Cố An trừng mắt, không thể tin nhìn Cố Tu Bình, bỗng nhiên đứng dậy, tát vào mặt hắn: "Ngươi ăn nói bậy bạ, ta sai ngươi làm vậy khi nào!?"
"Không có sao? Phụ thân ngài thật sự đã quên rồi ư? Đêm đó ngài gọi ta
lên thư phòng nói rất nhiều, ngài nói ngài muốn làm Hoàng đế… Ngài nói
ngài muốn liên kết với Nỗ tộc tấn công Đại Tấn. . . . . ." Cố Tu Bình
cái gì cũng không sợ, phụ thân hắn đã muốn hắn chết, sao hắn phải cho
phụ thân sống chứ.
Tiêu khuynh thành nhìn đến đây, buồn cười nhếch miệng, đôi phụ tử này
thật khiến nàng cảm thấy ghê tởm. Một người nhẫn tâm từ bỏ đứa con ruột
của mình, một người là con lại nhẫn tâm túm phụ thân xuống nước.
Ha ha, Tiêu Khuynh Thành nàng không phải là nhìn trúng điểm này sao? Sớm biết nhân phẩm Cố Tu Bình như vậy nên mới chọn hắn.
Nguyên đế vừa lòng nhìn kết quả hôm nay, mừng thầm trong bụng nhưng mặt
ngoài phải nghiêm túc nên vội ho một tiếng: “Hai người các ngươi không
cần tranh cái nữa, về phần Cố ai khanh có mưu phản hay không, trẫm sẽ
sai Lưu đại nhân tra rõ rành mạch. Việc hôm nay dừng ở đây đi!”
Tuy rằng tất cả căn cứ đều vô cùng chính xác, nhưng cũng không thể định
tội hai người ngay lập tức, thứ nhất là rất rõ ràng, thứ hai là rất đột
ngột. Chắc chắn sẽ khiến cho trên triều đình lẫn dân chúng bên dưới đều
rung chuyển. Cái chính là một bộ phận binh quyền vẫn còn nằm trong tay
Đại công tử nhà Thừa tướng.
Cố An chỉ biết dù hắn thằng con bất hiếu nhà hắn có thực sự làm những
việc đó, Hoàng Thượng vẫn sẽ không lôi hắn ra xử lý, trong tay con hắn
vẫn còn nắm binh quyền cấm vệ quân, cả triều đình và dân chúng đều do
con hắn bảo vệ.
Nhưng những lời tiếp theo của Nguyên đế khiến Cố An không biết làm thế
nào: “Cố ai khanh, việc này dù sao vẫn có liên hệ tới ngươi, để tránh
truyền ra đàm tiếu, mấy ngày tiếp theo ngươi cứ ở trong cung đi, đợi
trẫm tra rõ chân tướng rồi ngươi về phủ cũng không muộn. Về phần Cố Tu
Bình cả gan làm loạn, dám cấu kết với thân tín của Nỗ vương, đưa vào nhà lao, đợi lệnh trừng phạt. Vốn việc này phải tru di cửu tốc, nhưng mọi
việc đều có nguyên nhân, trẫm biết tấm lòng trung quân ái quốc của Cố ái khanh, hơn nữa ái khanh quân pháp bất vị thân, đạo minh chân tướng, cho nên chỉ xử con là Cố Tu Bình!”
Khóe miệng Cố An nhẹ run rẩy, bàn tay dưới trường bào đã nắm chặt, hận ý đang lên, tuy không xử lý hắn, nhưng cũng tương đương với việc nhốt hắn rồi. Bên ngoài có chuyện gì, hắn cũng không thể truyền tin ra, cứ như
vậy trong nhà chắc chắn sẽ hỏng.
Tiêu Khuynh Thành đã sớm đoán ra hậu quả này, việc cấu kết chính là một
ngòi nổ, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận bố cục, lúc này mới đem một
nhà Thừa tướng và nữ nhân đó xử lý được.
