Tiêu Khuynh Thành né công kích của Hạ Hầu Vân, nhanh đến mức bà ta không thấy được nàng tránh thế nào. Thấy được võ công của Tiêu Khuynh Thành, bà ta lập tức biết được mình không phải là đối thủ của nàng, nếu cứ
tiếp tục dây dưa, chỉ có bà ta là chịu thiệt.
Nàng giống như sớm biết suy nghĩ của bà ta, lập tức bay đến, nắm chặt cổ tay Hạ Hầu Vân, lạnh lùng cười: “Thù mới hận cũ hôm nay tính hết đi,
thế nào? Hẳn là bà đã sớm đoán ra kết cục ngày hôm nay?”
Hạ Hầu Vân nhíu mày, híp mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành, không hổ là Đại
Công chúa hoàng gia, tại thời khắc nguy hiểm vẫn bình tĩnh khiến người
khác hốt hoảng. Bà ta nhìn thẳng nàng: “Tiêu Khuynh Thành, ngươi nghĩ
ta thật sự sợ ngươi sao? Ngươi tuyệt đối sẽ không làm ầm lên chuyện ta
phản quốc, vì sẽ ảnh hưởng đến người ngươi muốn bảo vệ, nên ngươi chỉ
biết dùng cách của ngươi để đối phó với ta? Bây giờ muốn giết ta sao?
Không đâu….. Ngươi là nhân vật chạm tay vào là bỏng, ta lại là Đại Công chúa tôn quý……..”
Không thể không thừa nhận những lời Hạ Hầu Vân nói rất có lý, nàng cười
lạnh: “Bà thực sự rất thông minh, bà cho là như thế, ta không dám diệt
bà ư? Ngốc thật! Hôm nay dù buông tha cho bà, một ngày nào đó bà cũng
chết trên tay ta thôi, tin không?”
Lòng Hạ Hầu Vân bỗng run rẩy, không bắt được suy nghĩ của nàng, chỉ đành buông tay: “Như vậy hôm nay chắc chắn ngươi sẽ giết ta rồi, nhưng còn
con ta, tâm phúc của ta, nhất định sẽ ngũ mã phanh thây ngươi.”
“Không nên sợ hãi như thế, ta sẽ không để bà chết nhanh đâu, vẫn còn
kịch chờ bà xem mà, ít nhất cũng phải để bà thấy Thừa tướng của bà ngã
ngựa như thế nào.” Khi nói nàng rút tay ra, thân thể vô lực của bà ta
vội lùi ra sau.
Tiêu Khuynh Thành cười đến chói mắt, chậm rãi xoay người rời đi.
Hạ Hầu Vân nhìn theo bóng nàng, âm thầm nắm chặt tay, muốn đánh cuộc lần cuối, nhưng bà vừa đứng dậy, còn chưa tới gần nàng, nàng bỗng dưng xoay người, phóng một chưởng lên ngực bà: “Không biết tốt xấu, đây là do bà
gieo gió gặt bão!”
Phụt!
Phun ra một ngụm máu tươi, bà ta đau đớn đỡ ngực, hoàn toàn không ngờ võ công của Tiêu Khuynh Thành lại tiến bộ mau như vậy. So với tiểu tiện
nhân năm đó còn lợi hại hơn.
Mà võ công của mình đã thụt lùi, mấy năm nay sống an nhàn sung sướng, không tập luyện.
Bà quay trở lại đại viện, Cẩm Nương nhìn máu trên miệng bà, sợ hãi hỏi:
“Công chúa, sao lại bị thương như vậy? Người vào ám thất bị người tập
kích sao? Rốt cuột là chuyện gì xảy ra?”
Hạ Hầu Vân còn chưa mở miệng, lại phun ra một ngụm máu tươi, nắm lấy vạt áo của Cẩm ma ma: “Đỡ bản Công chúa vào, mau lên….. lấy cho ta viên
thuốc, ta bị trúng một chưởng, nội thương.”
Cẩm Nương lập tức đỡ Hạ Hầu Vân lên giường, nhìn sắc mặt của bà, vội cầm thuốc lại, giúp bà uống thuốc, vuốt ngực bà, ân cần hỏi: “Thoải mái hơn chút nào không?”
Hạ Hầu Vân thở dốc, tự bắt mạch, bà nhíu mày: “Lần này ta bị thương
không nhẹ, chuyện trong phủ cứ để tiện nhân kia xử lý đi. Ngươi đưa tin ra ngoài, nói ta bị ốm nhiều ngày rồi. Nếu lão gia hỏi, cũng trả lời
như vậy……”
Cẩm Nương nghẹn ngào hỏi: “Công chúa, người là người biết võ, rốt cuộc
là ai đánh người ra thế này. Hay chúng ta mời ngự y đến đi.”
“Không cần, lúc này là thời khắc quan trọng, không nên dính dáng đến
hoàng cung.” Ngay từ đầu bà đã không tin tưởng lắm những lời Tiêu Khuynh Thành nói, phái người đi gặp Thừa tướng, nhưng không có phản hổi lại,
bà biết mọi việc đã có biến hóa lớn.
