Chờ hơn năm phút, cuối cùng hai người cũng đã vào được bên trong.
Dâu ở trang trại này được trồng thủy canh trong nhà kính, giữa các giàn trồng dâu là lối đi rộng rãi cho du khách cho nên không gian tương đối thoáng đãng.
Khỏi cần nói, vừa đặt chân đến nơi, Vân Thường Hi đã ngay lập tức quên mất “ông chú” của mình, vội vàng chạy đến sờ sờ nắn nắn mấy quả dâu to gần bằng nắm tay.
- Chú xem, dâu ở đây to thật đấy!
Lập Khang Dụ cầm giỏ đi ngay bên cạnh, nhìn cô cười rạng rỡ đến độ tít cả mắt, anh cũng vui lây.
Cô bé này vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, thật sự làm cho anh rung động chết đi được.
Vân Thường Hi hái dâu bỏ vào giỏ cho anh, sau đó vẫy vẫy tay:
- Chú cũng hái đi, vào vườn dâu thì phải trải nghiệm chứ.
Nghe lời cô, Lập Khang Dụ hơi cúi người xuống, lựa một trái dâu đỏ mọng bỏ vào giỏ.
Đột nhiên, Vân Thường Hi loạng choạng ngã về phía anh, anh vừa thấy đã vứt cả giỏ dâu xuống để đỡ cô.
- Em không sao chứ?
Vân Thường Hi bám vào hai tay anh, lắc lắc đầu.
Khi nãy cô bị một cặp vợ chồng đi ngang qua làm cho té ngã.
Thực ra đường đi không hề hẹp, chỉ là do thân hình hai người kia có chút quá khổ cho nên mới đụng phải cô.
Nhưng va chạm xong cặp vợ chồng kia không hề có một lời xin lỗi nào, chỉ ngoái đầu liếc nhìn sau đó bỏ đi.
Lập Khang Dụ đỡ cô đứng cho vững, sau đó lớn giọng gọi:
- Này!
Giọng anh lớn đến nỗi nguyên cả một khu nhà kính ai cũng nghe thấy.
Họ nhìn anh rồi xì xầm gì đó với nhau.
Cặp vợ chồng kia cũng quay lại, ông chồng hất cằm hỏi anh:
- Cái gì? Mày gọi tao à?
- Mày va trúng cô ấy rồi, còn không xin lỗi à?
Vân Thường Hi níu tay anh, nhỏ giọng nói:
- Chú, không có gì, em không sao cả.
Chú đừng làm lớn chuyện.
Lập Khang Dụ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, xác nhận cô không bị thương chỗ nào mới lại quay sang hai người kia.
Anh hít sâu một hơi để kiềm nén cơn tức giận đang muốn bộc phát của mình.
- Lần sau đi đứng cho cẩn thận, đừng có đụng trúng người khác.
Anh nghe lời cô, vốn định cứ vậy mà bỏ qua cho êm chuyện.
Nhưng cặp vợ chồng kia dường như thấy anh rút lui nên được đà lấn tới.
- Tao không thích đi cẩn thận đấy thì sao?
Lập Khang Dụ nhướng mày, ánh mắt đanh lại chỉ trong hai giây.
Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, ý bảo cô yên tâm, sau đó bước vài bước tới phía trước.
Lập Khang Dụ cao hơn người chồng hẳn một cái đầu, anh hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta.
- Vậy mày thích đi hay thích bò?
Người vợ cảm nhận được sự đáng sợ qua đôi mắt của anh, vội kéo tay chồng mình rồi nói:
- Đi thôi, đi thôi, đừng gây chuyện nữa.
- Cô gái, thật xin lỗi cô.
Là do khi nãy chúng tôi không để ý, lỡ đụng trúng cô, cô đừng để bụng nhé!
Vân Thường Hi ngay lập tức xua tay, nhẹ nhàng đáp lại:
- Dạ không sao đâu ạ.
Người chồng bị chiều cao và khí thế của anh áp bức, hai chân cũng đã sắp nhũn ra, cho nên nhanh chóng cùng vợ mình rời đi.
Vân Thường Hi chạy lại ôm lấy tay anh, đồng thời vuốt nhẹ vào lồ ng ngực, muốn làm cho anh nguôi giận.
- Chú, em không sao thật mà.
Chú đừng giận nữa.
- Sau này có ai khi dễ em, bắt nạt em, đều phải nói cho tôi biết, đã nhớ chưa?
- Em nhớ rồi mà.
Vân Thường Hi không phải là người hay cam chịu thiệt thòi, chẳng qua là vừa nãy cô không muốn làm lớn chuyện, dù sao cũng chỉ là gặp phải người dở hơi, không đáng bận tâm.
Vả lại hai người đang đi chơi với nhau, đây có thể xem như buổi hẹn hò đầu tiên sau khi Lập Khang Dụ thừa nhận tình cảm của mình, cho nên cô không muốn bị những chuyện không đâu phá hỏng.
Hai người tiếp tục hái dâu, sau khi hái được đầy giỏ, Vân Thường Hi kéo tay Lập Khang Dụ bảo muốn chụp ảnh.
Ngay khi cô rút điện thoại trong túi ra, Lập Khang Dụ đã mím môi, đáy mắt đã cháy hừng hực sự quyết tâm.
Trong suốt thời gian qua, ngoại trừ học về tâm lý của phụ nữ, anh còn nhờ Tống Bái dạy cho mình cách chụp ảnh tự sướng.
Đến bây giờ đã có thể kiểm tra được thời gian qua anh “học hành” thế nào rồi.
Vân Thường Hi nhích sát lại gần anh, lấy một quả dâu tươi mọng nước kề bên má.
Cô cười thật tươi, sau đó nói:
- Nào, chú cũng cười lên nhé!
Lập Khang Dụ theo sự chỉ dạy nhiệt tình của anh em trong đội, vô cùng chuyên nghiệp mà nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Độ cong khóe môi vừa đủ, thần thái vui tươi, quan trọng là ánh mắt nhìn cô còn rất thâm tình.
Vân Thường Hi xem ảnh xong thì vô cùng hài lòng, không tiếc lời khen anh:
- Chú tạo dáng giỏi hơn rồi đấy.
Em sẽ đặt tấm này làm hình nền.
- Em gửi sang cho tôi nữa.
- Chú cũng đặt làm hình nền à?
Vân Thường Hi cười tinh nghịch, nghiêng đầu nhìn anh.
Lập Khang Dụ lắc lắc đầu, sau đó lấy điện thoại trong túi ra đưa đến trước mặt cô.
- Tôi thấy hình này là đẹp rồi, tấm kia để dành ngắm thôi.
Cô nhìn thấy màn hình điện thoại anh, bất giác cảm thấy trời đất quay cuồng.
Người trước mặt luôn biết cách làm cô rung động, cho dù không hề thốt ra bằng lời.
Trước đây anh không đặt hình nền, chỉ chọn dạng mặc định của điện thoại.
Lập Khang Dụ của quá khứ cứ trơ trơ như hòn đá, anh không quan tâm thời cuộc, không quan tâm ánh nhìn của người xung quanh, chỉ có cộc cằn, thô lỗ.
Nhưng anh bây giờ đã khác, biết sợ hãi khi đánh mất một người, biết đau lòng khi nhìn thấy người mình yêu chịu đựng tổn thương.
Hình như từ lúc theo đuổi Vân Thường Hi, cuộc sống anh bắt đầu được tô điểm bởi những gam màu rực rỡ hơn.
Nói chính xác là, anh đang thay đổi, vì cô..