Kế tiếp, chính là Hạ Hầu Vân. Nếu Nguyên đế biết được hai người cấu kết, chắc chắn sẽ chán nản. Tuyệt đối không để cho Hạ Hầu Vân một đường sống nào, đồng thời ông ta sẽ mượn cơ hội để đoạt binh quyền của Tiêu Thiên
Kính.
Nhưng mà………..
Như vậy chắc chắn sẽ liên lụy đến nàng, nếu không dính vào, tất nhiên sẽ mất nhiều hơn được. Tuy có chút đáng tiếc nhưng phản quốc là tội lớn,
không thể coi thường.
Sau khi mọi người rời khỏi Ngự Thư phòng, Tiêu Khuynh Thành cũng chuẩn
bị rời đi, đột nhiên Nguyên đế giữ nàng lại: “Khuynh Thành, kết quả hôm
nay rất hoản mỹ, tiếp theo con nghĩ nên làm gì bây giờ, đem những người
liên quan đến Thừa tướng một lưới bắt gọn.”
Thoạt nhìn nàng đã không còn đường lui nữa rồi, nàng chợt cảm thấy có
chút hối hận, sao nàng có thể nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy được. Chờ đã…… nàng không thể mất đi cơ hội tốt như vậy được, nàng nhất định sẽ
có biện pháp.
Nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành xuất thần, Nguyên đế hắng giọng, chậm rãi
nói: “Khuynh Thành, con cũng tới tuổi lấy chồng rồi, nếu chuyện này
thành công, con muốn ai, trẫm đều đồng ý!”
Tiêu Khuynh Thành đột ngột ngẩng đầu, ông ta đang uy hiếp mình, nếu nàng không đáp ứng, vậy chắc chắn ông ta sẽ tứ hôn. Lòng nàng trầm xuống,
cảm thấy buồn bực.
“Phụ hoàng, hiện giờ Thừa tướng không thể ra ngoài, như vậy mọi chuyện
bên ngoài đều dễ xử lý. Đại công tử của Thừa tướng Cố Nguyên Long tay
cầm binh quyền cấm vệ quân, nếu biết cha hắn gặp nạn, chắc chắn sẽ phát
binh, đến lúc đó……. Phải thu phục được tất cả tâm phúc của Thừa tướng.
Tìm một đại thần đáng tin cậy, kiểm tra tất cả, đưa cho bọn họ nhìn thấy những chuyện xấu họ từng làm, không sót một cái nào…….. Khuynh Thành
cảm thấy chuyện này có thể giao cho chỗ Thái Tử điện hạ để ý. Thứ nhất
là có thể giúp Thái Tử thu được lòng dân, thứ hai có thể thử thách Thái
Tử, xem thực lực của huynh ấy.” Tiêu Khuynh Thành muốn củng cố địa vị
của Hạ Hầu Lưu. Hai vị vương gia ở biên cương đang rục rích rồi, sau đó
chắc chắn sẽ còn nhiều động tác khác.
Trước đây Hạ Hầu Lưu vẫn cà lơ phất phơ, nếu không phải có Hoàng Hậu,
không có bối cảnh sạch sẽ kia, hắn đã sớm không còn là Thái Tử.
Nguyên đế cười tủm tỉm, đưa mắt nhìn Tiêu Khuynh Thành, ánh mắt quái dị
hỏi: “Khuynh Thành, con nói trẫm nghe, Lưu nhi có thích hợp làm quân
vương không?” Hắn ghét nhất là bị bên ngoài xen vào chính sự.
Tiêu Khuynh Thành biết Nguyên đế muốn nghe cái gì, mỉm cười nói: “Thái
Tử là do phụ hoàng lập, phụ hoàng vì coi trọng sở trường của Lưu ca ca
nên mới chọn huynh ấy làm Thái Tử, như vậy chắc chắn Lưu ca ca có điểm
hơn người.”