Hẳn là bà nên dự đoán Hoàng Thượng sẽ không để Cố An quyền thế ngập trời tồn tại.
Cẩm Nương gấp đến nỗi không biết làm thế nào, bà ta biết rõ, bà ta không được loạn, nếu bà ta loạn, chủ tử càng loạn hơn. Đêm hôm đó, nhất định sẽ có người không thể ngủ.
………
Ngày tiếp theo, Vãn Ngọc nghe được tin tức, khẽ nhíu mày, bà thấy mọi
việc dường như đã biến hóa, ngay lúc bà đang nghi hoặc, đột nhiên Tiêu
Khuynh Thành lại tới đây: “Khuynh Thành thỉnh an mẫu thân, mấy ngày nay
bân quá, nên không quan tâm đến người, người sẽ không tức giận chứ?”
Vãn Ngọc đỡ nàng dậy: “Khuynh Thành, con hành lễ như vậy làm gì. Sáng
nay bên đại viện phái người đến nói là Công chúa không khỏe, để ta tiếp
nhận mọi chuyện trong Tiêu phủ, chuyện này……..”
Bà rất cẩn thận, Tiêu Khuynh Thành lại thông minh, nên về cơ bản là bà nghe ý kiến của nó.
Ý cười trên miệng Tiêu Khuynh Thành càng lúc càng sâu, nàng biết bà ta
chắc chắn sẽ không chịu được một chương kia, hơn nữa còn trúng độc của
Tiểu Dực, sau này để xem bà ta còn kiêu ngạo thế nào, vỗ tay Vãn Ngọc:
“Về sau chỉ sợ mẫu thân sẽ bận bịu, như này đi, đem A Doanh trong viện
của con đến chăm sóc hai đệ đệ còn nhỏ, chuyện trong phủ nhiều, một
người khó làm cho hết.”
Vãn Ngọc tựa như hiểu thâm ý trong lời Tiêu Khuynh Thành, có chút lo
lắng vỗ vỗ tay nàng: “Khuynh Thành, vì sao phải nhanh như vậy, không có
chuyện gì chứ?”
Tiêu Khuynh Thành trấn an bà: “Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
Không ai có khả năng động tới con, người cứ an tâm quản lý Tiêu phủ là
tốt rồi. Hai đệ đệ cứ giao cho A Doanh, nàng ấy sẽ chăm sóc tốt.”
Vãn Ngọc vẫn bất an gật đầu, không ngừng dặn dò, chợt nhớ lát nữa Tiêu
Thiên Kính sẽ trở lại dùng ngọ thiện (bữa trưa), liền mời nàng ở lại:
“Chốc nữa ở lại đây dùng ngọ thiện đi, phụ thân con giữa trưa sẽ về.”
Tiêu Khuynh Thành suy nghĩ một chút, nhiều ngày không gặp Tiêu Thiên
Kính, hẳn là ông ấy vẫn chưa biết chuyện Hoàng Thượng tước quyền, Tiêu
Mạc Hàn là người cứng nhắc, nhất định sẽ không nói cho ông ấy biết.
“Dạ.”
Đảo mắt đã đến trưa, Tiêu Khuynh Thành đã đói đến mức sắp điên, Tiêu
Thiên Kính vừa vào viện, nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành đứng đó, vui sướng
hỏi: “Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ mẫu thân con dùng bữa thế.”
“Vốn con không định ăn ở đây, nhưng con nghe mẫu thân nói người sắp về,
nên Khuynh Thành ở lại, mấy ngày nay phụ thân ở quân doanh có bận
không?” Trong mắt Tiêu Thiên Kính, Tiêu Khuynh Thành là đứa con ngoan.
Sẽ có một ngày, nữ nhi ngoan này sẽ lôi hắn xuống ngựa.
Hiện tại Tiêu Thiên Kính thấy Tiêu Khuynh Thành chỗ nào cũng thuận mắt. Ông là một nam nhân bợ đỡ, một cái bao cỏ vô dụng đối với ông, ông sẽ
mặc kệ sống chết, nên nàng mới bị mẹ cả bắt nạt.
Hiện tại nàng hữu dụng, dù có bắt ông lấy mặt nóng áp mông lạnh* ông cũng cam tâm tình nguyện.
*ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới.
“Phụ thân không vội, Khuynh Thành cũng không vội chứ. Thế nào? Gần đây
có việc gì sao? Đúng rồi, mẹ cả con bị bệnh, có rảnh thì sang thăm bà ấy đi.” Thân thể Hạ Hầu Vân vẫn luôn khỏe mạnh, lần này bị bệnh đột ngột
như vậy, ông ta hơi có chút ngạc nhiên.
Tiêu Khuynh Thành ậm ừ một tiếng: “Được, mấy ngày nữa Khuynh Thành sẽ
qua, dạo này có việc quan trọng. Phải giúp Thái Tử xử lý một việc, hơn
nữa con còn có việc bên ngoài.”
