Nguyệt phải cảm thán cho sự sa hoa nơi này vừa bước vào nàng đã thấy bạc ngàn các loài hoa đủ sắc hương lung lung trong ánh nắng dịu dàng nhưng không kém nổi bậc.

Cảnh sắc này thật làm người ta liên tưởng đến một vườn hoa nha, không ngờ sao cái cánh cửa này lại như một thế giới khác.

“Xin trình giấy mời” Đại Linh sư nói, Lam Nguyệt âm thầm cảm thấy may mắn nếu nàng ngang nhiên vào chắc sẽ không được bởi người ta cần có thiệp mời hẳn hoi kìa. Chỉ thấy Lâm Thiên Lăng giao một thẻ bài sắc mặt Đại Linh sư khẽ biến thành nịnh nọt.

“thì ra là Lâm công tử xin mời” Đại Linh sư cung kính cúi người ra dấu mời vào thế là Lam Nguyệt danh chính ngôn thuận theo bọn người kia vào cái hội đấu giá này.

Dọc đường đi cảnh sắc cứ thay đổi liên tục hết muôn ngàn hoa cỏ, đến núi giả, suối giả rồi rừng trúc, rừng đào, đình viện vân vân mây mây làm Lam Nguyệt phải lóe mắt mà cảm thán nàng thật không biết chủ nhân đứng sau ở đây làm gì mà giàu thế không chừa ai hết. Nếu nàng mà biết là có hơn trăm cái chỗ như thế tất cả mỗi chỗ lại càng thêm sa hoa không biết nàng sẽ có cảm giác gì?

Qua các khung cảnh thật thật giả giả sau cùng là đến một cái cửa đá trước cửa có hai cái Linh Vương canh giữ khi thấy bọn người Lam Nguyệt họ lập tức mở cửa đá. Lam Nguyệt thật cảm khái thì ra là đấu giá dưới lòng đất nha, có cần phô trương thế không, thật làm người ta đi mà phát rầu rồi.

Dọc theo lối đi xuống mật đạo nhưng bốn bề không hề nhỏ có thể xem ra chủ nhân của nó thật biết đầu tư mật đạo thông xuống đủ rộng lớn, trên các bức tường thay vì như phim cổ trang Lam Nguyệt từng xem để những ngọn đuốc thì nó lại khảm dạ minh châu viên nào viên này to hơn nấm đấm.

Lãng phí quá mức rồi dạ minh châu là dạ minh châu đó Lam Nguyệt lắc đầu cảm khái.

Kết thúc đường xuống mật đạo trước mắt Lam Nguyệt là một khung cảnh còn rộng hơn cả quảng trường.

Chỉ là nàng còn chưa kịp chiêm ngưỡng kì công của cổ nhân đã thấy một người khiến cho cơ thể nàng thoáng cứng đờ phản ứng đình trệ

“tại sao người kia lại ở đây?”

Câu hỏi này xuất hiện trong đầu của Lam Nguyệt, mắt nàng cũng không rời khỏi bạch y nam tử một tý nào nàng như hóa đá mà nhìn, Thần Long và Hổ Vương nhận thấy sự khác thường từ nàng sắc mặt họ phút chốc như tu la địa ngục quá dọa người làm Nạp Lan Thành đứng kế bên tay phải đặt lên ngực trong lòng thầm than "a a a mỹ nhân này quá không bình thường thật là dọa người ta sợ quá, ôi trái tim yếu ớt của ta không chịu được kích thích mạnh thế này đâu tha cho ta đi" cùng với suy nghĩ thân thể Nạp Lan Thành không tự chủ lui về sau mấy bước.

Nhìn xem trái phải hắn cũng có đồng bạn nha chỉ còn tiểu Liên, và ba người bọn Lam Nguyệt đứng trước là biết liền, nam tử bạch y phát hiện ánh mắt ai đó nhìn mình cũng quay đầu nhìn lại trong mắt hiện lên vẻ...