Lúc cần thông minh nhất định phải thông minh, lúc không cần thông minh
thì tuyệt đối không thể thông minh. Nhưng nàng vẫn lo nếu đáp ứng Hoàng
Thượng và Hoàng Hậu xử lý việc Thừa tướng này sẽ mất cơ hội loại bỏ Đại
công chúa, đồng thời nàng không còn đường lui nữa.
Có trách thì trách lúc trước, nàng nóng lòng mở rộng vây cánh, để lộ tài năng.
Nguyên đế vừa lòng gật đầu: “Ừ, Khuynh Thành đúng là Khuynh Thành. Trẫm
hiểu ý của con, chuyện này giao cho Lưu nhi xử lý, trẫm tin
Trẫm tin nó sẽ không làm trẫm thất vọng. Con có thể giúp nó một chút,
trước gì nó vẫn chơi bời lêu lổng, hiểu biết về mấy chuyện trong triều
đình rất ít. Còn việc hôm nay, cùng với buổi trò truyện này, tuyệt đối
phải giữ bí mật. Không dượcđể lộ tí gió nào…”
“Dạ thưa phụ hoàng.”
“Con lui xuống đi.”
“Dạ…”
Tiêu Khuynh Thành ra khỏi Ngự Thư phòng, thái giám bên người Nguyên đế
liền được phái đến cung Thái Tử, chắc chắn là vì chuyện kia. Nàng nghĩ
đã lâu không gắp Ngữ Luân, liền ở lại trong cung.
Quả nhiên chỉ qua ba ly trà. Hạ Hầu Lưu đã trở lại, vẻ mặt nặng nề, lúc
nhìn Tiêu Khuynh Thành, hắn nhíu mày mắng: “Khuynh Thành sao nàng lại
nói vậy trước mặt phụ hoàng.”
Tiêu Khuynh Thành biết hắn đang nói đến chuyện gì: “Nói gì thì ngươi
cũng là Thái Tử, chẳng lẽ chỉ muốn làm Thái Tử hư danh thôi sao. Cứ tiếp tục như vậy, Hoàng Hậu có thể bảo vệ ngươi bao lâu. Chuyện lần trước
còn phát sinh tiếp thì sao…”
Ngữ Luân mờ mịt nhìn hai người, hoàn toàn không chen lọt đề tài này,
không hiểu hai người đang nói gì. Nàng đành tự giác rời đi, sang trù
phòng chuẩn bị bữa tối, mời Tiêu Khuynh Thành ở lại dùng.
Hạ Hầu Lưu buồn bực đặt ly trà xuống: “Nàng biết là ta không thích dính
vào mấy chuyện này. Cái chức Thái Tử này ta cũng đâu có muốn, nếu nàng
thay mẫu hậu ta làm thuyết khách, vậy thì đi đi.”
Tiêu Khuynh Thành thất vọng nhìn Hạ Hầu Lưu, ngồi đối diện với hắn,
thẳng thăn nói: “Thân ở hoàng gia có nhiều cái bất đắc dĩ. Có nhiều
chuyện không thể tự mình chọn lựa được. Ngươi có thể thản nhiên không
nhận ư? Thay Hoàng Thượng nhổ cái u ác tính lớn kia đi…”
“Tiêu Khuynh Thành…”
“Lưu…”
“…”
Giữa hai người trầm mặc một cách quỷ mị.
Tiêu Khuynh Thành thở dài một hơi, nhìn Hạ Hầu Lưu, bình tĩnh nói: “Nếu
ngươi không làm chuyện này, vẫn có người làm thay. Hai vị Vương gia ở
biên cương đang rục rịch rồi.”
Chua ót trong lòng Hạ Hầu Lưu, Tiêu Khuynh Thành không thể nào hiểu
được. Suy tư một lúc lâu, hắn nắm lấy tay Tiêu Khuynh Thành, thông thả
viết xuống vài chữ trong tay nàng. Hai mắt Tiêu Khuynh Thành trợn tròn…
Không thể tin được nín thở, ngơ ngác nhìn Hạ Hồi Lưu.
“Điều này sao có thế?”