“Ừ, bận việc thì chúng ta ăn luôn đi. Ăn xong rồi con hẵng đi lo việc”
Tiêu Thiên Kính biết mình có đứa con lo chu toàn việc ở hoàng gia như
vậy, dù ông ta có cường thịnh trở lại, đã có thể nắm chặt binh quyền
trong tay.
Nhưng ông ta quá ngây thơ rồi, vĩnh viễn không biết được chân tướng thường khiến kẻ khác kinh ngạc.
Dùng ngọ thiện nhưng lòng nàng không yên, nàng còn phải tiến cung theo
Hạ Hầu Lưu để xử lý một ít chuyện quan trọng. Xử lý mấy tâm phúc kia
của Cố An, hơn nữa phải dọn dẹp trong thời gian nhanh nhất!
Sau bữa trưa, nàng tiến cung dưới nắng hè chói chang, không ngờ lại gặp Tiêu Mạc Hàn trên đường.
“Vội vội vàng vàng đi đâu thế? Chuyện ngày hôm đó chắc không phải trùng
hợp nhỉ?” Dù Tiêu Mạc Hàn kém thông minh, cũng nhận ra có chuyện gì đó.
Hơn nữa, nàng còn thường xuyên chạy tới hoàng cung, ra vào Ngự Thư
phòng, sao hắn lại không biết.
Tiêu Khuynh Thành kiêu ngạo liếc nhìn Tiêu Mạc Hàn: “Ca ca, chuyện mà
Khuynh Thành vội, tất nhiên là chuyện quan trọng. Nếu huynh có thắc mắc gì về chuyện ngày hôm đó, cứ đi tìm Hoàng Đế hỏi là được.”
Tiêu Mạc Hàn nhíu mày, hai mắt khóa chặt vào người nàng: “Tiêu Khuynh
Thành, tốt nhất là muội nên biết mình đang làm những gì, nếu có một ngày gặp chuyện không may, đừng có liên lụy đến người nhà.”
“Cái này xin ca ca cứ yên tâm, Khuynh Thành không phải người ngu xuẩn,
muội biết mình đang nói cái gì.” Tiêu Khuynh Thành không thể hiểu nổi,
vì sao mà đầu óc Tiêu Mạc Hàn lại ngu ngốc đến thế. Không thể tin được
hắn ta là con của Hạ Hầu Vân.
Lời còn chưa dứt, nàng không muốn dây dưa cùng hắn nữa, phất áo mà đi.
Nhưng còn chưa đi xa, lại đụng phải một người không thể ngờ tới, Tĩnh
quý phi phân phó cung nhân hạ kiệu, bước tới trước mặt Tiêu Khuynh
Thành, không nghĩ ngợi gì đã tát nàng một cái: “Tiêu Khuynh Thành, con
tiện nhân này, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì, vì sao Hoàng Thượng lại
nhốt phụ thân tao vào trong cung.”
Chát!
Thanh âm kia cực kì vang dội.
Bước chân của Tiêu Mạc Hàn đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn thấy một
màn kia vào mắt, hắn vội bước lên, chắn trước mặt Tiêu Khuynh Thành,
nhìn Tĩnh quý phi: “Quý phi nương nương, dù gì Khuynh Thành cũng là Quận chúa đích thân Hoàng Thượng phong, không được Hoàng Thượng cho phép sao người lại có thể xuống tay.”
“Ngươi tránh ra!” Tĩnh quý phi híp mắt, trừng Tiêu Mạc Hàn.
Tiêu Khuynh Thành tiêu sái bước tới trước mặt Tĩnh quý phi, không thèm
liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Hàn, dù cho hai má nóng bừng đau rát, nàng phảng
phất như không có chuyện gì, lạnh nhạt nhìn Tĩnh quý phi: “Việc này hẳn
là quý phi nên đến hỏi Hoàng Thượng, chứ không phải hỏi Khuynh Thành.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi đừng giả ngu ở đây, sao bản cung lại không biết
ngươi đang có âm mưu gì. Ngươi muốn mượn cơ hội này hợp nhất với ca ca
của ngươi lật đổ phụ thân ta, giúp phụ thân ngươi thăng tiến! Bản cung
nói có đúng không?”
Sao Cố An lại đưa một nữ nhân ngu xuẩn như vậy đến bên người Nguyên đế,
thật không biết hắn nghĩ thế nào nữa. Nàng ngay cả giải thích cũng lười nói, nhưng một cái tát kia nàng không thể nhịn được.
Tiêu Khuynh Thành mờ mịt nhìn Tĩnh quý phi, sau đó che mặt, đỡ ngực hỏi: “Quý phi nương nương, Thừa tướng đại nhân là quan văn, cha ta là quan
võ, hai cái này có quất hai tám cái gậy tre cũng chả tới*, sao người lại liên tưởng hai cái đấy với nhau được? Thật là cực kì buồn cười.”
*ý nói hai việc này không liên quan gì đến nhau.