“Nàng cảm thấy không có khả năng ư, nhưng nó là sự thật, đó là lý do mà
mẫu hậu vẫn để ta ngồi trên ghế Thái Tử, ha ha…” Trên mặt Hạ Hầu lưu
mang theo nét trào phúng, nhưng nhiều hơn là sự đau thương.
Đến hôm nay Tiêu Khuynh Thành mới hoàn toàn phát hiện, vì sao mà hắn
chán ghét cái chức Thái Tử đến thế, vì sao mà quan hệ với Hoàng Hậu lại
kém đến vậy. Trong nhất thời nàng không biết nên làm sao nữa?
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của nàng. Hạ Hầu Lưu nở nụ cười: “Khuynh Thành,
chuyện này ta sẽ không nhúng tay vào. Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi
hoàng cung nhưng không phải bây giờ.”
“Đừng… bí mật này đâu có ai biết đến. Lưu, đừng ngớ ngẩn nữa, được
không? Như thế sẽ hại chết bao nhiêu người, ngươi đã bao giờ nghĩ đến
vẫn đề này chưa?” Tiêu Khuynh Thành hoảng sợ nhìn hắn.
Hốc mắt Hạ Hầu Lưu ửng đỏ nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Ta không có sự lựa chọn nào khác.”
“Lưu… vì sao phải chạy theo lao, đừng nói bản thân ngươi, cònNgữ Luân,
ngươi đã từng nghĩ đến nàng chưa? Nàng là công chúa kiêu ngạo, lại vì
ngươi mà làm nhiều như thế?”
Tiêu Khuynh Thành hoảng loạn, trực giác nói cho nàng biết, hắn sẽ không làm Hoàng Đế, Hoàng Đế chân chính là người kia!”
Đây là trực giác.
Theo lý thì không có khả năng, bởi hắn là người tàn phế.
Nếu trực giác của nàng chưa bao giờ sai.
Lòng Hạ Hầu Lưu rối như tơ vò, nhìn Tiêu Khuynh Thành đang chìm sâu vào
suy nghĩ, lại nhìn đóa sơn chi ngoài cửa sổ, một mảnh tuyết trắng, thật
xinh đẹp, hương thơm quyện bào mũi. Lần này Tiêu Khuynh Thành hồ đồ, hắn có trơ mắt nhìn nàng tiếp tục như vậy sao?
“Được, ta đồng ý sẽ để ý chuyện này.”
“Lưu, Khuynh Thành cũng đồng ý với ngươi, đời này ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.” Lúc nàng nghèo túng nhất, chính hắn đã bảo vệ nành, nên đời này, nàng nhớ kỹ ân tình của hắn.
Hạ Hầu Lưu nhìn Tiêu Khuynh Thành rồi cười rộ lên: “Một nam tử hán như
ta mà để nữ nhân như nàng bảo vệ thật quá dọa người rồi! Ngữ Luân đã
chuẩn bị bữa tối, nàng ở lại dùng bữa đi.”
Thoạt nhìn gần đây quan hệ nữa Hạ Hầu Lưu và Ngữ Luân đãtốt dần lên,
chắc là do trận đòn kia giúp đỡ, không ngờ Nguyên đế lại làm ra chuyện
tốt như vậy. Chợt nhớ nàng còn chuyện cần xử lý, không thể ở lại được,
cũng để lại không gian riêng cho hai người kia.
Trở lại Tiêu phủ vừa vặn đến giờ ăn tối, Tiêu Khuynh Thành rất ít khi
dùng bữa ở trong phủ, về cơ bản thì sẽ dùng bữa ở Minh Nguyệt lâu với Dạ Sát, tại gần đây nàng có việc nên Dạ Sát cũng không đến Minh Nguyệt
lâu.
Đi tới phòng khach, Lâm ma ma ở trù phòng nhìn thấy Tiêu Khuynh Thành
thì cung kính hành lễ: “Quận chúa, có phải hôm nay dùng bữa ở phòng
khách không?”